Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua được hai ba tháng, Diệp Trần một đường qua lại vượt qua mấy trăm cái tinh vực to nhỏ, khoảng cách tới Mê La Tinh Hải cũng càng ngày càng gần.
Mà ở trong thời gian hai ba tháng này, hắn cũng không có bỏ quên việc tu luyện, thi thoảng đi mua sắm chút dược liệu, luyện chế thành một số đan dược hữu dụng đối với mình.
Cho nên đoạn đường này đi xuống, tu vi của hắn chẳng những đã tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, ngay cả thuật luyện đan cũng tăng lên tới lục phẩm đỉnh phong, thậm chí nếu như ở trạng thái tốt, cũng có thể nếm thử luyện chế đan dược thất phẩm.
Mà lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ, hơn nữa đối với Diệt Thế Ma đao vận dụng càng thêm thuần thục, cho dù là Phản Hư chân quân hắn cũng đã không sợ chút nào.
Một ngày này, hắn rốt cuộc đến biên giới khu vực Mê La Tinh Hải.
Chỉ thấy trong tinh không phía trước giống như một cái lỗ màu đen khổng lồ trong tinh hà dài đằng đẵng, lộ ra rất đột ngột, hơn nữa làm cho người ta nhìn mà phải khiếp sợ, căn bản không dám tới gần, giống như chỉ cần khẽ tới gần sẽ bị bóng tối vô tận kia thôn phệ vào trong đó.
Mê La Tinh Hải sở dĩ được gọi là Mê La Tinh Hải, cũng là bởi vì một khi người đặt chân vào trong đó thì sẽ bị mất đi phương hướng ở bên trong vùng tinh vực này!
Thậm chí ngay cả Độ Kiếp đế quân cũng chưa chắc có thể thoát ra khỏi bên trong đó.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải là tuyệt đối.
Cách mỗi trăm năm, vị trí trung tâm nhất của Mê La Tinh Hải sẽ có một ngôi sao vô cùng sáng tở từ từ mọc lên, đến lúc đó toàn bộ Mê La Tinh Hải sẽ được chiếu sáng toàn bộ, sẽ kéo dài khoảng chừng mười năm.
Mà ở bên trong mười năm này, chính là lúc Mê La Tinh Hải an toàn nhất, tu chân giả muốn đi vào trong đó thám hiểm đều sẽ lựa chọn tiến vào trong khoảng thời gian này.
Nhưng, cho dù là mười năm an toàn nhất này thì bên trong Mê La Tinh Hải vẫn có rất nhiều nguy hiểm rình rập, hơn nữa các loại Tinh La huyễn trận to nhỏ đều trải rộng toàn bộ tinh vực, người có chút tu vi yếu hoặc định lực không đủ, rất có thể sẽ vây hãm ở bên trong đó mãi mãi, tìm không thấy đường đi ra.
"Căn cứ khoảng thời gian đến suy tính, cách lần mở ra này của Mê La Tinh Hải còn có khoảng thời gian hai tháng, ta không bằng thừa cơ hội này lại đề thăng tu vi lên thoáng một cái, tốt nhất có thể một lần hành động đột phá cảnh giới Hóa Thần, như vậy nắm chắc mới có thể lớn hơn một chút..."
Sau khi Diệp Trần hạ quyết tâm thì hướng tới một cái tinh vực gần Mê La Tinh Hải nhất mà bay đi!
Diệp Trần còn mơ hồ nhớ rõ, đây là một nơi được gọi là tinh vực Thiên Hoang.
Bởi vì gần tới Mê La Tinh Hải, mỗi khi thời điểm Mê La Tinh Hải muốn mở ra, thì sẽ có rất nhiều vị khách ngoài tinh vực đến thăm, trước tiên đi tới mảnh tinh vực này.
Theo thời gian nơi này trở thanh một điểm du lịch giống như trên Trái Đất và khu vực dịch vụ, hơn một nửa nhân khẩu đều là người ngoài tinh vực, hơn nữa có ít người còn quyết định định cư ở chỗ này.
Dần dần tinh vực Thiên Hoang nhỏ bé vắng vẻ như vậy, thế mà cũng đã phát triển thành một cái tinh vực cấp sáu.
Tuy nhiên, nơi này so với những tinh vực khác có sự khác biệt rất lớn, ở trên tinh vực này hoàn toàn ở vào trạng thái tự trị, không có bất kỳ quy tắc nào khác đáng nói, chỉ thờ phụng pháp tắc sinh tồn mạnh được yếu thua, chỉ cần quả đấm của ngươi đủ lớn, linh thạch đủ nhiều thì có thể đạt được những gì ngươi muốn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã đáp xuống tít ngoài rìa tinh vực Thiên Hoang, trên một tinh cầu nhỏ gọi là Mộc Lang.
