Kỷ Tú Hiên còn đang hùng hùng hổ hổ lấy một địch hai, đã bị dắt tay dẫn đi như bạn nhỏ được quan tâm, Lạc Minh Huyền thiện lương như vậy sao cậu không biết?
Lạc Minh Vũ đúng lúc chỏ mỏ vào: "Anh cả, là anh Tú Hiên không cẩn thận, làm hỏng quà của anh ba ạ." Chữ không cẩn thận cậu ta cắn thật trọng, sợ hắn nghe không được dường như.
Lạc Minh Huyền không nói gì, hắn sẽ không vội vã kết luận chuyện gì đó nếu chưa hiểu rõ. Cũng giống như, hắn sẽ không dễ dàng đầu tư một hạng mục nào đó mà không biết nó sinh lời hay không.
Kỷ Tú Hiên rút tay ra, hơi dịch về sau một chút: "Không sao." Hắn ta quan tâm, làm cậu có chút không thói quen.
Lạc Minh Tuyền nhân lúc này đứng lên: "Người giao hàng tới, anh đi lấy trà sữa cho em." Bước chân nhanh chóng đi ra khỏi chiến trường, sợ trễ một giây anh sẽ bị chửi lây.
Lạc Minh Huyền bất đắc dĩ thu tay lại, nhìn đống hỗn độn dưới chân, nhíu mày: "Cái gì đây? Còn không mau thu thập sạch sẽ." Thời gian còn nhiều, em trai sẽ thân thiết hơn với hắn.
Hắn không biết đã nói bao nhiêu lần câu này với chính mình, lừa mình dối người.
Người hầu nghe lệnh, bắt đầu lấy ki hốt ra và chổi ra quét tước sạch sẽ. Mấy tổ tông gây chuyện, khổ là bọn họ.
Kỷ Tú Hiên cười nhe răng, cướp lời của Lạc Minh Huyên: "Cái gương, anh ta muốn tặng tôi đó mà." Mượn cây đao của hắn vậy.
*Nguyên văn\=Mượn đao giết người, dùng Lạc Minh Huyền đối phó Lạc Minh Huyên
Lạc Minh Huyền nhíu mi, cũng nghĩ đến điểm này, lập tức phát giận: "Em có bệnh à? Tặng thứ xui xẻo đó cho Tú Hiên làm gì? Nhà văn nổi tiếng gì, anh thấy là em là nhà văn nổi điên thì có." Cái thứ đồ xui xẻo, lại còn là đồ dùng của con gái, vũ nhục Kỷ Tú Hiên? Kính chiếu yêu?
Lạc Minh Huyên: "..." Diệu nha Kỷ Tú Hiên, mượn tay anh cả thu thập anh sao?
Anh ta một bộ ngây thơ: "Em không rõ nó xui xẻo hay không, người bạn bên Pháp đề cử cho em đó. Cậu ta nói mấy nam sinh bây giờ đang thịnh hành dùng..."
Lạc Minh Vũ chen vào góp vui, nét mặt ngây thơ: "Anh ba không cố ý đâu ạ, em cũng không biết nó xui xẻo đây nè, còn định nhờ anh ba mua một cái cho em."
Xạo thật chứ!
Kỷ Tú Hiên khinh miệt ra mặt: "Tôi thấy hai người chỉ số thông minh có chút không đủ dùng, văn vật học của anh là giáo viên thể dục dạy hả? Ái chà, không lẽ anh nhờ người ta viết văn giùm rồi ăn cắp ý tưởng đó chứ? Vậy thì ghê gớm thiệt nha."
Cậu không bị buff phản nghịch ảnh hưởng vì hôm nay là chủ nhật mà, logic của học thần online, chửi văn minh, chửi có văn hóa liền.
Hệ thống: [Nói cho thon thì cậu chửi người ta ngu học, đạo văn, IQ thấp.]
Lạc Minh Huyên tức rồi: "Em đừng nói chuyện kiểu đó!" Có được thành tựu như bây giờ làm anh ta ăn không ít khổ, nhà văn cũng không dễ nuốt trong xã hội này.
Kỷ Tú Hiên: "Tôi thích nói kiểu đó thì làm gì được tôi? Tôi đánh anh bây giờ!" Hung hung giơ lên nắm đấm nho nhỏ.
Lạc Minh Huyên tức giận hóa thành tươi cười, tốt, tốt lắm luôn! Kỷ Tú Hiên cá tính thật hợp tâm ý anh ta. Anh sẽ từ từ thuần phục cậu như chó con ngoan ngoãn. Càng chống đối, anh ta càng cao hứng!
