Hiệu trưởng có biết bây giờ là giờ nghỉ trưa không vậy? Liên hoàn đoạt mệnh call là ý gì?
Mẹ Lạc có chút thiếu kiên nhẫn: "Cho hỏi có chuyện gì?" Dong dài thật, ông này không thể nào vào trọng điểm giùm cái được sao?
Hiệu trưởng nhanh chóng: "Em Lạc đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi thưa bà, cần người nhà đến bảo lãnh!"
Mẹ Lạc đứng bật dậy: "Minh Vũ bị đưa vào đồn công an? Tại sao?" Không được, bà phải nhanh chóng đi đón con trai, chắc thằng bé đang chịu kinh hách.
Hiệu trưởng cười mỉa: "Không phải Lạc Minh Vũ, là Lạc Tú Hiên. Em ấy đánh người, vừa bị đưa đi rồi, phu nhân nhanh chóng nha." Ông ta cúp máy trước.
Cảnh sát đến trường điều tra là chuyện lớn, hiệu trưởng còn phải bình ổn nhân tâm của các giáo viên và học sinh khác trong trường nữa.
Lạc Tú Hiên mới ngày đầu tiên lên lớp mà báo quá báo!
Mẹ Lạc đứng hình, động tác mặc áo khoác một đốn: "..." Giờ mới nhớ, Tú Hiên hôm nay đi học mà. Với tính tình kia của Kỷ Tú Hiên, bà có chút câm nín.
Bà không khỏi xoa giữa mày, liên hệ với tài xế đi đồn cảnh sát một chuyến. Dù sao cũng là con mình, nó làm sai thì mình gánh.
Trường học.
Cả trường đồn ầm ĩ lên là học sinh mới đánh người rất ác bị thầy hiệu trưởng báo cảnh sát bắt đi uống trà. Đối với chúng học sinh tốt mà nói, Kỷ Tú Hiên không chỉ lạc loài mà còn dã.
Lạc Minh Vũ cũng có nghe loáng thoáng là Lạc Tú Hiên đánh nhau với người ta trong nhà vệ sinh bị bắt đi. Lạc Minh Vũ nhếch môi cười, trời cũng giúp cậu ta.
Nhìn xe cảnh sát đã đi xa, cậu ta như suy tư gì đó lấy điện thoại ra gọi: "Alo, anh ba ạ? Là em. Chuyện là, Tú Hiên anh ấy..." Anh cả, anh hai đều không trị được mày thì tao không tin anh ba không lột một lớp da của mày ra!
__
Đồn cảnh sát hôm nay khá nhộn nhịp.
Cảnh Vân là một chàng cảnh sát trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát vài năm trước, hiện tại đang làm cảnh sát ở đây. Anh thích cuộc sống yên bình nên định cư tại Tây Thành.
Bên trong ồn ào làm Cảnh Vân có chút khó hiểu. Nếu anh không nhầm, giờ này phải nghỉ trưa rồi chứ? Tăng ca trưa à?
Một vị cảnh sát già cùng Cảnh Vân chào hỏi lên: "Ai ui, nhóc cảnh sát tuấn tú tuần tra về rồi đó à? Có gặp chuyện gì không?"
Cảnh Vân ngượng ngùng: "Chú Lê đừng trêu cháu nữa, không có án mạng, trị an khá tốt." Tây Thành khá an tĩnh, không thấy bóng dáng một tên lưu manh nào.
Anh đi vào trong tìm phòng trà ngồi nghỉ một lát.
Nhìn đồng nghiệp của mình đi đi lại lại, một bộ vừa bị tra tấn tinh thần qua, Cảnh Vân hãi: "Bọn họ làm sao vậy?"
Chú Lê lắc đầu, một bộ buồn rầu: "Có đánh nhau, là hai đứa nhỏ còn học trung học. Chỉ là có một đứa hơi hơi..." Chú ta cũng không biết hình dung thế nào.
Cảnh Vân nghe vậy thì phì cười, anh còn tưởng trong đồn tới án mạng lớn hay là đón tiếp lãnh đạo nữa chứ: "Đám nhóc Tam Tây bên kia lại đánh nhau nữa ạ?"
Chú Lê vỗ vỗ bả vai Cảnh Vân, chỉ chỉ phòng thẩm vấn: "Nhóc vào xem sẽ rõ." Giờ nghỉ trưa, chú ta phải đi về nghỉ một lát.
Cảnh Vân không rõ, chỉ là tụi học sinh đánh nhau thôi mà, có gì đâu?
Anh mở cửa phòng thẩm vấn, nhìn vào trong chỉ thấy không khí thật tươi mát. Ai trồng chuối trong này? Thật chói!
