"Vâng vâng! Đa tạ Diệp tiền bối ân không giết!"
Kim lão nghe được lời này của Diệp Trần, nào còn dám nói nửa chữ không, hơn nữa so với hồn phi phác tán, ngay cả thi thể cũng không còn như Minh Thương Sơn thì cái xử phạt này của hắn đã là rất nhẹ!
"Răng rắc!"
Kim lão tay phải làm chưởng, lấy chân nguyên hóa thành đao, hung hăng chém xuống trên cánh tay trái của mình, cánh tay này lập tức theo đó mà đứt!
Kim lão cắn răng, một tay bắt lấy tay cụt của chính mình, sau khi hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, quay người co cẳng liền đi, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
...
Sau khi giải quyết hoàn toàn phiền phức cho Minh Thương Tầm, Diệp Trần cũng không có ở lại Huyền Minh thành lâu, chỉ ở lại có nửa ngày thì đã sử dụng Tiêu Dao tiên châu rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, chuẩn bị tiếp tục hướng phương hướng Mê La Tinh Hải xuất phát.
Vốn là Minh Thương Tầm đưa ra đề nghị đi cùng với Diệp Trần, tuy nhiên lại bị Diệp Trần cự tuyệt.
Nha đầu này mặc dù là nhân vật thiên tài hiếm thấy nhưng tu vi còn quá nhỏ bé.
Mê La Tinh Hải chính là một trong thập đại tuyệt địa của Tu Chân giới, cho dù là Diệp Trần kiếp trước cũng không dám cam đoan tuyệt đối có thể toàn thân trở ra, huống chi hắn hôm nay còn xa xa không có đạt tới tu vi kiếp trước.
Ngay cả hắn đến lúc đó cũng phải như giẫm trên mặt băng mỏng, sao có thể lại mang theo một cái vướng víu?
Tuy nhiên, trước lúc rời đi, hắn ở Minh gia đặc biệt bí mật thiết hạ một cái trận pháp truyền tống cỡ nhỏ và được đánh dấu lên trên Tiêu Dao tiên châu, sau này lúc nào cũng có thể trở về đây.
Mà Diệp Trần bây giờ, đã rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, đồng thời ở xa bên ngoài mấy chục cái tinh vực, bên trong Kình Thương tông một trong bát điện tiên môn.
Ở trong một cái cung điện xa hoa đại khí:
"Oanh!"
Một nam thanh niên trên người mặc pháp bào màu vàng óng, dáng vẻ rất bá khí, bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, trên mặt hiện ra sắc mặt giận dữ.
Cái bàn kia đúng là dùng Huyền Thiết Thiết thượng đẳng chế tạo, độ cứng không kém Thánh khí chút nào, thế nhưng ở dưới một chưởng thuận tay của nam thanh niên kia vậy mà rõ ràng xuất hiện một cái chưởng ấn có thể thấy được rõ ràng!
Thậm chí, sau khi nam thanh niên kia vỗ xuống một chưởng này, tính cả toàn bộ đại điện đều đi theo đó mà lắc lư kịch liệt một trận.
Hành động này cũng đủ có thể nhìn ra, chưởng lực của nam thanh niên này kinh khủng đến cỡ nào!
Hóa ra, nam thanh niên này chính là Tuyệt Vô Địch, được xưng là thiên tài đệ nhất từ ngàn năm trước trở lại đây của Kình Thương tông!
Mà lúc này ở trước mặt Tuyệt Vô Địch đang có một người quỳ ở đõ, bỗng nhiên chính là Hàn Nguyệt công tử trước đó bị Diệp Trần đuổi đi.
"Tiểu tử kia thật sự nói như vậy? Hắn muốn chờ ta ở Mê La Tinh Hải sao? Kêu ta có dám đi hay không?"
Giọng nói của Tuyệt Vô Địch giống như con người của hắn, giống như tiếng va đập của kim loại, hiện ra một cỗ bá khí khó mà hình dung cùng với sát khí vô cùng lăng lệ, để cho người ta không tự chủ được muốn thần phục.
