Thẩm Lăng nhìn bộ dáng không liên quan tới mình, tôi không biết gì hết của Kỷ Tú Hiên, bật cười, nhịn không được xoa đầu cậu.
Kỷ Tú Hiên đang hít mèo bổng nhiên cứng người, hơi hơi nghiêng đầu né qua một bên, trừng mắt: "Làm gì?"
Hắn thích thú: "Vuốt lông mèo." Xúc cảm không tồi, dầu gội cũng chất lượng đó.
"??" Nói nhảm gì vậy?
Thẩm Lăng thôi không chọc cậu nữa, hắn đứng lên, đổ thức ăn mèo ra bát mèo: "Cậu muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
Kỷ Tú Hiên bỏ nhà đi bụi là buổi chiều, cơm cũng chưa ăn đã bị Lạc Minh Vũ làm cho muốn nôn. Giờ hắn nhắc lại, đúng là có chút đói: "Ăn ở nhà đi, đặt mì cay ăn." Lâu rồi chưa ăn, cậu thèm.
Thẩm Lăng còn định trổ tài đầu bếp Michelin 3 sao: "..." Bữa tối dưới ánh nến coi như vô phương rồi.
Đặt món xong, hắn lấy cho cậu một bộ đồ, đưa qua: "Trong lúc chờ đợi, cậu đi tắm đi, đừng chơi mèo nữa." Hắn nắm gáy con mèo lên, thảy qua bát mèo của nó.
Kỷ Tú Hiên còn định nói gì đó thì Thẩm Lăng đã đi đến, một chân chống lên sô pha, đưa tay tháo mắt kính của cậu ra: "Như vầy càng đáng yêu."
Kỷ Tú Hiên đời này còn chưa hưởng qua mỹ nam kế, rốt cuộc độc thân hơn mấy chục năm, tới chết vẫn còn là xử nam, không khỏi mặt già đỏ lên, đẩy hắn ra: "C-Có gì từ từ nói, chúng ta còn là học sinh đó."
"??" Kỷ Tú Hiên suy nghĩ cái gì vậy?
Thừa cơ lúc Thẩm Lăng ngẩn người, cậu vội thoát ra vòng vây, chạy ào ào vào nhà tắm, khóa cửa lại.
Nói cậu ngây thơ đi, nhưng câu nào câu nấy phát ngôn làm người nghe muốn phạm tội là chuyện gì?
Hắn nấu ếch xanh, chừng nào mới chín đây?
______
Lạc gia.
5 anh em gần đây hay châu đầu ghé tai với nhau, hẹn nhau qua phòng giải trí, mở họp gia đình.
Lạc Minh Vũ không có mặt, gần đây cậu ta càng ngày càng nóng nảy, cũng để lộ nhiều sơ hở hơn. Lạc gia anh lớn không hề vì cậu ta tỏ vẻ đáng thương yếu đuối mà xao lòng nữa. Không biết từ lúc nào, sức ảnh hưởng của Lạc Minh Vũ không còn lớn như trước nữa.
Lạc Minh Uyên là người thông minh nhất đám, từ góc nhìn của anh ta kể ra, Lạc Minh Vũ cả người đều mâu thuẫn.
Chân trước vừa nói không nên so sánh thành tích của cậu ta và Kỷ Tú Hiên, thì chân sau cậu ta tung tin Kỷ Tú Hiên ngu dốt khắp diễn đàn trường. Kỷ Tú Hiên trong chương trình biểu hiện rất tốt, mặc ngoài cậu ta tỏ vẻ chúc mừng nhưng trong âm thầm lại mua cư dân mạng mắng mỏ Kỷ Tú Hiên,...
Lạc Minh Huyên là người phát giác ra cảm giác không khỏe trên người Lạc Minh Vũ, nhưng anh ta chỉ làm người ngoài cuộc đứng nhìn, chỉ cần không làm tổn hại thanh danh gia đình hay tương tàn là được.
Lạc Minh Huyền đau đầu không thôi: "Trước hết làm tốt tiệc sinh nhật trước đã. Đến lúc đó ba sẽ thông báo thân phận của Tú Hiên với công chúng. Có như vậy, Tú Hiên sẽ hiểu tấm lòng chúng ta, ai cũng hoan nghênh em ấy trở về."
Hắn gõ nhịp cái bàn: "Còn về Minh Vũ thì, anh cá là em ấy sẽ nhẫn nhịn thôi. Vì nháo lên, người bất lợi nhất là em ấy."
Lạc Minh Tuyền vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói của Kỷ Tú Hiên: "Nếu chúng ta cho Minh Vũ cơ hội chuộc lỗi, là đối với Tú Tú không công bằng chút nào."
Lạc Minh Huyền: "Chứ em muốn thế nào nữa? Đuổi em ấy ra khỏi nhà? 17 năm qua, chúng ta đều nhìn em ấy lớn lên, em còn giúp em ấy thay tã nữa mà. Em nỡ sao?" Thực tế thì hắn đã tính hết rồi, nếu Lạc Minh Vũ biết điều.
Lạc Minh Tuyền đuối lý: "Em..."