Đồng nghiệp của Cảnh Vân đang đau đầu, khổ khổ mà hỏi thiếu niên đầu tóc sáng ngời: "Hỏi lại lần nữa, em tên gì, không được nói bậy bạ nữa nha!"
Kỷ Tú Hiên không kiên nhẫn, hai chân gác lên bàn, ngồi như ông hoàng: "Uchiha Tú, 17 tuổi, năm 2 trung học, trường Nhất Tây, đánh nhau vì đàn em."
Cậu cảnh sát: "..." Viết báo cáo kiểu gì đây, thằng nhỏ không hợp tác!
Cảnh Vân càng nhìn cái ót càng thấy quen mắt, theo bản năng ra tiếng: "Tú Hiên? Em là Kỷ Tú Hiên đúng không?"
Kỷ Tú Hiên liền quay đầu ra cửa nhìn, ồ, người quen nha: "Cảnh sát Cảnh?"
Cảnh Vân cũng kinh ngạc một chút, Kỷ Tú Hiên thay đổi hoàn toàn làm anh ta một chốc không nhận ra được.
Nói tới chuyện này, phải kể đến nửa năm trước Kỷ Tú Hiên trọng sinh trở lại đây. Cậu triệt để đổi tánh, hễ khi đụng mặt bọn đầu gấu trong trường là cậu đấm thẳng mặt. Tam Tây là trường học hằng năm lót đế, học sinh học tập nghiêm túc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Kỷ Tú Hiên là một trong số ít đó.
Từ sau ngày cậu vùng lên, bọn học sinh cá biệt không những không ghét cậu mà còn tôn cậu làm lão đại Tam Tây. Trong một lần đi cùng đàn em Tam Tây dẹp loạn đám đầu gấu ở thành Đông, lúc bọn họ đánh nhau túi bụi, đứa nào thất đức báo cảnh sát bắt cả đám vô đồn. Cảnh Vân lại vừa vặn là người áp giải cả đám nhỏ.
Có lần đầu thì sẽ có lần kế tiếp kế tiếp nữa, Kỷ Tú Hiên không có việc gì làm hoặc là ngứa ngáy tay chân muốn đánh người thì sẽ đi thu thập bọn đầu gấu xung quanh. Lần nào cũng bị bắt vừa vặn. Xui rủi sao đó, cậu quen được anh cảnh sát đẹp trai Cảnh Vân này.
Cảnh Vân cảm thấy, khoảng thời gian đó, Kỷ Tú Hiên trở thành khách quen ở đây luôn rồi.
Mẹ Lạc có chút thiếu kiên nhẫn: "Cho hỏi có chuyện gì?" Dong dài thật, ông này không thể nào vào trọng điểm giùm cái được sao?
Hiệu trưởng nhanh chóng: "Em Lạc đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi thưa bà, cần người nhà đến bảo lãnh!"
Mẹ Lạc đứng bật dậy: "Minh Vũ bị đưa vào đồn công an? Tại sao?" Không được, bà phải nhanh chóng đi đón con trai, chắc thằng bé đang chịu kinh hách.
Hiệu trưởng cười mỉa: "Không phải Lạc Minh Vũ, là Lạc Tú Hiên. Em ấy đánh người, vừa bị đưa đi rồi, phu nhân nhanh chóng nha." Ông ta cúp máy trước.
Cảnh sát đến trường điều tra là chuyện lớn, hiệu trưởng còn phải bình ổn nhân tâm của các giáo viên và học sinh khác trong trường nữa.
Lạc Tú Hiên mới ngày đầu tiên lên lớp mà báo quá báo!
Mẹ Lạc đứng hình, động tác mặc áo khoác một đốn: "..." Giờ mới nhớ, Tú Hiên hôm nay đi học mà. Với tính tình kia của Kỷ Tú Hiên, bà có chút câm nín.
Bà không khỏi xoa giữa mày, liên hệ với tài xế đi đồn cảnh sát một chuyến. Dù sao cũng là con mình, nó làm sai thì mình gánh.
Trường học.
Cả trường đồn ầm ĩ lên là học sinh mới đánh người rất ác bị thầy hiệu trưởng báo cảnh sát bắt đi uống trà. Đối với chúng học sinh tốt mà nói, Kỷ Tú Hiên không chỉ lạc loài mà còn dã.
Lạc Minh Vũ cũng có nghe loáng thoáng là Lạc Tú Hiên đánh nhau với người ta trong nhà vệ sinh bị bắt đi. Lạc Minh Vũ nhếch môi cười, trời cũng giúp cậu ta.
Nhìn xe cảnh sát đã đi xa, cậu ta như suy tư gì đó lấy điện thoại ra gọi: "Alo, anh ba ạ? Là em. Chuyện là, Tú Hiên anh ấy..." Anh cả, anh hai đều không trị được mày thì tao không tin anh ba không lột một lớp da của mày ra!
