Tô Lam mất tích!
Lưu Tử Long nhớ rất rõ, sau khi Ba Mắt bị Diệp tiên sinh trước mắt này đập chết, Tào Văn chẳng những không có truy cứu, về sau lại còn tặng hắn một căn biệt thự, hơn nữa còn nghiêm lệnh thủ hạ, sau này nếu có ai dám bất kính đối với vị Diệp tiên sinh này, hắn nhất định không dễ tha thứ!
Cho nên, Lưu Tử Long không hoài nghi chút nào, coi như đối phương hôm nay xử lý hắn và Lưu Tử Minh, Tào gia cũng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà ra mặt.
Vừa nghĩ đến đây, dáng vẻ của Lưu Tử Long lập tức càng hiện ra vẻ cung kính, đối với Diệp Trần cười theo nói:
"Diệp tiên sinh, em trai tôi không hiểu chuyện, nếu mạo phạm Diệp tiên sinh, còn xin Diệp tiên sinh thông cảm nhiều hơn! Thông cảm nhiều hơn!"
Xoạt!
Nghe được giọng điệu của Lưu Tử Long giống như lấy lòng cầu xin tha thứ, mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa.
Lưu Tử Long, ở thành phố Vân Châu bây giờ đang làm nhân vật chạm tay có thể bỏng, vậy mà đối với thiếu niên này lại lộ ra dáng vẻ lấy lòng như thế!
Chẳng lẽ thiếu niên có cách ăn mặc giản dị như thế, lại có có lai lịch to lớn gì hay sao?
Diệp Trần thấy Lưu Tử Long thức thời như thế, hắn cũng lười không muốn tiếp tục truy cứu, thế là thản nhiên nói:
"Được rồi! Nhìn trên thể diện của Tào Văn, chuyện này ta không truy cứu nữa, thế nhưng sau này hắn còn dám đi tìm cô giáo Bạch của ta gây rắc rối, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!"
"Vâng vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên sinh! Tôi chắc chắn quản giáo chặt chẽ!"
Lưu Tử Long nghe được điều này, lập tức nới lỏng toàn thân thởi dài một hơi, đối mặt với thiếu niên tông sư giết người như cắt món ăn này, thậm chí hắn cũng đã làm xong chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể phải hi sinh chính em trai của mình!
Diệp Trần nhẹ gật đầu, hướng Bạch Như Băng đang ở bên cạnh nói:
"Cô Bạch, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, trực tiếp kéo cổ tay của Bạch Nhược Băng, nghênh ngang rời khỏi.
Lưu Tử Minh thấy thế, lập tức cuống lên,
"Anh! Anh có nhầm lẫn gì hay không? Em bị hắn đánh thành như thế này, anh vậy mà thả hắn đi như vậy? Anh..."
"Ba!"
Không đợi Lưu Tử Minh nói xong, Lưu Tử Long bước nhanh đi đến trước mặt Lưu Tử Minh, trực tiếp tát một cái, đánh cho câu nói kế tiếp của hắn mạnh mẽ nuốt trở về, thấp giọng trách mắng:
"Thằng ngu nhà mày, đầu óc mày có bị ngâm nước sao! Cái gì gọi là ta thả hắn? Là người ta tha cho anh của mày, tha cho mày! Con mẹ nó ta tại sao lại có thể có một người em trai ngu xuẩn như mày vậy? Chính mày muốn tìm đường chết thì không sao cả, nhưng cũng đừng hại anh mày chết theo!"
Lưu Tử Minh há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu gì.
...
Một mực ra khỏi quán bar Lam Dạ, sau khi đi ra thật xa, Bạch Nhược Băng vẫn cảm giác cả mình giống như thể cô ta vừa mới nằm mơ.
Cô ta chợt phát hiện, mình đã hoàn toàn nhìn không rõ người học sinh này của mình!
"Diệp Trần, vừa rồi Lưu Tử Long kia, tại sao sợ em như vậy a?"
Diệp Trần tự nhiên biết Bạch Nhược Băng đang tò mò cái gí, có điều hắn cũng lười giải thích, lập lờ nước đôi nói:
"Có thể là hắn nhận lầm người đi!"
