• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc gia.

Nửa tiếng trước, phòng khách của nhà họ Lạc hai cái ti vi đều bị hack, tự động truyền phát video kì lạ. Lạc Minh Uyên không khỏi dừng tay làm thí nghiệm lại, cùng Lạc Minh Yến chầu chực trước ti vi, nghiên cứu hiện tượng này.

Ba Lạc và mẹ Lạc đang xem thời sự thì bị cắt ngang, lo lắng an ninh mạng nhà họ bị xâm lấn, tài liệu mật bị trộm. Nhưng may cái là Lạc Duẫn cổ hủ, xài giấy, cũng không rành công nghệ nên không lưu file này nọ.

Mẹ Lạc sốt ruột: "Chuyện này là sao?"

Lạc Minh Yến đang tìm nguyên nhân: "Con không biết bên kia dùng phần mềm gì, nhưng mục đích là muốn chúng ta xem phát sóng."

Hắn bổ sung: "Có thể tắt bằng cách ngắt nguồn điện."

Ba Lạc tán thành cách này: "Vậy thì tắt-"

Lạc Minh Uyên khẩn cấp cắt ngang, thái độ sốt ruột: "Đợi chút! Người trên hình là Tú Hiên! Đừng ngắt điện!"

"Cái gì!?"

Kỷ Tú Hiên trên màn hình bị đối xử như bụi bặm, tùy người giẫm đạp cũng không rên một tiếng.

Lạc Minh Yến tức giận, đập bàn: "Em ấy bị bắt cóc! Mau báo cảnh sát đi!"

Quản gia kinh hoảng thất thố: "Vâng!"

Ba Lạc, mẹ Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng con trời đánh nhà mình bị khi dễ không làm gì được!

Có đánh cũng phải để ông cha này đánh, không tới lượt đám ác ôn này.

Lạc Minh Uyên thập phần lạnh lùng nhắn tin cho các anh khác, người nhiều lực lượng nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể cầu trời, cảnh sát đừng quá vô dụng.

Anh ta nên tính đến khả năng này, đợi chút đã, hình như: "Mẹ, Minh Vũ đâu?"



Mẹ Lạc vừa lo vừa gấp, bị hỏi cũng sững sốt: "Minh Vũ nói có lớp học nâng cao, chắc còn ở trường học."

Lạc Minh Yến cao giọng: "Minh Vũ trên màn hình kìa!"

"Ở đâu!?"

_______

Kỷ Lợi làm cho đám đàn em ra ngoài, ông ta muốn thưởng thức dáng vẻ chật vật của hai bạn nhỏ.

Thẩm Lăng bị đạp một chân, Kỷ Tú Hiên di chuyển thân mình che cho hắn một chút, lo lắng: "Cậu sao rồi?"

Thẩm Lăng ngẩn đầu lên, còn cười được: "Tôi không sao, còn tốt lắm." Hắn bị bắt là trong dự đoán. Thẩm Hải sao mà lại để thằng con hoang như hắn nắm quyền được, tất nhiên là sẽ thuê người giải quyết hắn.

Thẩm Minh đã mất quyền thừa kế, Thẩm Khương thì chơi bời lêu lỏng nhưng dưới gối chỉ có mình hắn là con trai, lợi thế nghiêng về ai không cần nói Thẩm Hiền cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.

Thẩm Hải sốt ruột, ông cụ sắp sửa lên đường, mấy ngày gần đây chuyên môn đi nhìn Thẩm Lăng, 8 phần là muốn giao cơ nghiệp lại cho thằng cháu này. Thẩm Hải tài sản thừa kế, không nhịn được nữa, phái ra trợ lý đi làm việc ác.

Thẩm Lăng ngước mắt nhìn Kỷ Lợi, lạnh nhạt chào hỏi: "Trợ lý Kỷ, đã lâu không thấy." Hắn nên sớm điều tra ông ta. Vì là trợ lý nhỏ nên hắn không để tâm mấy, không ngờ, hại Kỷ Tú Hiên thất lạc người nhà, cũng là một tay ông ta làm ra.

Kỷ Lợi cười khoe răng vàng: "Nếu không phải mày làm chuyện tốt thì con tao mới kế thừa Thẩm gia."

Kỷ Tú Hiên khinh bỉ: "Tự sướng vui quá nhỉ, Thẩm Hải chắc còn chưa biết chuyện ông lén đổi con ổng đâu ha?"

Hệ thống: [Không cần nhắc, đã sớm hack máy tính bảng của ổng rồi.]

Thẩm Lăng cũng đi theo khinh bỉ: "Hết đổi con Lạc gia lại đổi con Thẩm gia. Ông là Lưu Hoàng Hậu chuyển thế đầu thai à?"

Kỷ Lợi run tay: "Tụi bây cũng biết rõ quá nhỉ."



Bịch!

"Thẩm Lăng!"

Kỷ Lợi dùng sức nghiền vùng bụng của Thẩm Lăng, mặt mày hung ác nham hiểm: "Tao ghét nhất là loại con hoang như mày! Ngậm cái miệng chó lại!" Ông ta càng ghét Thẩm Lăng, hắn ngáng đường Thẩm Minh, con trai ruột ông ta.

Kỷ Tú Hiên bực bội, vung chân về phía Kỷ Lợi: "Con hoang? Vậy thằng Thẩm Minh chắc không phải con hoang? Lạc Minh Vũ, cũng con hoang đó thôi. Ai hơn ai mà hống hách?"

Kỷ Lợi vì hiệp ước nên không thể không nương tay với Kỷ Tú Hiên: "Sớm muộn gì tụi bây cũng chết, ai còn biết chuyện này nữa đâu nào?"

Thẩm Lăng da dày, chỉ hơi khó thở, nhưng vẫn nho nhỏ giọng trấn an Kỷ Tú Hiên: "Không...sao...tôi ổn."

Kỷ Tú Hiên trừng mắt: "Ổn mẹ cậu chứ ổn! Câm cái miệng lại! Ai nói câu đó xong cũng thăng thiên rồi, cậu muốn tu tiên, để ông đây làm góa phụ hả!?" Vì làm cho giống bị bắt cóc thật, cậu để bọn họ trói chặt, không phản kháng, bây giờ giãy ra cần chút thời gian.

Thẩm Lăng ủy khuất: "..."

Người xem sốt ruột muốn chết: "..." Kỷ Tú Hiên có biết mình đang nói ngớ ngẩn cái gì không vậy hả? Tiến triển có chút nhanh rồi đó!

Cảnh Vân, Lạc Minh Huyền đã vào sẵn chỗ mai phục, đang xem phát sóng Lạc Minh Uyên chia sẻ: "..."

Bọn họ không đồng ý hôn sự này!

"Kỷ Tú Hiên, tao biết ngay Thẩm Lăng là điểm yếu của mày mà."

Kỷ Tú Hiên không cần quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là ai: "Lạc Minh Vũ, hay tao gọi mày là Kỷ Minh Vũ, hay là Thẩm Minh Vũ đây?" Vai ác tới, à không, vai chính tới, cậu chờ đã lâu.

Người xem: "..." Kêu gì thì kêu một kiểu thôi, loạn cả tai.

Lạc Minh Vũ tươi cười đắc ý, từ trong túi móc ra vũ khí nóng: "Kêu gì không quan trọng, quan trọng là mày chết mẹ rồi. Kỷ Tú Hiên, đừng trách tao, ai mướn mày phản nghịch làm chi?"

Súng? Lạc Minh Vũ lấy từ đâu ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK