Mắt thấy Yến Cuồng Sinh muốn ra tay với Diệp Trần lần nữa, ngay lúc này:
Bạch!
Một bóng người bỗng nhiên ngăn ở trước mặt hắn, bỗng nhiên chính là Long Thần.
"Yến sư đệ, ngươi không phải là đối thủ của Diệp huynh đệ, hay là đến đây thì dừng tay đi! Nếu ngươi thật muốn vị trí kia, ta tặng vị trí của ta cho ngươi, như thế nào?"
Yến Cuồng Sinh nghe được điều này, lập tức hơi sững sờ, chợt lại liếc mắt nhìn nơi xa, trên đỉnh đầu Diệp Trần, đạo đao mang tràn ngập khí tức hủy diệt kia, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi:
"Thôi! Ta nhận thua là được!"
Nói xong lời này, thân thể của Yến Cuồng Sinh nhoáng một cái, bay thẳng thân tới chính giữa vách núi cheo leo kia, ở nơi có mười đài cao kia, tùy ý chọn một vị trí, ngồi xuống ở trong đó.
"Ha ha, Diệp huynh đệ, ngươi thật đúng là để cho ta phải lau mắt mà nhìn nha!"
Ba người trở lại trên đài cao, Long Thần hướng về phía Diệp Trần mở miệng cười ha hả nói, sâu trong đôi mắt lại lóe ra ánh mắt kỳ dị.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, biết Long Thần đã có chỗ nghi ngờ với nội tình của mình, cũng không nói thêm gì.
Lại qua một lúc, nơi xa truyền đến một tiếng vang nữa, hiển nhiên đã lại có người mới tiền vào tầng tinh vực thứ bảy này.
Chỉ chốc lát, cái bóng người kia đi tới trước mắt mọi người, bỗng nhiên chính là người mà trước đó ở tầng tinh vực thứ tư đã từng giao thủ với Diệp Trần, Vân Phá Thiên!
Vân Phá Thiên nhìn thấy Long Thần và Lạc Huyền Băng cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí nhìn thấy Yến Cuồng Sinh xếp hạng ở phía dưới hắn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao lúc trước hắn bị Diệp Trần đánh thành trọng thương, bởi vậy mới mất không ít thời gian, bị Yến Cuồng Sinh vượt qua tự nhiên cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, chờ khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thì cả người ngay lập tức cảm thấy rất tệ:
"Hắn thế mà còn tới trước cả ta! Điều này sao có thể?"
Tuy rằng trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, Vân Phá Thiên từng bị Diệp Trần đánh bại, nhưng hắn cũng không cho là mình phải kém hơn so với Diệp Trần.
Hắn thấy, Diệp Trần chẳng qua chỉ có vận khí tốt, tu vi khôi phục nhanh hơn hắn, lợi dụng áp chế bên trên cảnh giới cho nên mới có thể đánh bại hắn.
Nhưng khi đó, rõ ràng là hắn rời khỏi tầng tinh vực thứ tư trước, Diệp Trần còn mang theo Lạc Huyền Băng cả người bị thương nặng, thế mà vẫn có thể chạy tới tầng tinh vực thứ bảy trước hắn một bước!
Điều này lập tức để Vân Phá Thiên cảm nhận được uy hiếp cực lớn!
Nếu như nói Yến Cuồng Sinh có thể vượt qua hắn, hắn còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, Diệp Trần chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử không có danh tiếng, chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh, thế mà cũng vượt qua hắn, dựa vào cái gì!!!
Không phải là Lạc Huyền Băng ra tay giúp hắn chứ?
Đúng! Chắc chắn là như vậy! Bằng không lấy thực lực của hắn làm sao lại đến tầng tinh vực thứ bảy nhanh tới như vậy?
Vân Phá Thiên càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng thân thể nhoáng một cái, đã tới trước chỗ đài cao của Diệp Trần:
"Tiểu tử! Vị trí này, ngươi còn chưa có tư cách để sử dụng! Cút xuống phía dưới đi thôi!"
Khẩu khí cùng với Yến Cuồng Sinh trước đó, không khác nhau là mấy.
