Lạc Minh Tuyền bị Kỷ Tú Hiên đánh đòn phủ đầu về tạo hình, anh không dám làm ra vẻ nữa, sợ cậu em trai không giống trong tư liệu kia làm trò gì đó khiến anh da đầu tê dại.
Lạc Minh Tuyền: "..." Giờ anh rút lui còn ổn không?
Bàn là bàn tròn, ba người ngồi ba góc không gần mà cũng không xa. Lạc Minh Tuyền Nhịn rồi lại nhịn xuống xúc động nhổ củ cải, liếc nhìn đỉnh đầu Kỷ Tú Hiên, ở đó có một cọng tóc đang đung đưa qua lại. Ngốc mao trên đầu Kỷ Tú Hiên lắc lư theo từng chuyển động của cậu, làm tay Lạc Minh Tuyền rất ngứa ngáy, muốn xoa bẹp nó xuống da đầu cậu.
Ngốc mao\=Cọng tóc dựng, chải cũng chải không xẹp xuống được, chỉ có nước vuốt keo.
Kỷ Tú Hiên buông chén, liếc xéo Lạc Minh Tuyền, cay nghiệt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Có nhìn cậu cũng không đổi tạo hình đâu nhé!
Lạc Minh Tuyền phục hồi tinh thần lại, hậm hực cầm lấy đũa, lùi cơm. Anh vậy mà lại bị em trai hung, em trai không phải nên mềm mềm, nhu thuận sao? Ai đổi em trai của anh vậy??
Một bữa cơm chỉ có bà cháu Kỷ Tú Hiên là thấy ngon miệng. Bà Kỷ giành đi rửa chén trước, chừa lại không gian cho hai người trò chuyện. Nhưng Kỷ Tú Hiên không rảnh lo Lạc Minh Tuyền kế bên, cậu ấn tivi chuyển đến đài phim hoạt hình, mùi ngon xem phim.
Lạc Minh Tuyền vô ngữ: "..." Kỷ Tú Hiên này 17 tuổi hay là 7 tuổi đây, trẻ con quá đi! Nhưng mà anh muốn thân cận với em ấy!
Tuy anh không muốn nói nhưng không thể phủ nhận, Kỷ Tú Hiên rất đáng yêu. Dù cậu đang nhuộm tóc xanh lè, một bên mắt màu đen một bên màu đỏ, cũng như cũ làm cho cậu toát ra được một thần thái gì đó rất khác. Nổi loạn ư?
Kỷ Tú Hiên xem đến đoạn cao trào sinh ly tử biệt: "Há há há!"
Lạc Minh Tuyền cười không nổi: "..." Cảm động không phải nên khóc sao? Mắc gì cười?
Nhờ ơn công của hệ thống làm tạo hình, Kỷ Tú Hiên phải duy trì hình tượng này trong vòng một tháng tới. Theo như lời hệ thống nói, tắm rữa hay làm gì đi nữa, tạo hình này vẫn sẽ được giữ nguyên, có bảo hành luôn!
Bà nội hiền từ bưng mâu trái cây ra đặt lên bàn: "Tú Tú đã nói chuyện với anh trai chưa?"
Kỷ Tú Hiên tùy ý cắn miếng dưa: "Anh trai gì? Tên này không phải thằng con bất hiếu kia của bà à?"
Lạc Mình Tuyền hít sâu: "..." Đây là em mình, không được đánh nó!
Bà Kỷ sững sờ: "Không phải nha, thằng bé là anh trai ruột của con đó." Hôm qua còn hảo hảo muốn hòa hợp với anh trai mà? Chẳng lẽ Lạc nhị thiếu này chọc Tú Tú?
Kỷ Tú Hiên biết chứ nhưng không nhịn nổi khịa anh ta. Kiếp trước chính là thằng anh khốn nạn này hại cậu xém thì bể đầu.
Vì lấy lòng anh ta mà cậu đồng ý đề nghị làm trợ lý cho Lạc Minh Vũ trong lúc đóng phim. Không biết ai mà ra tay tàn nhẫn như vậy, giá đạo cụ không biết tại sao lại rơi xuống, trùng hợp là Kỷ Tú Hiên đang đứng ở dưới đó tìm đồ vật cho Lạc Minh Vũ.
Lạc Minh Vũ bản thân cậu ta có thể né được nhưng đứng im bất động vậy đó, cậu phải lao ra ôm lấy cậu ta rồi nép qua một bên, thanh sắt bị bung ra sượt qua ngang đầu cậu, xém nữa thì cậu lạnh lạnh.
Sau đó á hả, Lạc Minh Tuyền nhìn cũng không nhìn lấy cậu một cái, chỉ lo bế lên Lạc Minh Vũ chạy như điên đi bệnh viện.
Cậu lẻ loi trơ trọi không ai ngó ngàng ngồi trên đất, đầu cũng không nâng lên được, vì dùng sức mà chân cậu rút gân.