Hàn Nguyệt công tử lúc này sớm đã không có vẻ làm cao lạnh lùng ngạo mạn như ngày xưa, ở trước mặt Tuyệt Vô Địch giống như một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, tội nghiệp nhẹ gật đầu nói:
"Tuyệt sư huynh! Tiểu tử kia còn nói, nếu như ngài không dám đi tìm hắn, chờ hắn từ Mê La Tinh Hải đi ra thì sẽ tự mình đạp vào Kình Thương tông chúng ta!"
"Khốn kiếp!"
Tuyệt Vô Địch nghe được điều này thì lập tức nộ khí trùng thiên, lại một chưởng nữa vỗ xuống mặt bàn được chế tạo từ Huyền Thiết kia.
Ầm ầm!
Cái bàn huyền thiết kia có độ cứng có thể so với Thánh khí, rõ ràng bị một chưởng này của Tuyệt Vô Địch oanh thành nhão nhoẹt.
"Cái tên gọi là Diện Trần tiểu tửu này đến cùng là xuất hiện từu đâu? Cũng dám khiêu khích với ta như thế? Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy?!!"
Tuyệt Vô Địch nộ khí trùng thiên, sau khi ngửa mặt lên trời gầm thét một trận, bỗng nhiên một phát bắt được Hàn Nguyệt công tử ở dưới chân, hai mắt trừng một cái, lạnh giọng nói:
"Hàn Nguyệt! Tiểu tử ngươi cũng không phải là vì để cho ta báo thù cho ngươi nên ngươi cố ý biên ra một chuyện như vậy để lừa gạt ta chứ?"
Cũng khó trách Tuyệt Vô Địch sẽ nghĩ như thế!
Phải biết, Tuyệt Vô Địch thế nhưng là thiên tài tu luyện ngàn năm có một của toàn bộ Tu Chân giới.
Ở bên trong thế hệ tuổi trẻ, thiên kiêu có thể sánh vai cùng với hắn, đủ tư cách hướng hắn nói ra lời khiêu chiến, tuyệt đối không vượt qua mười cái.
Mà trong số mười người này thì Tuyệt Vô Địch có thể khẳng định, tuyệt đối không có cái người tên là Diệp Trần này.
Thậm chí, cho dù là nhân vật thiên kiêu xấp hạng năm mươi vị trí đầu tiên, Tuyệt Vô Địch cũng đều rất rõ ràng, cũng không có nhân vật nào tên như vậy.
Chẳng lẽ là trò đùa quái đản?
Lại hoặc là cái tên này chỉ là dùng tên giả?
Tuyệt Vô Địch trăm mối vẫn không có cách giải, Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vừa rồi hắn hoàn toàn chính xác là phóng đại lên một chút, nhưng tổng thể cũng không có thêu dệt vô cớ, "Tuyệt sư huynh, ta chính là ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa gạt ngài a! Tiểu tử kia thật sự là nói như vậy, nếu như ngài không tin mà nói thì có thể gọi Kỳ lão tới đối chất, hỏi một chút hắn, ta đến cùng có lừa ngài hay không!"
Tuyệt Vô Địch thấy Hàn Nguyệt ngay cả loại lời này cũng nói ra, biết hắn chắc không có lá gan lừa gạt chính mình, lông mày lập tức nhíu một cái, lại tiếp tục hỏi:
"Tiểu tử kia có bộ dáng dài ngắn thế nào? Ngươi thử nói xem!"
"Hắn..."
Hàn Nguyệt công tử đang muốn mở miệng miêu tả bộ dáng của Diệp Trần với Tuyệt Vô Địch thì cả người đột nhiên hơi khựng lại, sau đó thì toàn thân bắt đầu khẽ run lên, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, phảng phất như thể có thứ gì đó muốn từ trong cở thể của hắn xông tới!
"Ừm?"
Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên phát giác được tình huống có chút không đúng, lập tức không chút do dự, một cước đá bay Hàn Nguyệt công tử ra ngoài.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt lúc Hàn Nguyệt công tử bay ra đó, cả người vậy mà giống như quả bom hình người bỗng nhiên nổ tung lên hóa thành một đám hỏa diễm màu đỏ thắm!
"A!!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử kêu một tiếng đau đớn thảm thiết, gần như trong chớp mắt cả người hắn bị hỏa diễm quỷ dị kia hoàn toàn bị đột thành một đám tro tàn, chết không thể chết lại.