Ở trong suy nghĩ của Vân Phá Thiên, trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, hắn sở dĩ sẽ thua bởi Diệp Trần đó là bởi vì tu vi của mình khôi phục chưa đủ, ở trên cảnh giới bị Diệp Trần áp chế, nhưng bây giờ đến tầng tinh vực thứ bảy, tu vi của mọi người đều là cảnh giới Nguyên Anh, hắn lại có cái gì mà phải sợ?
Diệp Trần nhìn qua Vân Phá Thiên vênh váo tự đắc trước mặt, lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh.
"Ngươi muốn ngồi vào vị trí này, vậy phải xem xem ngươi có bản lãnh đó hay không!"
Trước đó đối với Yến Cuồng Sinh, Diệp Trần không nhiều thì ít vẫn còn lưu lại mấy phần lực, nhưng đối mặt với tên Vân Phá Thiên trước mắt này, Diệp Trần cũng không có ý định lưu thủ một chút nào, đá chính hắn muốn đụng vào họng súng thì trực tiếp bóp cò bắn chết hắn đi hoặc là đuổi ra khỏi Mê La Tinh Hải là tốt nhất!
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị đứng dậy động thủ, Lạc Huyền Băng ở một bên lại đứng dậy trước Diệp Trần:
"Vân Phá Thiên! Trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, ngươi đầu tiên là lừa ta và ngươi phối hợp săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng, sau đó thì lại qua cầu rút ván, ra tay đánh lén ta, món nợ này, chúng ta có phải cũng nên tính toán thật tốt hay không?"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Lạc Huyền Băng đã trực tiếp ngang nhiên xuất thủ!
Oanh!
Hai ngón Lạc Huyền Băng làm kiếm, trực tiếp một chỉ đâm ra, một đạo kiếm mang sáng chói màu băng lam trong nháy mắt bắn về phía Vân Phá Thiên!
Vân Phá Thiên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Lạc Huyền Băng lại nói ra tay liền ra tay, con ngươi lập tức hơi co rụt lại, thân hình lập tức nhanh chóng lùi lại, trọn vẹn thối lui đến hơn mấy ngàn mét, mới tránh đi đạo kiếm khí lăng lệ kia của Lạc Huyền Băng.
Tuy nhiên, Lạc Huyền Băng đắc thế không tha người, thân thể mềm mại ở trên không trung sau khi lấp lóe một lúc, trong nháy mắt đã đuổi theo:
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp mấy đạo kiếm khí công ra, Vân Phá Thiên lập tức có chút luống cuống tay chân.
Thực lực của hắn vốn không bằng Lạc Huyền Băng, bằng không cũng sẽ không đành hải đứng ở vị trí thứ ba, bây giờ lại bị Lạc Huyền Băng đoạt tiên cơ, tự nhiên càng không thể địch nổi, trong nháy mắt cũng đã rơi xuống hạ phong.
Tuy nhiên Vân Phá Thiên này đến cùng cũng là nhân vật thiên tài hiếm có, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, tuy rằng bị Lạc Huyền Băng chiếm trước tiên cơ, nhưng ở dưới một phen đề phòng cố thủ, cũng dần dần đứng vững bước chân, miễn cưỡng đã có thể đối phó.
Lạc Huyền Băng muốn hoàn toàn đánh bại Vân Phá Thiên, hiển nhiên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái!"
Long Thần quan chiến ở nơi xa bỗng nhiên lắc đầu, thở dài một trận nói.
Diệp Trần hết sức hiếu kỳ, nhịn không được hỏi:
"Cái gì kỳ quái?"
Long Thần nhìn qua bên trong chiến đấu của hai người ở nơi xa, không thể không lắc đầu lần nữa, chậm rãi nói:
"Huyền Băng tiên tử tu luyện chính là Tuyệt Tình chi đạo, kiếm pháp vẫn luôn được biết đến là tuyệt tình và lãnh khốc!"
"Nói thật, cho dù là ta cũng không nguyện ý tùy tiện giao thủ với nàng, bởi vì bên trong kiếm ý của nàng không trôn lẫn một chút tình cảm nào, gần như có thể nói là mất hết tình người!"
