"Tao cảnh cáo tụi bây, dám kêu tao Lạc Tú Hiên ba chữ này, ngày mai đừng có đi học nha." Kỷ Tú Hiên bày trừ ra kẽ răng mấy chữ như vậy, cái họ kiếp trước mà mình chờ mong vào sổ hộ khẩu bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét bấy nhiêu. Cậu thà họ Kỷ tới chết!
Nếu Diệp Thiên Trần tuổi lớn hơn cậu hoặc hắn là người nhà của cậu, kêu Lạc Tú Hiên thì không vấn đề, cậu sẽ tôn trọng người lớn một chút. Nhưng hắn cái gì cũng không phải.
Ở đây mọi người đều cảm thấy, nếu ai mà dám kêu cậu mở đầu bằng chữ Lạc, đầu bọn họ sẽ nở hoa, bởi vì cậu không nói đùa, sẽ làm thật.
Nhìn mặt Kỷ Tú Hiên lúc này, cứ như trùm trường chính hiệu.
Diệp Thiên Trần kinh ngạc: "Cậu..." Là vì những lời nói lúc nãy của hắn chọc giận cậu sao? Nhưng có cần, đổ đồ ăn lên đầu hắn không? Còn liên lụy Minh Vũ nữa. Hắn nhìn Lạc Minh Vũ sắp khóc ở kế bên, nắm chặt tay. Chuyện này, đừng mong hắn bỏ qua.
Thẩm Lăng bên kia đã mua xong cơm rồi, đang vẫy tay với cậu. Kỷ Tú Hiên cũng không đôi co nữa, chạy chậm qua bên kia.
Lạc Minh Vũ không cam lòng, bán thảm, muốn nói lại thôi lấp lửng, đủ để người xem liên tưởng: "Anh...sao anh lại..."
Bọn học sinh nhỏ giọng thảo luận, càng nhiều là cảm thấy Kỷ Tú Hiên ức hiếp em trai, chèn ép bạn học, thái độ cục súc. Số ít cảm thấy cậu ngầu, có cá tính, đẹp trai các kiểu.
Hệ thống châm chước: [Cậu điên rồi?]
Kỷ Tú Hiên ngồi xuống ăn cơm, mồm miệng căng đến tròn tròn: [Tao cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, phí phạm đồ ăn. Ài, cái đầu cá diêu hồng của tao!]
Ở nhà ăn luôn là sẽ có người dọn dẹp vệ sinh, lương tháng cao không nói, còn lười biếng. Vừa hay, có việc cho bọn họ làm.
Hệ thống: [...] Ý nó không phải như vậy!
Kỷ Tú Hiên chầm chậm ăn: [Gì đây hệ thống? Từ khi nào mà cậu nhu nhược vậy rồi? Diệp Thiên Trần là xứng đáng bị như vậy.] Vì hắn và Lạc Minh Huyền là một loại người, ích kỷ đến đáng sợ. Vì bảo vệ danh tiếng của Lạc Minh Vũ mà hắn dám đem cậu đẩy ra-
Thẩm Lăng chần chờ lên tiếng: "Đại ca, còn muốn cup tiết sao?" Hắn không còn tâm trạng học tập nữa rồi.
Kỷ Tú Hiên nhếch mi, gõ cái bàn: "Tất nhiên, nhiệm vụ của tổ chức, không được lơ là." Cậu còn nhớ thương phiếu giảm giá 30% đây, không ăn thì uổng lắm.
Thẩm Lăng: "..." Là hắn còn non, tâm trạng của cậu tốt thật, không bị ảnh hưởng chút nào.
...Phải không?
___
Tiệm Bánh Ngọt Miffy.
Thời gian, 2 giờ chiều.
Kỷ Tú Hiên vung tay lên, nói với hai người phía sau: "Hôm nay tôi bao, ăn thoải mái, không no không về."
Thẩm Lăng nhìn tiệm bánh ngọt được trang trí theo phong cách đáng yêu lung linh lấp lánh, bảng kiệu còn in hình một con thỏ mập đáng yêu: "..." Hắn muốn đổi ý!
May mà không phải mình hắn chịu chung tai họa, còn có thầy y tế nữa.
Thầy y tế tên An Điệp, anh làm thầy y tế trong trường 3 năm có hơn mà lần đầu gặp phải tình huống như Kỷ Tú Hiên.
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ muốn về lớp học. Nửa đường Kỷ Tú Hiên mắc lười, thế là cậu để cho Thẩm Lăng đi về học trước, còn cậu thì vô phòng y tế đánh một giấc. Hôm qua thức khuya cày mấy trăm tập Conan, cậu mệt mỏi.
Nhất Tây giờ học nghiêm ngặt, 6h30 vào học, học 3 tiết sẽ nghỉ giải lao. 5 tiết buổi sáng học đến 11 giờ 30 trưa. Sau đó là giờ nghỉ cho đến tiết chiều, trường học cũng có kí túc xá, có thể cho học sinh ở lại nghỉ buổi trưa, làm cho bọn họ không quá vất vả.