Tinh chủ của tinh vực Thiên Hoang là tinh cầu Thiên Hoang, tuy nhiên Diệp Trần cũng không định đến đó, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, dự định xung kích cảnh giới Hóa Thần một chút.
...
Chớp mắt một cái, lại qua đi hơn tháng, trong một thôn trang nhỏ rất bình thường cạnh một cái hồ nhỏ yên tĩnh trên tinh cầu Mộc Lang.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Mà ở ven thôn trang nhỏ này có một cái túp lều nhỏ mới tinh, rất rõ ràng hẳn là vừa mới được xây dựng lên cách đây không lâu.
Mà lúc này ở bên trong cái túp lều nhỏ này đang có một tên thiếu niên ngồi xếp bằng, giỗng như đang tĩnh tọa.
"Hô!"
Diệp Trần một mực nhắm nghiền hai mắt, đột nhiêm hai mắt mở ra, đôi mắt hiện ra vẻ thất vọng.
"Quả nhiên! Đối với tu chân giả mà nói, ở giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần là một đường ranh giới rất rõ ràng, theo như ta tính toán thì đột phá cảnh giới Nguyên Anh chẳng qua mới ngắn ngủi có mấy tháng, bây giờ muốn đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì vẫn còn có chút quá miễn cưỡng!"
Một tháng vừa qua, Diệp Trần đã nếm thử đánh sâu vào không dưới hai mươi lần, thậm chí ngay cả thần đan tăng lên xác suất đột phá đều đã ăn không dưới mười viên, kết quả mỗi một lần đều thất bại mà kết thúc, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá đường ranh giới giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần kia.
"Tích lũy dày mới có thể dễ dàng! Xem ra là ta quá táo bạo, nếu như cứ tiếp tục cưỡng ép đột phá, ngược lại có thể nguy hiểm đến mức tẩu hỏa nhập mà!!!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang có ý định trước tiên từ bỏ chấp niệm đột phá cảnh giới Hóa Thần, điều chỉnh tâm tình của mình một chút.
Thuận tay thu hồi cấm chế xung quanh, Diệp Trần đang muốn đi ra ngoài một chtus để thư giãn tâm tình một tí.
Đúng lúc này, ngoài phòng chợt vang lên một trận thanh âm ầm ĩ, Diệp Trần không thể không nhướng mày, thuận tay mở cửa phòng, chậm rãi từ trong túp lều đi ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này, trên đường cách cửa thôn không xa có một đám người hung thần ác sát, mà ở trước mặt đám người này thì đang có một ông lão gần như là da bọc xương tóc trắng xóa và một thiếu niên thấp bé gầy gò đang quỳ ở đó
"Các vị đại gia, ta van cầu các ngươi! Không nên mang theo cháu của ta đến đào linh quáng a! Cha hắn chính là bị các ngươi kéo đi vào linh quáng, đến bây giờ cũng chưa có trở về! Hắn vẫn còn nhỏ a, van cầu các ngươi tha cho hắn đi!"
Nghe được giọng nói của ông lão này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, đã đại khái đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Cái thôn trước mắt hắn này tên là Trường Lạc thôn, tuy nhiên người ở nơi này lại sống cũng không được sống sung sướng.
Bởi vì nơi đây đất đai màu mỡ, linh khí dồi dào cho nên rất thịch hợp việc trồng trọt dược thảo.
Nhưng là từ lúc mấy chục năm trước, trong phạm vi mấy ngàn dặm này, đã trở thành phạm vi thế lực của Ác Lang bang.
Những người nông dân ở Trường Lạc thôn này, nhất định phải giap nộp chính xác mức dược liệu, một khi không hoàn thành thì sẽ bị đánh đập trừng phạt, thậm chí sức lao động của thanh niên trai tráng trong nhà cũng sẽ bị đệ tử của Ác Lang bang kéo đi làm lao công đào linh quáng.
"Cút mẹ mày đi!"
Đối mặt với sự cầu xin của ông lão, tên cầm đầu của đệ tử Ác Lang bang kia căn bản không hề bị lay động, trực tiếp một cước đá ông lão kia bay ra ngoài, đồng thời trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói:
"Lão già kia! Còn dám cò kè mặc cả với lão tử? Thật sự là sống không kiên nhẫn được nữa!"
"Phốc!"
Tu vi của ông lão kia chỉ có cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa cao tuổi thân thể gầy yếu, làm sao có thể chỗng đỡ được một cước này của Ác Lang bang, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bay ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã trên mặt đất, mắt thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, đã là không sống nổi.
Diệp Trần thấy mọi chuyện ở đây, tuy nhiên cũng không có xuất thủ ngăn cản.
Có lẽ là ở trong một khoảnh khắc Diệp Trần muốn xuất thủ tuy nhiên cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.