"Nhưng là bây giờ, kiếm pháp của Băng Huyền tiên tử dường như không có lăng lệ như trước đó vậy, có nhiều hơn một phần lo lắng và do dự..."
"Nếu không phải như thế, Vân Phá Thiên kia lúc này chỉ sợ sớm đã thua!"
Long Thần nói xong lời này, không thể không quay đầu, nhìn thật sâu vào Diệp Trần, giống như cười mà không phải cười, nói:
"Băng Huyền tiên tử có biến hóa như thế, sẽ không phải là có quan hệ gì với Diệp huynh đệ chứ?"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một lúc, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, trong miệng không thể không lẩm bẩm nói:
"Tuyệt Tình chi đạo...Tuyệt Tình chi đạo...Chẳng lẽ tu luyện đạo này thì không thể động tình? Chẳng lẽ kiếp trước..."
Nhớ lại kiếp trước, Sau khi tu vi của Lạc Huyền Băng giảm mạnh, bị Tuyệt Tình cư trục xuất khỏi sư môn, về sau thì hoàn toàn biến mất vô tung, chẳng lẽ cũng là bởi vì động tình hay sao?
Chỉ là không biết, nàng ta động tình đối với người nào?
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ bay tán loạn, một bên khác, chiến đấu của hai người kia đã đến tình trạng gay cấn, tuy rằng Lạc Huyền Băng vẫn như cũ có thể chiếm thượng phong, thế nhưng là muốn đánh bại Vân Phá Thiên thì lại có độ khó không nhỏ.
Mà sau khi tâm lý của Vân Phá Thiên dần dần ổn định lại thì lập tức nhịn không được cười lên ha hả:
"Lạc Huyền Băng! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ có thể như thế! Xem ra trước đó, ta còn thực sự là đánh giá cao ngươi! Ha ha ha!"
Nghe được tiếng trào phúng không chút kiêng kỵ nào của Vân Phá Thiên, đôi mi thanh tú của Lạc Huyền Băng nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên có chút khó coi.
P/S: Ta thích nào....chương 4
Bạch!
Một bóng người bỗng nhiên ngăn ở trước mặt hắn, bỗng nhiên chính là Long Thần.
"Yến sư đệ, ngươi không phải là đối thủ của Diệp huynh đệ, hay là đến đây thì dừng tay đi! Nếu ngươi thật muốn vị trí kia, ta tặng vị trí của ta cho ngươi, như thế nào?"
Yến Cuồng Sinh nghe được điều này, lập tức hơi sững sờ, chợt lại liếc mắt nhìn nơi xa, trên đỉnh đầu Diệp Trần, đạo đao mang tràn ngập khí tức hủy diệt kia, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi:
"Thôi! Ta nhận thua là được!"
Nói xong lời này, thân thể của Yến Cuồng Sinh nhoáng một cái, bay thẳng thân tới chính giữa vách núi cheo leo kia, ở nơi có mười đài cao kia, tùy ý chọn một vị trí, ngồi xuống ở trong đó.
"Ha ha, Diệp huynh đệ, ngươi thật đúng là để cho ta phải lau mắt mà nhìn nha!"
Ba người trở lại trên đài cao, Long Thần hướng về phía Diệp Trần mở miệng cười ha hả nói, sâu trong đôi mắt lại lóe ra ánh mắt kỳ dị.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, biết Long Thần đã có chỗ nghi ngờ với nội tình của mình, cũng không nói thêm gì.
Lại qua một lúc, nơi xa truyền đến một tiếng vang nữa, hiển nhiên đã lại có người mới tiền vào tầng tinh vực thứ bảy này.
Chỉ chốc lát, cái bóng người kia đi tới trước mắt mọi người, bỗng nhiên chính là người mà trước đó ở tầng tinh vực thứ tư đã từng giao thủ với Diệp Trần, Vân Phá Thiên!