Lạc Minh Huyên hòa giải: "Các anh đừng căng thẳng như vậy, chuyện của hai đứa nó thì để tụi nó tự giải quyết được mà. Chúng ta lớn rồi, xen vào không tốt lắm đâu."
"Đúng vậy, chuyện của tôi và Lạc Minh Vũ, mấy anh đừng hòng nhúng tay vào. Phạm pháp thì ở tù, đơn giản mà."
...
Hình như bọn họ nghe được tiếng của Tú Hiên?
Lạc Minh Uyên đẩy kính, giơ lên điện thoại đang ở chế độ video call: "Hỏi đương sự cho dễ, chúng ta cứ như mò kim đáy bể như vậy, họp gia đình cũng như không."
"..." Đợi chút, làm sao mà thằng 4 có số của Tú Hiên vậy?
Kỷ Tú Hiên để điện thoại dựa vào cốc nước, bẻ đũa ra gắp mì ăn: "Các anh tốt nhất đừng bao che cho Lạc Minh Vũ, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt luôn cả tập thể đó."
"..." Lạc Minh Vũ cũng chỉ bày mấy trò mèo thôi mà, tội có nặng lắm đâu?
Lạc Đại thiếu: "Không có chứng cứ em đừng nói-" Chẳng lẽ Tú Hiên biết được gì rồi?
Kỷ Tú Hiên không kiên nhẫn nhất là nghe thằng anh cả giảng đạo lý: "Dừng, bớt dài dòng. Tôi chỉ thông báo cho mấy anh biết là, chính tay tôi sẽ xử Lạc Minh Vũ. Ai giúp đỡ cậu ta, chính là đối đầu với Kỷ Tú Hiên này." Nghe hơi trẻ trâu nhưng kẻ thù 2 kiếp, không tự tay tiễn cậu ta vào tù, cậu nóng trong người.
"..."
Đầu dây bên phía cậu truyền ra giọng nam trầm ấm: "Thêm nữa không, Hiên? Để tôi đút cậu ăn no."
Kỷ Tú Hiên ngại ngùng gật đầu: "Thêm nữa đi, ngon lắm."
Thêm nữa? Đút ăn no? Ngon?
Là bọn họ nghĩ bậy sao!
Các anh nhà Lạc gia: "???" Mặt mày tái mét!
Lạc Minh Tuyền phản ứng lớn nhất, rất muốn chui qua màn hình tóm gáy "bạn trai" của Kỷ Tú Hiên: "Tú Tú! Em đừng kết giao bậy bạ, em thích đàn ông thì anh giới thiệu-"
Tút tút tút.
"...Anh chưa nói xong mà!"
Kỷ Tú Hiên đang hít mèo bổng nhiên cứng người, hơi hơi nghiêng đầu né qua một bên, trừng mắt: "Làm gì?"
Hắn thích thú: "Vuốt lông mèo." Xúc cảm không tồi, dầu gội cũng chất lượng đó.
"??" Nói nhảm gì vậy?
Thẩm Lăng thôi không chọc cậu nữa, hắn đứng lên, đổ thức ăn mèo ra bát mèo: "Cậu muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
Kỷ Tú Hiên bỏ nhà đi bụi là buổi chiều, cơm cũng chưa ăn đã bị Lạc Minh Vũ làm cho muốn nôn. Giờ hắn nhắc lại, đúng là có chút đói: "Ăn ở nhà đi, đặt mì cay ăn." Lâu rồi chưa ăn, cậu thèm.
Thẩm Lăng còn định trổ tài đầu bếp Michelin 3 sao: "..." Bữa tối dưới ánh nến coi như vô phương rồi.
Đặt món xong, hắn lấy cho cậu một bộ đồ, đưa qua: "Trong lúc chờ đợi, cậu đi tắm đi, đừng chơi mèo nữa." Hắn nắm gáy con mèo lên, thảy qua bát mèo của nó.
Kỷ Tú Hiên còn định nói gì đó thì Thẩm Lăng đã đi đến, một chân chống lên sô pha, đưa tay tháo mắt kính của cậu ra: "Như vầy càng đáng yêu."
Kỷ Tú Hiên đời này còn chưa hưởng qua mỹ nam kế, rốt cuộc độc thân hơn mấy chục năm, tới chết vẫn còn là xử nam, không khỏi mặt già đỏ lên, đẩy hắn ra: "C-Có gì từ từ nói, chúng ta còn là học sinh đó."
"??" Kỷ Tú Hiên suy nghĩ cái gì vậy?
Thừa cơ lúc Thẩm Lăng ngẩn người, cậu vội thoát ra vòng vây, chạy ào ào vào nhà tắm, khóa cửa lại.
Nói cậu ngây thơ đi, nhưng câu nào câu nấy phát ngôn làm người nghe muốn phạm tội là chuyện gì?
Hắn nấu ếch xanh, chừng nào mới chín đây?
______
Lạc gia.
5 anh em gần đây hay châu đầu ghé tai với nhau, hẹn nhau qua phòng giải trí, mở họp gia đình.