P/S: Ta thích nào...chương 6
Mà ở trong thời gian hai ba tháng này, hắn cũng không có bỏ quên việc tu luyện, thi thoảng đi mua sắm chút dược liệu, luyện chế thành một số đan dược hữu dụng đối với mình.
Cho nên đoạn đường này đi xuống, tu vi của hắn chẳng những đã tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, ngay cả thuật luyện đan cũng tăng lên tới lục phẩm đỉnh phong, thậm chí nếu như ở trạng thái tốt, cũng có thể nếm thử luyện chế đan dược thất phẩm.
Mà lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ, hơn nữa đối với Diệt Thế Ma đao vận dụng càng thêm thuần thục, cho dù là Phản Hư chân quân hắn cũng đã không sợ chút nào.
Một ngày này, hắn rốt cuộc đến biên giới khu vực Mê La Tinh Hải.
Chỉ thấy trong tinh không phía trước giống như một cái lỗ màu đen khổng lồ trong tinh hà dài đằng đẵng, lộ ra rất đột ngột, hơn nữa làm cho người ta nhìn mà phải khiếp sợ, căn bản không dám tới gần, giống như chỉ cần khẽ tới gần sẽ bị bóng tối vô tận kia thôn phệ vào trong đó.
Mê La Tinh Hải sở dĩ được gọi là Mê La Tinh Hải, cũng là bởi vì một khi người đặt chân vào trong đó thì sẽ bị mất đi phương hướng ở bên trong vùng tinh vực này!
Thậm chí ngay cả Độ Kiếp đế quân cũng chưa chắc có thể thoát ra khỏi bên trong đó.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải là tuyệt đối.
Cách mỗi trăm năm, vị trí trung tâm nhất của Mê La Tinh Hải sẽ có một ngôi sao vô cùng sáng tở từ từ mọc lên, đến lúc đó toàn bộ Mê La Tinh Hải sẽ được chiếu sáng toàn bộ, sẽ kéo dài khoảng chừng mười năm.
Mà ở bên trong mười năm này, chính là lúc Mê La Tinh Hải an toàn nhất, tu chân giả muốn đi vào trong đó thám hiểm đều sẽ lựa chọn tiến vào trong khoảng thời gian này.
Nhưng, cho dù là mười năm an toàn nhất này thì bên trong Mê La Tinh Hải vẫn có rất nhiều nguy hiểm rình rập, hơn nữa các loại Tinh La huyễn trận to nhỏ đều trải rộng toàn bộ tinh vực, người có chút tu vi yếu hoặc định lực không đủ, rất có thể sẽ vây hãm ở bên trong đó mãi mãi, tìm không thấy đường đi ra.
"Căn cứ khoảng thời gian đến suy tính, cách lần mở ra này của Mê La Tinh Hải còn có khoảng thời gian hai tháng, ta không bằng thừa cơ hội này lại đề thăng tu vi lên thoáng một cái, tốt nhất có thể một lần hành động đột phá cảnh giới Hóa Thần, như vậy nắm chắc mới có thể lớn hơn một chút..."
Sau khi Diệp Trần hạ quyết tâm thì hướng tới một cái tinh vực gần Mê La Tinh Hải nhất mà bay đi!
Diệp Trần còn mơ hồ nhớ rõ, đây là một nơi được gọi là tinh vực Thiên Hoang.
Bởi vì gần tới Mê La Tinh Hải, mỗi khi thời điểm Mê La Tinh Hải muốn mở ra, thì sẽ có rất nhiều vị khách ngoài tinh vực đến thăm, trước tiên đi tới mảnh tinh vực này.
Theo thời gian nơi này trở thanh một điểm du lịch giống như trên Trái Đất và khu vực dịch vụ, hơn một nửa nhân khẩu đều là người ngoài tinh vực, hơn nữa có ít người còn quyết định định cư ở chỗ này.
Dần dần tinh vực Thiên Hoang nhỏ bé vắng vẻ như vậy, thế mà cũng đã phát triển thành một cái tinh vực cấp sáu.
Tuy nhiên, nơi này so với những tinh vực khác có sự khác biệt rất lớn, ở trên tinh vực này hoàn toàn ở vào trạng thái tự trị, không có bất kỳ quy tắc nào khác đáng nói, chỉ thờ phụng pháp tắc sinh tồn mạnh được yếu thua, chỉ cần quả đấm của ngươi đủ lớn, linh thạch đủ nhiều thì có thể đạt được những gì ngươi muốn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã đáp xuống tít ngoài rìa tinh vực Thiên Hoang, trên một tinh cầu nhỏ gọi là Mộc Lang.
Tinh chủ của tinh vực Thiên Hoang là tinh cầu Thiên Hoang, tuy nhiên Diệp Trần cũng không định đến đó, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, dự định xung kích cảnh giới Hóa Thần một chút.