Vân Phá Thiên nhìn thấy Long Thần và Lạc Huyền Băng cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí nhìn thấy Yến Cuồng Sinh xếp hạng ở phía dưới hắn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao lúc trước hắn bị Diệp Trần đánh thành trọng thương, bởi vậy mới mất không ít thời gian, bị Yến Cuồng Sinh vượt qua tự nhiên cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, chờ khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thì cả người ngay lập tức cảm thấy rất tệ:
"Hắn thế mà còn tới trước cả ta! Điều này sao có thể?"
Tuy rằng trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, Vân Phá Thiên từng bị Diệp Trần đánh bại, nhưng hắn cũng không cho là mình phải kém hơn so với Diệp Trần.
Hắn thấy, Diệp Trần chẳng qua chỉ có vận khí tốt, tu vi khôi phục nhanh hơn hắn, lợi dụng áp chế bên trên cảnh giới cho nên mới có thể đánh bại hắn.
Nhưng khi đó, rõ ràng là hắn rời khỏi tầng tinh vực thứ tư trước, Diệp Trần còn mang theo Lạc Huyền Băng cả người bị thương nặng, thế mà vẫn có thể chạy tới tầng tinh vực thứ bảy trước hắn một bước!
Điều này lập tức để Vân Phá Thiên cảm nhận được uy hiếp cực lớn!
Nếu như nói Yến Cuồng Sinh có thể vượt qua hắn, hắn còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, Diệp Trần chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử không có danh tiếng, chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh, thế mà cũng vượt qua hắn, dựa vào cái gì!!!
Không phải là Lạc Huyền Băng ra tay giúp hắn chứ?
Đúng! Chắc chắn là như vậy! Bằng không lấy thực lực của hắn làm sao lại đến tầng tinh vực thứ bảy nhanh tới như vậy?
Vân Phá Thiên càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng thân thể nhoáng một cái, đã tới trước chỗ đài cao của Diệp Trần:
"Tiểu tử! Vị trí này, ngươi còn chưa có tư cách để sử dụng! Cút xuống phía dưới đi thôi!"
Khẩu khí cùng với Yến Cuồng Sinh trước đó, không khác nhau là mấy.
Ở trong suy nghĩ của Vân Phá Thiên, trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, hắn sở dĩ sẽ thua bởi Diệp Trần đó là bởi vì tu vi của mình khôi phục chưa đủ, ở trên cảnh giới bị Diệp Trần áp chế, nhưng bây giờ đến tầng tinh vực thứ bảy, tu vi của mọi người đều là cảnh giới Nguyên Anh, hắn lại có cái gì mà phải sợ?
Diệp Trần nhìn qua Vân Phá Thiên vênh váo tự đắc trước mặt, lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh.
"Ngươi muốn ngồi vào vị trí này, vậy phải xem xem ngươi có bản lãnh đó hay không!"
Trước đó đối với Yến Cuồng Sinh, Diệp Trần không nhiều thì ít vẫn còn lưu lại mấy phần lực, nhưng đối mặt với tên Vân Phá Thiên trước mắt này, Diệp Trần cũng không có ý định lưu thủ một chút nào, đá chính hắn muốn đụng vào họng súng thì trực tiếp bóp cò bắn chết hắn đi hoặc là đuổi ra khỏi Mê La Tinh Hải là tốt nhất!
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị đứng dậy động thủ, Lạc Huyền Băng ở một bên lại đứng dậy trước Diệp Trần:
"Vân Phá Thiên! Trước đó ở tầng tinh vực thứ tư, ngươi đầu tiên là lừa ta và ngươi phối hợp săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng, sau đó thì lại qua cầu rút ván, ra tay đánh lén ta, món nợ này, chúng ta có phải cũng nên tính toán thật tốt hay không?"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Lạc Huyền Băng đã trực tiếp ngang nhiên xuất thủ!
Oanh!
Hai ngón Lạc Huyền Băng làm kiếm, trực tiếp một chỉ đâm ra, một đạo kiếm mang sáng chói màu băng lam trong nháy mắt bắn về phía Vân Phá Thiên!
Vân Phá Thiên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Lạc Huyền Băng lại nói ra tay liền ra tay, con ngươi lập tức hơi co rụt lại, thân hình lập tức nhanh chóng lùi lại, trọn vẹn thối lui đến hơn mấy ngàn mét, mới tránh đi đạo kiếm khí lăng lệ kia của Lạc Huyền Băng.