Bạch Nhược Băng rõ ràng không tin, nhưng Diệp Trần không có hứng thú thảo luận vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người đi đến đầu đường, Diệp Trần chặn một chiếc xe taxi lại,
"Cô Bạch, sắc trời không còn sớm, nhanh về nhà đi! Nhớ kỹ sau này cẩn thận, tuyệt đối không nên lại bị người khác lừa tình cảm!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi cũng không quay đầu lại.
Nhìn qua bóng dáng Diệp Trần tự nhiên mà đi, Bạch Nhược Băng không hiểu cảm thấy một hồi thất lạc, dường như trong lòng mất đi thứ gì, ngay cả chính cô cũng không nói lên vì sao.
...
Chờ khi Diệp Trần trở lại trong biệt thự, trời đã khuya rồi.
Sở Phi Yên vẫn đang tu luyện ở tầng hai, Diệp Trần thông qua hơi thở có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng không tiếng động đi tới bên cạnh phòng của Sở Phi Yên, sau khi thiết hạ một đạo cấm chế ở xung quanh, lúc này mới lấy dược liệu và luyện đan lô mà Đường Thanh Sơn chuẩn bị, sau khi hơi điều tức một lúc, dự định bắt đầu luyện đan.
Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, luyện chế có độ khó cao hơn so với Bồi Nguyên đan, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng không tính được là có bao nhiêu khó khăn, quan trọng ở chỗ tu vi của Diệp Trần bây giờ còn quá thấp, Tam Muội chân hỏa còn quá yếu, cho nên chỉ là tương đối tốn thời gian mà thôi.
Phương thuốc Tục Mệnh Hồi Xuân Đan xuất hiện trong đầu một lần nữa, Diệp Trần hít sâu một hơi, trực tiếp đánh một đạo chân nguyên vào trong lò luyện đan, ngay sau đó lập tức lò luyện đan bay lên treo lơ lửng giữa không trung, bắt đầu xoay chầm chậm ở giữa không trung.
"Tam Muội chân hỏa! Mở!"
Hai luồng lửa màu đỏ thắm, từ trong lòng hai bàn tay của Diệp Trần thoát ra, uy lực so với lúc luyện chế Bồi Nguyên đan, rõ ràng đã mạnh lên rất nhiều.
Ngay sau đó, các loại dược liệu dựa theo trình tự và tỉ lệ, bắt đầu đều đâu vào đó, được Diệp Trần dùng chân nguyên hút thả vào trong lò luyện đan...
...
Chớp mắt một cái, đã đến buổi sáng ngày thứ ba,
Diệp Trần hoan toàn rơi vào trong trạng thái luyện đan, căn bản không cảm thấy thời gian trôi qua.
"Ngưng!"
Theo Diệp Trần khẽ quát một tiếng, trong lò luyện đan trải qua rất nhiều lần loại bỏ tinh luyện, hóa thành đan dịch, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi ngưng kết thành hình.
"Oanh ~ "
Cuối cùng, lò luyện đan lắc lư một lúc, một đạo sương trắng từ trong đan lô phát ra, đây là dấu hiệu đan thành. Truyện mới cập nhật
"Cuối cùng cũng xong!"
Diệp Trần nới lỏng cơ thể thở ra một hơi dài, cùng lúc đó chậm rãi thu hồi chân nguyên, lò luyện đan lơ lửng giữa không trung cũng theo đó mà từ từ hạ xuống, sau khi mở đan lô ra, rõ ràng chính là chín viên đan dược màu xanh biếc.
"Tổng cộng có chín viên Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, Đường lão chỉ cần một viên là được, còn về tám viên còn lại, nếu bán cho những tên nhà giàu có gần đất xa trời, khẳng định còn có thể kiếm được một món hời lớn!"
Cẩn thận thu lại đan dược, sau đó tiện tay vung lên, giải trừ cấm chế xuong quanh, Diệp Trần lập tức cảm ứng được, lúc này ngoài cửa biệt thự, có mấy khí tức quen thuộc, rõ ràng là mấy người Đường Thanh Sơn và Đường Thanh Nhã, hơn nữa còn đang đi tới đi lui bên ngoài cửa ra vào, dáng vẻ dường như rất lo lắng.