__
Đồn cảnh sát hôm nay khá nhộn nhịp.
Cảnh Vân là một chàng cảnh sát trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát vài năm trước, hiện tại đang làm cảnh sát ở đây. Anh thích cuộc sống yên bình nên định cư tại Tây Thành.
Bên trong ồn ào làm Cảnh Vân có chút khó hiểu. Nếu anh không nhầm, giờ này phải nghỉ trưa rồi chứ? Tăng ca trưa à?
Một vị cảnh sát già cùng Cảnh Vân chào hỏi lên: "Ai ui, nhóc cảnh sát tuấn tú tuần tra về rồi đó à? Có gặp chuyện gì không?"
Cảnh Vân ngượng ngùng: "Chú Lê đừng trêu cháu nữa, không có án mạng, trị an khá tốt." Tây Thành khá an tĩnh, không thấy bóng dáng một tên lưu manh nào.
Anh đi vào trong tìm phòng trà ngồi nghỉ một lát.
Nhìn đồng nghiệp của mình đi đi lại lại, một bộ vừa bị tra tấn tinh thần qua, Cảnh Vân hãi: "Bọn họ làm sao vậy?"
Chú Lê lắc đầu, một bộ buồn rầu: "Có đánh nhau, là hai đứa nhỏ còn học trung học. Chỉ là có một đứa hơi hơi..." Chú ta cũng không biết hình dung thế nào.
Cảnh Vân nghe vậy thì phì cười, anh còn tưởng trong đồn tới án mạng lớn hay là đón tiếp lãnh đạo nữa chứ: "Đám nhóc Tam Tây bên kia lại đánh nhau nữa ạ?"
Chú Lê vỗ vỗ bả vai Cảnh Vân, chỉ chỉ phòng thẩm vấn: "Nhóc vào xem sẽ rõ." Giờ nghỉ trưa, chú ta phải đi về nghỉ một lát.
Cảnh Vân không rõ, chỉ là tụi học sinh đánh nhau thôi mà, có gì đâu?
Anh mở cửa phòng thẩm vấn, nhìn vào trong chỉ thấy không khí thật tươi mát. Ai trồng chuối trong này? Thật chói!
Đồng nghiệp của Cảnh Vân đang đau đầu, khổ khổ mà hỏi thiếu niên đầu tóc sáng ngời: "Hỏi lại lần nữa, em tên gì, không được nói bậy bạ nữa nha!"
Kỷ Tú Hiên không kiên nhẫn, hai chân gác lên bàn, ngồi như ông hoàng: "Uchiha Tú, 17 tuổi, năm 2 trung học, trường Nhất Tây, đánh nhau vì đàn em."
Cậu cảnh sát: "..." Viết báo cáo kiểu gì đây, thằng nhỏ không hợp tác!
Cảnh Vân càng nhìn cái ót càng thấy quen mắt, theo bản năng ra tiếng: "Tú Hiên? Em là Kỷ Tú Hiên đúng không?"
Kỷ Tú Hiên liền quay đầu ra cửa nhìn, ồ, người quen nha: "Cảnh sát Cảnh?"
Cảnh Vân cũng kinh ngạc một chút, Kỷ Tú Hiên thay đổi hoàn toàn làm anh ta một chốc không nhận ra được.
Nói tới chuyện này, phải kể đến nửa năm trước Kỷ Tú Hiên trọng sinh trở lại đây. Cậu triệt để đổi tánh, hễ khi đụng mặt bọn đầu gấu trong trường là cậu đấm thẳng mặt. Tam Tây là trường học hằng năm lót đế, học sinh học tập nghiêm túc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Kỷ Tú Hiên là một trong số ít đó.
Từ sau ngày cậu vùng lên, bọn học sinh cá biệt không những không ghét cậu mà còn tôn cậu làm lão đại Tam Tây. Trong một lần đi cùng đàn em Tam Tây dẹp loạn đám đầu gấu ở thành Đông, lúc bọn họ đánh nhau túi bụi, đứa nào thất đức báo cảnh sát bắt cả đám vô đồn. Cảnh Vân lại vừa vặn là người áp giải cả đám nhỏ.
Có lần đầu thì sẽ có lần kế tiếp kế tiếp nữa, Kỷ Tú Hiên không có việc gì làm hoặc là ngứa ngáy tay chân muốn đánh người thì sẽ đi thu thập bọn đầu gấu xung quanh. Lần nào cũng bị bắt vừa vặn. Xui rủi sao đó, cậu quen được anh cảnh sát đẹp trai Cảnh Vân này.
Cảnh Vân cảm thấy, khoảng thời gian đó, Kỷ Tú Hiên trở thành khách quen ở đây luôn rồi.