Tuy nhiên, Lạc Huyền Băng đắc thế không tha người, thân thể mềm mại ở trên không trung sau khi lấp lóe một lúc, trong nháy mắt đã đuổi theo:
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp mấy đạo kiếm khí công ra, Vân Phá Thiên lập tức có chút luống cuống tay chân.
Thực lực của hắn vốn không bằng Lạc Huyền Băng, bằng không cũng sẽ không đành hải đứng ở vị trí thứ ba, bây giờ lại bị Lạc Huyền Băng đoạt tiên cơ, tự nhiên càng không thể địch nổi, trong nháy mắt cũng đã rơi xuống hạ phong.
Tuy nhiên Vân Phá Thiên này đến cùng cũng là nhân vật thiên tài hiếm có, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, tuy rằng bị Lạc Huyền Băng chiếm trước tiên cơ, nhưng ở dưới một phen đề phòng cố thủ, cũng dần dần đứng vững bước chân, miễn cưỡng đã có thể đối phó.
Lạc Huyền Băng muốn hoàn toàn đánh bại Vân Phá Thiên, hiển nhiên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái!"
Long Thần quan chiến ở nơi xa bỗng nhiên lắc đầu, thở dài một trận nói.
Diệp Trần hết sức hiếu kỳ, nhịn không được hỏi:
"Cái gì kỳ quái?"
Long Thần nhìn qua bên trong chiến đấu của hai người ở nơi xa, không thể không lắc đầu lần nữa, chậm rãi nói:
"Huyền Băng tiên tử tu luyện chính là Tuyệt Tình chi đạo, kiếm pháp vẫn luôn được biết đến là tuyệt tình và lãnh khốc!"
"Nói thật, cho dù là ta cũng không nguyện ý tùy tiện giao thủ với nàng, bởi vì bên trong kiếm ý của nàng không trôn lẫn một chút tình cảm nào, gần như có thể nói là mất hết tình người!"
"Nhưng là bây giờ, kiếm pháp của Băng Huyền tiên tử dường như không có lăng lệ như trước đó vậy, có nhiều hơn một phần lo lắng và do dự..."
"Nếu không phải như thế, Vân Phá Thiên kia lúc này chỉ sợ sớm đã thua!"
Long Thần nói xong lời này, không thể không quay đầu, nhìn thật sâu vào Diệp Trần, giống như cười mà không phải cười, nói:
"Băng Huyền tiên tử có biến hóa như thế, sẽ không phải là có quan hệ gì với Diệp huynh đệ chứ?"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một lúc, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, trong miệng không thể không lẩm bẩm nói:
"Tuyệt Tình chi đạo...Tuyệt Tình chi đạo...Chẳng lẽ tu luyện đạo này thì không thể động tình? Chẳng lẽ kiếp trước..."
Nhớ lại kiếp trước, Sau khi tu vi của Lạc Huyền Băng giảm mạnh, bị Tuyệt Tình cư trục xuất khỏi sư môn, về sau thì hoàn toàn biến mất vô tung, chẳng lẽ cũng là bởi vì động tình hay sao?
Chỉ là không biết, nàng ta động tình đối với người nào?
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ bay tán loạn, một bên khác, chiến đấu của hai người kia đã đến tình trạng gay cấn, tuy rằng Lạc Huyền Băng vẫn như cũ có thể chiếm thượng phong, thế nhưng là muốn đánh bại Vân Phá Thiên thì lại có độ khó không nhỏ.
Mà sau khi tâm lý của Vân Phá Thiên dần dần ổn định lại thì lập tức nhịn không được cười lên ha hả:
"Lạc Huyền Băng! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ có thể như thế! Xem ra trước đó, ta còn thực sự là đánh giá cao ngươi! Ha ha ha!"
Nghe được tiếng trào phúng không chút kiêng kỵ nào của Vân Phá Thiên, đôi mi thanh tú của Lạc Huyền Băng nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên có chút khó coi.
P/S: Ta thích nào....chương 4