Suy nghĩ của biến thái người bình thường đừng dại mà tìm hiểu!
Hệ thống ngữ ra kinh người: [Giống không giống Hoàng thượng Lạc Minh Huyền đòi lại công đạo cho sủng phi Tú Tú, trừng phạt hai vị nương nương Minh Vũ, Minh Huyên. Tôi thấy giống lắm.]
Hoàng thượng Lạc Minh Huyền cảm thấy đầu lại đau, chuyện công ty còn chưa xong, chuyện công gia lại tới.
Sủng phi Tú Tú không nghĩ nói chuyện. Bởi, thật đúng là rất giống!
Từ lúc nào mà cậu bị cuốn vào kịch bản hậu cung vậy trời? Lạc Minh Huyên này không đơn giản!
Lạc Minh Tuyền lấp ló xách theo bọc trà sữa đi vào. Kỷ Tú Hiên quyết đoán ném đi kịch bản cung đấu, đi uống trà sữa. Có Lạc Minh Huyền như trung khuyển canh cửa ở đây, cậu khó mà động thủ đánh người.
Anh đưa hết cho cậu lựa chọn trước, nhắc mãi: "5 loại vị khác nhau, em thích vị nào cứ lấy trước nha. Shipper không được vào nên anh phải ra tận đường lớn đón." May quá, không có đổ máu cũng không có thù hằn gì xảy ra, còn cứu được.
Câu sau là bán thảm, muốn cho cậu an ủi.
Kỷ Tú Hiên cũng không phụ lòng mong đợi: "Vậy cho anh 1 ly, còn lại tôi lấy hết." Vị đó cậu không muốn uống lắm, hàng mua 4 tặng 1 mà, vị truyền thống chán phèo.
Lạc Minh Tuyền cầm ly được miễn phí: "..." Ý anh không phải như vậy!
Cậu xem xét 4 ly còn lại, hài lòng lên cầu thang muốn về phòng nghỉ ngơi, vừa bước lên bậc thứ 3 thì bị réo danh.
Lạc Minh Huyên tươi cười như cũ chân thành, làm như không thấy uy hiếp của Lạc Minh Huyền, cũng như không để trong lòng mấy câu châm chọc của cậu: "Em trai, anh ba cũng muốn uống trà sữa nha."
Kỷ Tú Hiên nhướng mày, anh ta thích uống trà sữa? Cậu không nhớ nhầm thì anh thích uống hồng trà mà?
Lạc Minh Vũ đúng lúc chỏ mỏ vào: "Anh cả, là anh Tú Hiên không cẩn thận, làm hỏng quà của anh ba ạ." Chữ không cẩn thận cậu ta cắn thật trọng, sợ hắn nghe không được dường như.
Lạc Minh Huyền không nói gì, hắn sẽ không vội vã kết luận chuyện gì đó nếu chưa hiểu rõ. Cũng giống như, hắn sẽ không dễ dàng đầu tư một hạng mục nào đó mà không biết nó sinh lời hay không.
Kỷ Tú Hiên rút tay ra, hơi dịch về sau một chút: "Không sao." Hắn ta quan tâm, làm cậu có chút không thói quen.
Lạc Minh Tuyền nhân lúc này đứng lên: "Người giao hàng tới, anh đi lấy trà sữa cho em." Bước chân nhanh chóng đi ra khỏi chiến trường, sợ trễ một giây anh sẽ bị chửi lây.
Lạc Minh Huyền bất đắc dĩ thu tay lại, nhìn đống hỗn độn dưới chân, nhíu mày: "Cái gì đây? Còn không mau thu thập sạch sẽ." Thời gian còn nhiều, em trai sẽ thân thiết hơn với hắn.
Hắn không biết đã nói bao nhiêu lần câu này với chính mình, lừa mình dối người.
Người hầu nghe lệnh, bắt đầu lấy ki hốt ra và chổi ra quét tước sạch sẽ. Mấy tổ tông gây chuyện, khổ là bọn họ.
Kỷ Tú Hiên cười nhe răng, cướp lời của Lạc Minh Huyên: "Cái gương, anh ta muốn tặng tôi đó mà." Mượn cây đao của hắn vậy.
*Nguyên văn\=Mượn đao giết người, dùng Lạc Minh Huyền đối phó Lạc Minh Huyên
Lạc Minh Huyền nhíu mi, cũng nghĩ đến điểm này, lập tức phát giận: "Em có bệnh à? Tặng thứ xui xẻo đó cho Tú Hiên làm gì? Nhà văn nổi tiếng gì, anh thấy là em là nhà văn nổi điên thì có." Cái thứ đồ xui xẻo, lại còn là đồ dùng của con gái, vũ nhục Kỷ Tú Hiên? Kính chiếu yêu?