Còn không có xong đâu, Lạc Minh Vũ chỉ bị kinh hách quá độ không bị thương nhưng Lạc Minh Tuyền nhất quyết răn dạy cậu, mắng cậu trong bệnh viện. Kỷ Tú Hiên từ đó, hoàn toàn thất vọng với người anh này rồi.
Quay trở lại hiện tại, tất nhiên cậu sẽ không cho anh ta sắc mặt tốt. Cậu nào phải thằng ngốc, tắm hai lần trên một dòng sông. Lấy lòng lần nữa? Cho cậu xin nhé, cậu không phải thánh nữ Maria!
Kỷ Tú Hiên hừ cười: "Tôi không có anh em. Tới ăn bám nhà tôi? Nhìn cũng ra gì đó mà đi làm ăn xin?" Cậu cố ý nói vậy đó! Giỏi thì ra solo!
Lạc Minh Tuyền nhịn hết nỗi, đứng phắt dậy: "Kỷ Tú Hiên! Em đừng có mà quá đáng! Anh căn bản không thèm ăn bám nhà em!"
Anh ta bị chính em trai ruột của mình nhục nhã, mặt mũi biết để ở đâu? Từ khi bước vào Kỷ gia, em ấy không cho anh sắc mặt tốt, luôn là cái mũi hướng lên trời nhìn anh, không thì lạnh nhạt liếc anh. Đời này anh còn chưa hưởng qua đãi ngộ như vậy đâu.
Bà Kỷ khuyên nhủ: "Chàng trai à, cậu đừng tức giận. Tú Tú không phải ý đó đâu."
Bà cũng không rõ tại sao Tú Tú lại có thành kiến với anh trai mình như vậy, nhưng Tú Tú là cháu bà, bà phải đứng ở cậu bên này.
Lạc Minh Tuyền bực bội không lựa lời: "Bà im đi! Bà già như bà biết cái gì mà xen vào!"
Lạc gia nhị thiếu gia nổi tiếng cao ngạo, nhiều tiền, giàu có. Lạc Minh Tuyền lại là ảnh để vạn người yêu thích, nhà đầu tư sản xuất nịnh hót đối tượng, sao mà chịu nỗi có người vũ nhục chứ? Đối tượng đang xù lông với anh còn là em trai mà anh không ưa nữa chứ!
Lạc Minh Tuyền mục đích đến đây là để dạy dỗ đứa em trai này, nay lại bị mắng ngược lại. Anh ta còn nhịn được?
Lạc Minh Tuyền: "..." Giờ anh rút lui còn ổn không?
Bàn là bàn tròn, ba người ngồi ba góc không gần mà cũng không xa. Lạc Minh Tuyền Nhịn rồi lại nhịn xuống xúc động nhổ củ cải, liếc nhìn đỉnh đầu Kỷ Tú Hiên, ở đó có một cọng tóc đang đung đưa qua lại. Ngốc mao trên đầu Kỷ Tú Hiên lắc lư theo từng chuyển động của cậu, làm tay Lạc Minh Tuyền rất ngứa ngáy, muốn xoa bẹp nó xuống da đầu cậu.
Ngốc mao\=Cọng tóc dựng, chải cũng chải không xẹp xuống được, chỉ có nước vuốt keo.
Kỷ Tú Hiên buông chén, liếc xéo Lạc Minh Tuyền, cay nghiệt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Có nhìn cậu cũng không đổi tạo hình đâu nhé!
Lạc Minh Tuyền phục hồi tinh thần lại, hậm hực cầm lấy đũa, lùi cơm. Anh vậy mà lại bị em trai hung, em trai không phải nên mềm mềm, nhu thuận sao? Ai đổi em trai của anh vậy??
Một bữa cơm chỉ có bà cháu Kỷ Tú Hiên là thấy ngon miệng. Bà Kỷ giành đi rửa chén trước, chừa lại không gian cho hai người trò chuyện. Nhưng Kỷ Tú Hiên không rảnh lo Lạc Minh Tuyền kế bên, cậu ấn tivi chuyển đến đài phim hoạt hình, mùi ngon xem phim.
Lạc Minh Tuyền vô ngữ: "..." Kỷ Tú Hiên này 17 tuổi hay là 7 tuổi đây, trẻ con quá đi! Nhưng mà anh muốn thân cận với em ấy!
Tuy anh không muốn nói nhưng không thể phủ nhận, Kỷ Tú Hiên rất đáng yêu. Dù cậu đang nhuộm tóc xanh lè, một bên mắt màu đen một bên màu đỏ, cũng như cũ làm cho cậu toát ra được một thần thái gì đó rất khác. Nổi loạn ư?
Kỷ Tú Hiên xem đến đoạn cao trào sinh ly tử biệt: "Há há há!"