Diệp Trần không thể không suy nghĩ một chút,
Bọn họ cũng quá nóng lòng chút đi, chẳng lẽ thân thể của Đường lão chuyển biến xấu hay sao?
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa phòng, thân thể nhoáng một cái, người đã đi tới cửa, sau đó tiện tay vung lên, mở ra cấm chế xung quanh, cửa lớn của biệt thự cũng theo đó mà mở ra.
"Đan dược đã thuận lợi luyện thành, thân thể Đường lão không có sao chứ?"
Diệp Trận bước ra một bước ra khỏi cửa lớn, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Mọi người thấy Diệp Trần đi ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó trên mặt thi nhau hiện ra vẻ mặt áy náy, điều này làm cho Diệp Trần lập tức ý thức được tình huống không ổn.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Mọi người vẫn như cũ không có ai mở miệng, cuối cùng Đường Thanh Sơn "Phù phù!" một tiếng, ngã quỵ trên đất,
"Diệp tiên sinh! Thật xin lỗi! Tôi không có làm tốt chuyện ngài nhờ cả, cô Tô...cô Tô cô ta mất tích rồi!"
"Cái gì?!"
Diệp Trần nghe được tin tức này, trong nháy mắt cả người đều bùng nổ, thậm chí tóc từng sợi đều dựng thẳng lên, trên người không tự chủ được hiện ra một cỗ sát khí cường đại!
Mọi người Đường gia nhất thời không tự chủ được thi nhau lùi lại, trong lòng kinh hãi không thôi.
"Diệp Trần! Anh bình tĩnh một chút!"
Thời khắc mấu chốt, Đường Thanh Nhã hô to một tiếng, đưa Diệp Trần từ trong trạng thái hoàn toàn nổi khùng, lôi một tia lý trí trở lại.
Diệp Trần hít sâu một hơi, mạnh mẽ ép xuống sát khí trong nội tâm, sau đó hướng về phía Đường Thanh Sơn lạnh giọng nói:
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
Đường Thanh Sơn vội vàng trả lời:
"Ngay vào hai giờ trước đó! Cô Tô đi chợ rau để mua nguyên liệu, và biến mất trong chớp mắt..."
Lưu Tử Long nhớ rất rõ, sau khi Ba Mắt bị Diệp tiên sinh trước mắt này đập chết, Tào Văn chẳng những không có truy cứu, về sau lại còn tặng hắn một căn biệt thự, hơn nữa còn nghiêm lệnh thủ hạ, sau này nếu có ai dám bất kính đối với vị Diệp tiên sinh này, hắn nhất định không dễ tha thứ!
Cho nên, Lưu Tử Long không hoài nghi chút nào, coi như đối phương hôm nay xử lý hắn và Lưu Tử Minh, Tào gia cũng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà ra mặt.
Vừa nghĩ đến đây, dáng vẻ của Lưu Tử Long lập tức càng hiện ra vẻ cung kính, đối với Diệp Trần cười theo nói:
"Diệp tiên sinh, em trai tôi không hiểu chuyện, nếu mạo phạm Diệp tiên sinh, còn xin Diệp tiên sinh thông cảm nhiều hơn! Thông cảm nhiều hơn!"
Xoạt!
Nghe được giọng điệu của Lưu Tử Long giống như lấy lòng cầu xin tha thứ, mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa.
Lưu Tử Long, ở thành phố Vân Châu bây giờ đang làm nhân vật chạm tay có thể bỏng, vậy mà đối với thiếu niên này lại lộ ra dáng vẻ lấy lòng như thế!
Chẳng lẽ thiếu niên có cách ăn mặc giản dị như thế, lại có có lai lịch to lớn gì hay sao?
Diệp Trần thấy Lưu Tử Long thức thời như thế, hắn cũng lười không muốn tiếp tục truy cứu, thế là thản nhiên nói:
"Được rồi! Nhìn trên thể diện của Tào Văn, chuyện này ta không truy cứu nữa, thế nhưng sau này hắn còn dám đi tìm cô giáo Bạch của ta gây rắc rối, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!"
"Vâng vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên sinh! Tôi chắc chắn quản giáo chặt chẽ!"