...
Chớp mắt một cái, lại qua đi hơn tháng, trong một thôn trang nhỏ rất bình thường cạnh một cái hồ nhỏ yên tĩnh trên tinh cầu Mộc Lang.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Mà ở ven thôn trang nhỏ này có một cái túp lều nhỏ mới tinh, rất rõ ràng hẳn là vừa mới được xây dựng lên cách đây không lâu.
Mà lúc này ở bên trong cái túp lều nhỏ này đang có một tên thiếu niên ngồi xếp bằng, giỗng như đang tĩnh tọa.
"Hô!"
Diệp Trần một mực nhắm nghiền hai mắt, đột nhiêm hai mắt mở ra, đôi mắt hiện ra vẻ thất vọng.
"Quả nhiên! Đối với tu chân giả mà nói, ở giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần là một đường ranh giới rất rõ ràng, theo như ta tính toán thì đột phá cảnh giới Nguyên Anh chẳng qua mới ngắn ngủi có mấy tháng, bây giờ muốn đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì vẫn còn có chút quá miễn cưỡng!"
Một tháng vừa qua, Diệp Trần đã nếm thử đánh sâu vào không dưới hai mươi lần, thậm chí ngay cả thần đan tăng lên xác suất đột phá đều đã ăn không dưới mười viên, kết quả mỗi một lần đều thất bại mà kết thúc, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá đường ranh giới giữa cảnh giới Nguyên Anh và cảnh giới Hóa Thần kia.
"Tích lũy dày mới có thể dễ dàng! Xem ra là ta quá táo bạo, nếu như cứ tiếp tục cưỡng ép đột phá, ngược lại có thể nguy hiểm đến mức tẩu hỏa nhập mà!!!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang có ý định trước tiên từ bỏ chấp niệm đột phá cảnh giới Hóa Thần, điều chỉnh tâm tình của mình một chút.
Thuận tay thu hồi cấm chế xung quanh, Diệp Trần đang muốn đi ra ngoài một chtus để thư giãn tâm tình một tí.
Đúng lúc này, ngoài phòng chợt vang lên một trận thanh âm ầm ĩ, Diệp Trần không thể không nhướng mày, thuận tay mở cửa phòng, chậm rãi từ trong túp lều đi ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này, trên đường cách cửa thôn không xa có một đám người hung thần ác sát, mà ở trước mặt đám người này thì đang có một ông lão gần như là da bọc xương tóc trắng xóa và một thiếu niên thấp bé gầy gò đang quỳ ở đó
"Các vị đại gia, ta van cầu các ngươi! Không nên mang theo cháu của ta đến đào linh quáng a! Cha hắn chính là bị các ngươi kéo đi vào linh quáng, đến bây giờ cũng chưa có trở về! Hắn vẫn còn nhỏ a, van cầu các ngươi tha cho hắn đi!"
Nghe được giọng nói của ông lão này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, đã đại khái đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Cái thôn trước mắt hắn này tên là Trường Lạc thôn, tuy nhiên người ở nơi này lại sống cũng không được sống sung sướng.
Bởi vì nơi đây đất đai màu mỡ, linh khí dồi dào cho nên rất thịch hợp việc trồng trọt dược thảo.
Nhưng là từ lúc mấy chục năm trước, trong phạm vi mấy ngàn dặm này, đã trở thành phạm vi thế lực của Ác Lang bang.
Những người nông dân ở Trường Lạc thôn này, nhất định phải giap nộp chính xác mức dược liệu, một khi không hoàn thành thì sẽ bị đánh đập trừng phạt, thậm chí sức lao động của thanh niên trai tráng trong nhà cũng sẽ bị đệ tử của Ác Lang bang kéo đi làm lao công đào linh quáng.
"Cút mẹ mày đi!"
Đối mặt với sự cầu xin của ông lão, tên cầm đầu của đệ tử Ác Lang bang kia căn bản không hề bị lay động, trực tiếp một cước đá ông lão kia bay ra ngoài, đồng thời trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói:
"Lão già kia! Còn dám cò kè mặc cả với lão tử? Thật sự là sống không kiên nhẫn được nữa!"
"Phốc!"
Tu vi của ông lão kia chỉ có cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa cao tuổi thân thể gầy yếu, làm sao có thể chỗng đỡ được một cước này của Ác Lang bang, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bay ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã trên mặt đất, mắt thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, đã là không sống nổi.
Diệp Trần thấy mọi chuyện ở đây, tuy nhiên cũng không có xuất thủ ngăn cản.
Có lẽ là ở trong một khoảnh khắc Diệp Trần muốn xuất thủ tuy nhiên cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.
P/S: Ta thích nào...chương 6