Mà ngay sau khi Hàn Nguyệt công tử bị đốt cháy hầu như không còn, đám hỏa diễm kia cũng không có lập tức tiêu tán, thế mà ở trên không trung huyễn hóa thành một hàng chữ:
"Tuyệt Vô Địch, ta phải giết ngươi!"
Tuyệt Vô Địch đầu tiên là hơi sững sờ sau đó thì hai mắt đỏ lên vô cùng, ở dưới nộ khí cường đại, ngay cả tóc, từng chiếc cũng dựng ngược lên:
Oanh!
Tuyệt Vô Địch vỗ ra một chưởng, đập tan đoàn hỏa diễm tạo thành chữ lớn kia tiêu tá đi, "Diệp Trần! Diệp Trần! Ta không cần biết ngươi đến cùng là thần thánh phương nào, ngươi chết chắc! Chết chắc! A!!"
Tiếng rít gào phát ra từ bên trong đại điện, toàn bộ đại điện đều bởi vì tiếng rít gào này mà run rẩy một trận, như thể lúc nào cũng phải sụp xuống.
Thậm chí toàn bộ Kình Thương tông, các đệ tử đều nghe được tiếng rít gào đáng sợ này, mọi người lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
"Cái này....hình như là giọng của đại sư huynh Tuyệt Vô Địch! Thật là đáng sợ!"
"Ai to gan như vậy, vậy mà trọc tức đại sư huynh tới tình trạng như vậy?"
"Không cần biết người kia là ai, chỉ sợ đều không sông lâu nổi!"
...
Mà Hàn Nguyệt công tử sau khi bị Ngũ Muội chân hỏa đốt cháy thành tro bụi, đồng thời lúc này Diệp Trần còn đang phi hành bên trong không gian thông đạo, cũng lập tức có chỗ cảm nhận được, "Xem ra Tuyệt Vô Địch này cũng đã nhìn thấy chữ ta để lại cho hắn rồi a? Lấy tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đuổi tới, đến lúc đó, Mê La Tinh Hải chính là nơi chôn thây ngươi!"
P/S: Ta thích nào....chương 5 nhé.....
Kim lão nghe được lời này của Diệp Trần, nào còn dám nói nửa chữ không, hơn nữa so với hồn phi phác tán, ngay cả thi thể cũng không còn như Minh Thương Sơn thì cái xử phạt này của hắn đã là rất nhẹ!
"Răng rắc!"
Kim lão tay phải làm chưởng, lấy chân nguyên hóa thành đao, hung hăng chém xuống trên cánh tay trái của mình, cánh tay này lập tức theo đó mà đứt!
Kim lão cắn răng, một tay bắt lấy tay cụt của chính mình, sau khi hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, quay người co cẳng liền đi, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
...
Sau khi giải quyết hoàn toàn phiền phức cho Minh Thương Tầm, Diệp Trần cũng không có ở lại Huyền Minh thành lâu, chỉ ở lại có nửa ngày thì đã sử dụng Tiêu Dao tiên châu rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, chuẩn bị tiếp tục hướng phương hướng Mê La Tinh Hải xuất phát.
Vốn là Minh Thương Tầm đưa ra đề nghị đi cùng với Diệp Trần, tuy nhiên lại bị Diệp Trần cự tuyệt.
Nha đầu này mặc dù là nhân vật thiên tài hiếm thấy nhưng tu vi còn quá nhỏ bé.
Mê La Tinh Hải chính là một trong thập đại tuyệt địa của Tu Chân giới, cho dù là Diệp Trần kiếp trước cũng không dám cam đoan tuyệt đối có thể toàn thân trở ra, huống chi hắn hôm nay còn xa xa không có đạt tới tu vi kiếp trước.
Ngay cả hắn đến lúc đó cũng phải như giẫm trên mặt băng mỏng, sao có thể lại mang theo một cái vướng víu?
Tuy nhiên, trước lúc rời đi, hắn ở Minh gia đặc biệt bí mật thiết hạ một cái trận pháp truyền tống cỡ nhỏ và được đánh dấu lên trên Tiêu Dao tiên châu, sau này lúc nào cũng có thể trở về đây.