Lưu Tử Long nghe được điều này, lập tức nới lỏng toàn thân thởi dài một hơi, đối mặt với thiếu niên tông sư giết người như cắt món ăn này, thậm chí hắn cũng đã làm xong chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể phải hi sinh chính em trai của mình!
Diệp Trần nhẹ gật đầu, hướng Bạch Như Băng đang ở bên cạnh nói:
"Cô Bạch, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, trực tiếp kéo cổ tay của Bạch Nhược Băng, nghênh ngang rời khỏi.
Lưu Tử Minh thấy thế, lập tức cuống lên,
"Anh! Anh có nhầm lẫn gì hay không? Em bị hắn đánh thành như thế này, anh vậy mà thả hắn đi như vậy? Anh..."
"Ba!"
Không đợi Lưu Tử Minh nói xong, Lưu Tử Long bước nhanh đi đến trước mặt Lưu Tử Minh, trực tiếp tát một cái, đánh cho câu nói kế tiếp của hắn mạnh mẽ nuốt trở về, thấp giọng trách mắng:
"Thằng ngu nhà mày, đầu óc mày có bị ngâm nước sao! Cái gì gọi là ta thả hắn? Là người ta tha cho anh của mày, tha cho mày! Con mẹ nó ta tại sao lại có thể có một người em trai ngu xuẩn như mày vậy? Chính mày muốn tìm đường chết thì không sao cả, nhưng cũng đừng hại anh mày chết theo!"
Lưu Tử Minh há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu gì.
...
Một mực ra khỏi quán bar Lam Dạ, sau khi đi ra thật xa, Bạch Nhược Băng vẫn cảm giác cả mình giống như thể cô ta vừa mới nằm mơ.
Cô ta chợt phát hiện, mình đã hoàn toàn nhìn không rõ người học sinh này của mình!
"Diệp Trần, vừa rồi Lưu Tử Long kia, tại sao sợ em như vậy a?"
Diệp Trần tự nhiên biết Bạch Nhược Băng đang tò mò cái gí, có điều hắn cũng lười giải thích, lập lờ nước đôi nói:
"Có thể là hắn nhận lầm người đi!"
Bạch Nhược Băng rõ ràng không tin, nhưng Diệp Trần không có hứng thú thảo luận vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người đi đến đầu đường, Diệp Trần chặn một chiếc xe taxi lại,
"Cô Bạch, sắc trời không còn sớm, nhanh về nhà đi! Nhớ kỹ sau này cẩn thận, tuyệt đối không nên lại bị người khác lừa tình cảm!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi cũng không quay đầu lại.
Nhìn qua bóng dáng Diệp Trần tự nhiên mà đi, Bạch Nhược Băng không hiểu cảm thấy một hồi thất lạc, dường như trong lòng mất đi thứ gì, ngay cả chính cô cũng không nói lên vì sao.
...
Chờ khi Diệp Trần trở lại trong biệt thự, trời đã khuya rồi.
Sở Phi Yên vẫn đang tu luyện ở tầng hai, Diệp Trần thông qua hơi thở có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng không tiếng động đi tới bên cạnh phòng của Sở Phi Yên, sau khi thiết hạ một đạo cấm chế ở xung quanh, lúc này mới lấy dược liệu và luyện đan lô mà Đường Thanh Sơn chuẩn bị, sau khi hơi điều tức một lúc, dự định bắt đầu luyện đan.
Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, luyện chế có độ khó cao hơn so với Bồi Nguyên đan, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng không tính được là có bao nhiêu khó khăn, quan trọng ở chỗ tu vi của Diệp Trần bây giờ còn quá thấp, Tam Muội chân hỏa còn quá yếu, cho nên chỉ là tương đối tốn thời gian mà thôi.
Phương thuốc Tục Mệnh Hồi Xuân Đan xuất hiện trong đầu một lần nữa, Diệp Trần hít sâu một hơi, trực tiếp đánh một đạo chân nguyên vào trong lò luyện đan, ngay sau đó lập tức lò luyện đan bay lên treo lơ lửng giữa không trung, bắt đầu xoay chầm chậm ở giữa không trung.
"Tam Muội chân hỏa! Mở!"
Hai luồng lửa màu đỏ thắm, từ trong lòng hai bàn tay của Diệp Trần thoát ra, uy lực so với lúc luyện chế Bồi Nguyên đan, rõ ràng đã mạnh lên rất nhiều.