Lạc Minh Vũ không có mặt, gần đây cậu ta càng ngày càng nóng nảy, cũng để lộ nhiều sơ hở hơn. Lạc gia anh lớn không hề vì cậu ta tỏ vẻ đáng thương yếu đuối mà xao lòng nữa. Không biết từ lúc nào, sức ảnh hưởng của Lạc Minh Vũ không còn lớn như trước nữa.
Lạc Minh Uyên là người thông minh nhất đám, từ góc nhìn của anh ta kể ra, Lạc Minh Vũ cả người đều mâu thuẫn.
Chân trước vừa nói không nên so sánh thành tích của cậu ta và Kỷ Tú Hiên, thì chân sau cậu ta tung tin Kỷ Tú Hiên ngu dốt khắp diễn đàn trường. Kỷ Tú Hiên trong chương trình biểu hiện rất tốt, mặc ngoài cậu ta tỏ vẻ chúc mừng nhưng trong âm thầm lại mua cư dân mạng mắng mỏ Kỷ Tú Hiên,...
Lạc Minh Huyên là người phát giác ra cảm giác không khỏe trên người Lạc Minh Vũ, nhưng anh ta chỉ làm người ngoài cuộc đứng nhìn, chỉ cần không làm tổn hại thanh danh gia đình hay tương tàn là được.
Lạc Minh Huyền đau đầu không thôi: "Trước hết làm tốt tiệc sinh nhật trước đã. Đến lúc đó ba sẽ thông báo thân phận của Tú Hiên với công chúng. Có như vậy, Tú Hiên sẽ hiểu tấm lòng chúng ta, ai cũng hoan nghênh em ấy trở về."
Hắn gõ nhịp cái bàn: "Còn về Minh Vũ thì, anh cá là em ấy sẽ nhẫn nhịn thôi. Vì nháo lên, người bất lợi nhất là em ấy."
Lạc Minh Tuyền vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói của Kỷ Tú Hiên: "Nếu chúng ta cho Minh Vũ cơ hội chuộc lỗi, là đối với Tú Tú không công bằng chút nào."
Lạc Minh Huyền: "Chứ em muốn thế nào nữa? Đuổi em ấy ra khỏi nhà? 17 năm qua, chúng ta đều nhìn em ấy lớn lên, em còn giúp em ấy thay tã nữa mà. Em nỡ sao?" Thực tế thì hắn đã tính hết rồi, nếu Lạc Minh Vũ biết điều.
Lạc Minh Tuyền đuối lý: "Em..."
Lạc Minh Huyên hòa giải: "Các anh đừng căng thẳng như vậy, chuyện của hai đứa nó thì để tụi nó tự giải quyết được mà. Chúng ta lớn rồi, xen vào không tốt lắm đâu."
"Đúng vậy, chuyện của tôi và Lạc Minh Vũ, mấy anh đừng hòng nhúng tay vào. Phạm pháp thì ở tù, đơn giản mà."
...
Hình như bọn họ nghe được tiếng của Tú Hiên?
Lạc Minh Uyên đẩy kính, giơ lên điện thoại đang ở chế độ video call: "Hỏi đương sự cho dễ, chúng ta cứ như mò kim đáy bể như vậy, họp gia đình cũng như không."
"..." Đợi chút, làm sao mà thằng 4 có số của Tú Hiên vậy?
Kỷ Tú Hiên để điện thoại dựa vào cốc nước, bẻ đũa ra gắp mì ăn: "Các anh tốt nhất đừng bao che cho Lạc Minh Vũ, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt luôn cả tập thể đó."
"..." Lạc Minh Vũ cũng chỉ bày mấy trò mèo thôi mà, tội có nặng lắm đâu?
Lạc Đại thiếu: "Không có chứng cứ em đừng nói-" Chẳng lẽ Tú Hiên biết được gì rồi?
Kỷ Tú Hiên không kiên nhẫn nhất là nghe thằng anh cả giảng đạo lý: "Dừng, bớt dài dòng. Tôi chỉ thông báo cho mấy anh biết là, chính tay tôi sẽ xử Lạc Minh Vũ. Ai giúp đỡ cậu ta, chính là đối đầu với Kỷ Tú Hiên này." Nghe hơi trẻ trâu nhưng kẻ thù 2 kiếp, không tự tay tiễn cậu ta vào tù, cậu nóng trong người.
"..."
Đầu dây bên phía cậu truyền ra giọng nam trầm ấm: "Thêm nữa không, Hiên? Để tôi đút cậu ăn no."
Kỷ Tú Hiên ngại ngùng gật đầu: "Thêm nữa đi, ngon lắm."
Thêm nữa? Đút ăn no? Ngon?
Là bọn họ nghĩ bậy sao!
Các anh nhà Lạc gia: "???" Mặt mày tái mét!
Lạc Minh Tuyền phản ứng lớn nhất, rất muốn chui qua màn hình tóm gáy "bạn trai" của Kỷ Tú Hiên: "Tú Tú! Em đừng kết giao bậy bạ, em thích đàn ông thì anh giới thiệu-"
Tút tút tút.
"...Anh chưa nói xong mà!"