Mà Diệp Trần bây giờ, đã rời khỏi tinh vực Nam Đẩu, đồng thời ở xa bên ngoài mấy chục cái tinh vực, bên trong Kình Thương tông một trong bát điện tiên môn.
Ở trong một cái cung điện xa hoa đại khí:
"Oanh!"
Một nam thanh niên trên người mặc pháp bào màu vàng óng, dáng vẻ rất bá khí, bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, trên mặt hiện ra sắc mặt giận dữ.
Cái bàn kia đúng là dùng Huyền Thiết Thiết thượng đẳng chế tạo, độ cứng không kém Thánh khí chút nào, thế nhưng ở dưới một chưởng thuận tay của nam thanh niên kia vậy mà rõ ràng xuất hiện một cái chưởng ấn có thể thấy được rõ ràng!
Thậm chí, sau khi nam thanh niên kia vỗ xuống một chưởng này, tính cả toàn bộ đại điện đều đi theo đó mà lắc lư kịch liệt một trận.
Hành động này cũng đủ có thể nhìn ra, chưởng lực của nam thanh niên này kinh khủng đến cỡ nào!
Hóa ra, nam thanh niên này chính là Tuyệt Vô Địch, được xưng là thiên tài đệ nhất từ ngàn năm trước trở lại đây của Kình Thương tông!
Mà lúc này ở trước mặt Tuyệt Vô Địch đang có một người quỳ ở đõ, bỗng nhiên chính là Hàn Nguyệt công tử trước đó bị Diệp Trần đuổi đi.
"Tiểu tử kia thật sự nói như vậy? Hắn muốn chờ ta ở Mê La Tinh Hải sao? Kêu ta có dám đi hay không?"
Giọng nói của Tuyệt Vô Địch giống như con người của hắn, giống như tiếng va đập của kim loại, hiện ra một cỗ bá khí khó mà hình dung cùng với sát khí vô cùng lăng lệ, để cho người ta không tự chủ được muốn thần phục.
Hàn Nguyệt công tử lúc này sớm đã không có vẻ làm cao lạnh lùng ngạo mạn như ngày xưa, ở trước mặt Tuyệt Vô Địch giống như một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, tội nghiệp nhẹ gật đầu nói:
"Tuyệt sư huynh! Tiểu tử kia còn nói, nếu như ngài không dám đi tìm hắn, chờ hắn từ Mê La Tinh Hải đi ra thì sẽ tự mình đạp vào Kình Thương tông chúng ta!"
"Khốn kiếp!"
Tuyệt Vô Địch nghe được điều này thì lập tức nộ khí trùng thiên, lại một chưởng nữa vỗ xuống mặt bàn được chế tạo từ Huyền Thiết kia.
Ầm ầm!
Cái bàn huyền thiết kia có độ cứng có thể so với Thánh khí, rõ ràng bị một chưởng này của Tuyệt Vô Địch oanh thành nhão nhoẹt.
"Cái tên gọi là Diện Trần tiểu tửu này đến cùng là xuất hiện từu đâu? Cũng dám khiêu khích với ta như thế? Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy?!!"
Tuyệt Vô Địch nộ khí trùng thiên, sau khi ngửa mặt lên trời gầm thét một trận, bỗng nhiên một phát bắt được Hàn Nguyệt công tử ở dưới chân, hai mắt trừng một cái, lạnh giọng nói:
"Hàn Nguyệt! Tiểu tử ngươi cũng không phải là vì để cho ta báo thù cho ngươi nên ngươi cố ý biên ra một chuyện như vậy để lừa gạt ta chứ?"
Cũng khó trách Tuyệt Vô Địch sẽ nghĩ như thế!
Phải biết, Tuyệt Vô Địch thế nhưng là thiên tài tu luyện ngàn năm có một của toàn bộ Tu Chân giới.
Ở bên trong thế hệ tuổi trẻ, thiên kiêu có thể sánh vai cùng với hắn, đủ tư cách hướng hắn nói ra lời khiêu chiến, tuyệt đối không vượt qua mười cái.
Mà trong số mười người này thì Tuyệt Vô Địch có thể khẳng định, tuyệt đối không có cái người tên là Diệp Trần này.