Ngay sau đó, các loại dược liệu dựa theo trình tự và tỉ lệ, bắt đầu đều đâu vào đó, được Diệp Trần dùng chân nguyên hút thả vào trong lò luyện đan...
...
Chớp mắt một cái, đã đến buổi sáng ngày thứ ba,
Diệp Trần hoan toàn rơi vào trong trạng thái luyện đan, căn bản không cảm thấy thời gian trôi qua.
"Ngưng!"
Theo Diệp Trần khẽ quát một tiếng, trong lò luyện đan trải qua rất nhiều lần loại bỏ tinh luyện, hóa thành đan dịch, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi ngưng kết thành hình.
"Oanh ~ "
Cuối cùng, lò luyện đan lắc lư một lúc, một đạo sương trắng từ trong đan lô phát ra, đây là dấu hiệu đan thành. Truyện mới cập nhật
"Cuối cùng cũng xong!"
Diệp Trần nới lỏng cơ thể thở ra một hơi dài, cùng lúc đó chậm rãi thu hồi chân nguyên, lò luyện đan lơ lửng giữa không trung cũng theo đó mà từ từ hạ xuống, sau khi mở đan lô ra, rõ ràng chính là chín viên đan dược màu xanh biếc.
"Tổng cộng có chín viên Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, Đường lão chỉ cần một viên là được, còn về tám viên còn lại, nếu bán cho những tên nhà giàu có gần đất xa trời, khẳng định còn có thể kiếm được một món hời lớn!"
Cẩn thận thu lại đan dược, sau đó tiện tay vung lên, giải trừ cấm chế xuong quanh, Diệp Trần lập tức cảm ứng được, lúc này ngoài cửa biệt thự, có mấy khí tức quen thuộc, rõ ràng là mấy người Đường Thanh Sơn và Đường Thanh Nhã, hơn nữa còn đang đi tới đi lui bên ngoài cửa ra vào, dáng vẻ dường như rất lo lắng.
Diệp Trần không thể không suy nghĩ một chút,
Bọn họ cũng quá nóng lòng chút đi, chẳng lẽ thân thể của Đường lão chuyển biến xấu hay sao?
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa phòng, thân thể nhoáng một cái, người đã đi tới cửa, sau đó tiện tay vung lên, mở ra cấm chế xung quanh, cửa lớn của biệt thự cũng theo đó mà mở ra.
"Đan dược đã thuận lợi luyện thành, thân thể Đường lão không có sao chứ?"
Diệp Trận bước ra một bước ra khỏi cửa lớn, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Mọi người thấy Diệp Trần đi ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó trên mặt thi nhau hiện ra vẻ mặt áy náy, điều này làm cho Diệp Trần lập tức ý thức được tình huống không ổn.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Mọi người vẫn như cũ không có ai mở miệng, cuối cùng Đường Thanh Sơn "Phù phù!" một tiếng, ngã quỵ trên đất,
"Diệp tiên sinh! Thật xin lỗi! Tôi không có làm tốt chuyện ngài nhờ cả, cô Tô...cô Tô cô ta mất tích rồi!"
"Cái gì?!"
Diệp Trần nghe được tin tức này, trong nháy mắt cả người đều bùng nổ, thậm chí tóc từng sợi đều dựng thẳng lên, trên người không tự chủ được hiện ra một cỗ sát khí cường đại!
Mọi người Đường gia nhất thời không tự chủ được thi nhau lùi lại, trong lòng kinh hãi không thôi.
"Diệp Trần! Anh bình tĩnh một chút!"
Thời khắc mấu chốt, Đường Thanh Nhã hô to một tiếng, đưa Diệp Trần từ trong trạng thái hoàn toàn nổi khùng, lôi một tia lý trí trở lại.
Diệp Trần hít sâu một hơi, mạnh mẽ ép xuống sát khí trong nội tâm, sau đó hướng về phía Đường Thanh Sơn lạnh giọng nói:
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
Đường Thanh Sơn vội vàng trả lời:
"Ngay vào hai giờ trước đó! Cô Tô đi chợ rau để mua nguyên liệu, và biến mất trong chớp mắt..."