Lạc Minh Huyên: "..." Diệu nha Kỷ Tú Hiên, mượn tay anh cả thu thập anh sao?
Anh ta một bộ ngây thơ: "Em không rõ nó xui xẻo hay không, người bạn bên Pháp đề cử cho em đó. Cậu ta nói mấy nam sinh bây giờ đang thịnh hành dùng..."
Lạc Minh Vũ chen vào góp vui, nét mặt ngây thơ: "Anh ba không cố ý đâu ạ, em cũng không biết nó xui xẻo đây nè, còn định nhờ anh ba mua một cái cho em."
Xạo thật chứ!
Kỷ Tú Hiên khinh miệt ra mặt: "Tôi thấy hai người chỉ số thông minh có chút không đủ dùng, văn vật học của anh là giáo viên thể dục dạy hả? Ái chà, không lẽ anh nhờ người ta viết văn giùm rồi ăn cắp ý tưởng đó chứ? Vậy thì ghê gớm thiệt nha."
Cậu không bị buff phản nghịch ảnh hưởng vì hôm nay là chủ nhật mà, logic của học thần online, chửi văn minh, chửi có văn hóa liền.
Hệ thống: [Nói cho thon thì cậu chửi người ta ngu học, đạo văn, IQ thấp.]
Lạc Minh Huyên tức rồi: "Em đừng nói chuyện kiểu đó!" Có được thành tựu như bây giờ làm anh ta ăn không ít khổ, nhà văn cũng không dễ nuốt trong xã hội này.
Kỷ Tú Hiên: "Tôi thích nói kiểu đó thì làm gì được tôi? Tôi đánh anh bây giờ!" Hung hung giơ lên nắm đấm nho nhỏ.
Lạc Minh Huyên tức giận hóa thành tươi cười, tốt, tốt lắm luôn! Kỷ Tú Hiên cá tính thật hợp tâm ý anh ta. Anh sẽ từ từ thuần phục cậu như chó con ngoan ngoãn. Càng chống đối, anh ta càng cao hứng!
Suy nghĩ của biến thái người bình thường đừng dại mà tìm hiểu!
Hệ thống ngữ ra kinh người: [Giống không giống Hoàng thượng Lạc Minh Huyền đòi lại công đạo cho sủng phi Tú Tú, trừng phạt hai vị nương nương Minh Vũ, Minh Huyên. Tôi thấy giống lắm.]
Hoàng thượng Lạc Minh Huyền cảm thấy đầu lại đau, chuyện công ty còn chưa xong, chuyện công gia lại tới.
Sủng phi Tú Tú không nghĩ nói chuyện. Bởi, thật đúng là rất giống!
Từ lúc nào mà cậu bị cuốn vào kịch bản hậu cung vậy trời? Lạc Minh Huyên này không đơn giản!
Lạc Minh Tuyền lấp ló xách theo bọc trà sữa đi vào. Kỷ Tú Hiên quyết đoán ném đi kịch bản cung đấu, đi uống trà sữa. Có Lạc Minh Huyền như trung khuyển canh cửa ở đây, cậu khó mà động thủ đánh người.
Anh đưa hết cho cậu lựa chọn trước, nhắc mãi: "5 loại vị khác nhau, em thích vị nào cứ lấy trước nha. Shipper không được vào nên anh phải ra tận đường lớn đón." May quá, không có đổ máu cũng không có thù hằn gì xảy ra, còn cứu được.
Câu sau là bán thảm, muốn cho cậu an ủi.
Kỷ Tú Hiên cũng không phụ lòng mong đợi: "Vậy cho anh 1 ly, còn lại tôi lấy hết." Vị đó cậu không muốn uống lắm, hàng mua 4 tặng 1 mà, vị truyền thống chán phèo.
Lạc Minh Tuyền cầm ly được miễn phí: "..." Ý anh không phải như vậy!
Cậu xem xét 4 ly còn lại, hài lòng lên cầu thang muốn về phòng nghỉ ngơi, vừa bước lên bậc thứ 3 thì bị réo danh.
Lạc Minh Huyên tươi cười như cũ chân thành, làm như không thấy uy hiếp của Lạc Minh Huyền, cũng như không để trong lòng mấy câu châm chọc của cậu: "Em trai, anh ba cũng muốn uống trà sữa nha."
Kỷ Tú Hiên nhướng mày, anh ta thích uống trà sữa? Cậu không nhớ nhầm thì anh thích uống hồng trà mà?