Thậm chí, cho dù là nhân vật thiên kiêu xấp hạng năm mươi vị trí đầu tiên, Tuyệt Vô Địch cũng đều rất rõ ràng, cũng không có nhân vật nào tên như vậy.
Chẳng lẽ là trò đùa quái đản?
Lại hoặc là cái tên này chỉ là dùng tên giả?
Tuyệt Vô Địch trăm mối vẫn không có cách giải, Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vừa rồi hắn hoàn toàn chính xác là phóng đại lên một chút, nhưng tổng thể cũng không có thêu dệt vô cớ, "Tuyệt sư huynh, ta chính là ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa gạt ngài a! Tiểu tử kia thật sự là nói như vậy, nếu như ngài không tin mà nói thì có thể gọi Kỳ lão tới đối chất, hỏi một chút hắn, ta đến cùng có lừa ngài hay không!"
Tuyệt Vô Địch thấy Hàn Nguyệt ngay cả loại lời này cũng nói ra, biết hắn chắc không có lá gan lừa gạt chính mình, lông mày lập tức nhíu một cái, lại tiếp tục hỏi:
"Tiểu tử kia có bộ dáng dài ngắn thế nào? Ngươi thử nói xem!"
"Hắn..."
Hàn Nguyệt công tử đang muốn mở miệng miêu tả bộ dáng của Diệp Trần với Tuyệt Vô Địch thì cả người đột nhiên hơi khựng lại, sau đó thì toàn thân bắt đầu khẽ run lên, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, phảng phất như thể có thứ gì đó muốn từ trong cở thể của hắn xông tới!
"Ừm?"
Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên phát giác được tình huống có chút không đúng, lập tức không chút do dự, một cước đá bay Hàn Nguyệt công tử ra ngoài.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt lúc Hàn Nguyệt công tử bay ra đó, cả người vậy mà giống như quả bom hình người bỗng nhiên nổ tung lên hóa thành một đám hỏa diễm màu đỏ thắm!
"A!!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử kêu một tiếng đau đớn thảm thiết, gần như trong chớp mắt cả người hắn bị hỏa diễm quỷ dị kia hoàn toàn bị đột thành một đám tro tàn, chết không thể chết lại.
Mà ngay sau khi Hàn Nguyệt công tử bị đốt cháy hầu như không còn, đám hỏa diễm kia cũng không có lập tức tiêu tán, thế mà ở trên không trung huyễn hóa thành một hàng chữ:
"Tuyệt Vô Địch, ta phải giết ngươi!"
Tuyệt Vô Địch đầu tiên là hơi sững sờ sau đó thì hai mắt đỏ lên vô cùng, ở dưới nộ khí cường đại, ngay cả tóc, từng chiếc cũng dựng ngược lên:
Oanh!
Tuyệt Vô Địch vỗ ra một chưởng, đập tan đoàn hỏa diễm tạo thành chữ lớn kia tiêu tá đi, "Diệp Trần! Diệp Trần! Ta không cần biết ngươi đến cùng là thần thánh phương nào, ngươi chết chắc! Chết chắc! A!!"
Tiếng rít gào phát ra từ bên trong đại điện, toàn bộ đại điện đều bởi vì tiếng rít gào này mà run rẩy một trận, như thể lúc nào cũng phải sụp xuống.
Thậm chí toàn bộ Kình Thương tông, các đệ tử đều nghe được tiếng rít gào đáng sợ này, mọi người lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
"Cái này....hình như là giọng của đại sư huynh Tuyệt Vô Địch! Thật là đáng sợ!"
"Ai to gan như vậy, vậy mà trọc tức đại sư huynh tới tình trạng như vậy?"
"Không cần biết người kia là ai, chỉ sợ đều không sông lâu nổi!"
...
Mà Hàn Nguyệt công tử sau khi bị Ngũ Muội chân hỏa đốt cháy thành tro bụi, đồng thời lúc này Diệp Trần còn đang phi hành bên trong không gian thông đạo, cũng lập tức có chỗ cảm nhận được, "Xem ra Tuyệt Vô Địch này cũng đã nhìn thấy chữ ta để lại cho hắn rồi a? Lấy tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đuổi tới, đến lúc đó, Mê La Tinh Hải chính là nơi chôn thây ngươi!"
P/S: Ta thích nào....chương 5 nhé.....