Lạc Minh Tuyền cười không nổi: "..." Cảm động không phải nên khóc sao? Mắc gì cười?
Nhờ ơn công của hệ thống làm tạo hình, Kỷ Tú Hiên phải duy trì hình tượng này trong vòng một tháng tới. Theo như lời hệ thống nói, tắm rữa hay làm gì đi nữa, tạo hình này vẫn sẽ được giữ nguyên, có bảo hành luôn!
Bà nội hiền từ bưng mâu trái cây ra đặt lên bàn: "Tú Tú đã nói chuyện với anh trai chưa?"
Kỷ Tú Hiên tùy ý cắn miếng dưa: "Anh trai gì? Tên này không phải thằng con bất hiếu kia của bà à?"
Lạc Mình Tuyền hít sâu: "..." Đây là em mình, không được đánh nó!
Bà Kỷ sững sờ: "Không phải nha, thằng bé là anh trai ruột của con đó." Hôm qua còn hảo hảo muốn hòa hợp với anh trai mà? Chẳng lẽ Lạc nhị thiếu này chọc Tú Tú?
Kỷ Tú Hiên biết chứ nhưng không nhịn nổi khịa anh ta. Kiếp trước chính là thằng anh khốn nạn này hại cậu xém thì bể đầu.
Vì lấy lòng anh ta mà cậu đồng ý đề nghị làm trợ lý cho Lạc Minh Vũ trong lúc đóng phim. Không biết ai mà ra tay tàn nhẫn như vậy, giá đạo cụ không biết tại sao lại rơi xuống, trùng hợp là Kỷ Tú Hiên đang đứng ở dưới đó tìm đồ vật cho Lạc Minh Vũ.
Lạc Minh Vũ bản thân cậu ta có thể né được nhưng đứng im bất động vậy đó, cậu phải lao ra ôm lấy cậu ta rồi nép qua một bên, thanh sắt bị bung ra sượt qua ngang đầu cậu, xém nữa thì cậu lạnh lạnh.
Sau đó á hả, Lạc Minh Tuyền nhìn cũng không nhìn lấy cậu một cái, chỉ lo bế lên Lạc Minh Vũ chạy như điên đi bệnh viện.
Cậu lẻ loi trơ trọi không ai ngó ngàng ngồi trên đất, đầu cũng không nâng lên được, vì dùng sức mà chân cậu rút gân.
Còn không có xong đâu, Lạc Minh Vũ chỉ bị kinh hách quá độ không bị thương nhưng Lạc Minh Tuyền nhất quyết răn dạy cậu, mắng cậu trong bệnh viện. Kỷ Tú Hiên từ đó, hoàn toàn thất vọng với người anh này rồi.
Quay trở lại hiện tại, tất nhiên cậu sẽ không cho anh ta sắc mặt tốt. Cậu nào phải thằng ngốc, tắm hai lần trên một dòng sông. Lấy lòng lần nữa? Cho cậu xin nhé, cậu không phải thánh nữ Maria!
Kỷ Tú Hiên hừ cười: "Tôi không có anh em. Tới ăn bám nhà tôi? Nhìn cũng ra gì đó mà đi làm ăn xin?" Cậu cố ý nói vậy đó! Giỏi thì ra solo!
Lạc Minh Tuyền nhịn hết nỗi, đứng phắt dậy: "Kỷ Tú Hiên! Em đừng có mà quá đáng! Anh căn bản không thèm ăn bám nhà em!"
Anh ta bị chính em trai ruột của mình nhục nhã, mặt mũi biết để ở đâu? Từ khi bước vào Kỷ gia, em ấy không cho anh sắc mặt tốt, luôn là cái mũi hướng lên trời nhìn anh, không thì lạnh nhạt liếc anh. Đời này anh còn chưa hưởng qua đãi ngộ như vậy đâu.
Bà Kỷ khuyên nhủ: "Chàng trai à, cậu đừng tức giận. Tú Tú không phải ý đó đâu."
Bà cũng không rõ tại sao Tú Tú lại có thành kiến với anh trai mình như vậy, nhưng Tú Tú là cháu bà, bà phải đứng ở cậu bên này.
Lạc Minh Tuyền bực bội không lựa lời: "Bà im đi! Bà già như bà biết cái gì mà xen vào!"
Lạc gia nhị thiếu gia nổi tiếng cao ngạo, nhiều tiền, giàu có. Lạc Minh Tuyền lại là ảnh để vạn người yêu thích, nhà đầu tư sản xuất nịnh hót đối tượng, sao mà chịu nỗi có người vũ nhục chứ? Đối tượng đang xù lông với anh còn là em trai mà anh không ưa nữa chứ!
Lạc Minh Tuyền mục đích đến đây là để dạy dỗ đứa em trai này, nay lại bị mắng ngược lại. Anh ta còn nhịn được?