Tiết chiều 2 giờ bắt đầu học, học đến 5 giờ chiều là kết thúc một ngày học. Đó là lớp thường thôi, lớp thực nghiệm còn khủng bố hơn. Ác mộng thời cấp 3 chính là học, học nữa, học mãi!
Học sinh thì nên trân quý những phút giây học tập áp lực như vậy. Haha, tự áp lực đến nổi không cao lên được, ngày nào cũng mang một đống sách vở muốn trẹo eo. Kỷ Tú Hiên không nghĩ trải qua lần thứ 2 đâu!
Kỷ Tú Hiên đã đến, làm cho An Điệp cảm thấy cuộc sống yên bình của mình sắp bị thằng nhỏ này phá hoại. Giường trong phòng y tế của anh bị chiếm! Đương sự còn không có việc gì ngủ ngon lành cành đào.
Thế mới nói, anh phải đi theo ăn chực chứ, ai mà ngờ tụi nhóc này gan vậy, dám trốn tiết đi ăn. Trèo tường cũng là một đứa xúi một đứa đẩy đi.
Kỷ Tú Hiên đẩy cửa tiệm đi vào trong, hai người còn lại cũng chỉ có thể đi theo.
Nhân viên nữ sững sốt một chút, vui vẻ đi lên tiếp đón: "Hoan nghênh quý khách." Là khách nam nha, còn siêu đáng yêu luôn!
Tiệm bánh bên trong trang hoàng màu vàng cam ấm, nhưng không quá nóng gắt, vì vừa có máy lạnh mở vừa đủ xài. Bàn ghế là kiểu bàn bốn người hoặc bàn đơn, nội thất cũng rất đáng yêu, nữ sinh các nàng rất thích.
Vì đi vào giờ chiều nên khá vắng, chỉ có ba người con trai bọn họ.
An Điệp cảm thấy, cái mặt tuấn tú này của anh từ lúc quen Kỷ Tú Hiên, không phải nhăn thì chính là méo.
Nếu Diệp Thiên Trần tuổi lớn hơn cậu hoặc hắn là người nhà của cậu, kêu Lạc Tú Hiên thì không vấn đề, cậu sẽ tôn trọng người lớn một chút. Nhưng hắn cái gì cũng không phải.
Ở đây mọi người đều cảm thấy, nếu ai mà dám kêu cậu mở đầu bằng chữ Lạc, đầu bọn họ sẽ nở hoa, bởi vì cậu không nói đùa, sẽ làm thật.
Nhìn mặt Kỷ Tú Hiên lúc này, cứ như trùm trường chính hiệu.
Diệp Thiên Trần kinh ngạc: "Cậu..." Là vì những lời nói lúc nãy của hắn chọc giận cậu sao? Nhưng có cần, đổ đồ ăn lên đầu hắn không? Còn liên lụy Minh Vũ nữa. Hắn nhìn Lạc Minh Vũ sắp khóc ở kế bên, nắm chặt tay. Chuyện này, đừng mong hắn bỏ qua.
Thẩm Lăng bên kia đã mua xong cơm rồi, đang vẫy tay với cậu. Kỷ Tú Hiên cũng không đôi co nữa, chạy chậm qua bên kia.
Lạc Minh Vũ không cam lòng, bán thảm, muốn nói lại thôi lấp lửng, đủ để người xem liên tưởng: "Anh...sao anh lại..."
Bọn học sinh nhỏ giọng thảo luận, càng nhiều là cảm thấy Kỷ Tú Hiên ức hiếp em trai, chèn ép bạn học, thái độ cục súc. Số ít cảm thấy cậu ngầu, có cá tính, đẹp trai các kiểu.
Hệ thống châm chước: [Cậu điên rồi?]
Kỷ Tú Hiên ngồi xuống ăn cơm, mồm miệng căng đến tròn tròn: [Tao cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, phí phạm đồ ăn. Ài, cái đầu cá diêu hồng của tao!]
Ở nhà ăn luôn là sẽ có người dọn dẹp vệ sinh, lương tháng cao không nói, còn lười biếng. Vừa hay, có việc cho bọn họ làm.
Hệ thống: [...] Ý nó không phải như vậy!
Kỷ Tú Hiên chầm chậm ăn: [Gì đây hệ thống? Từ khi nào mà cậu nhu nhược vậy rồi? Diệp Thiên Trần là xứng đáng bị như vậy.] Vì hắn và Lạc Minh Huyền là một loại người, ích kỷ đến đáng sợ. Vì bảo vệ danh tiếng của Lạc Minh Vũ mà hắn dám đem cậu đẩy ra-
Thẩm Lăng chần chờ lên tiếng: "Đại ca, còn muốn cup tiết sao?" Hắn không còn tâm trạng học tập nữa rồi.
Kỷ Tú Hiên nhếch mi, gõ cái bàn: "Tất nhiên, nhiệm vụ của tổ chức, không được lơ là." Cậu còn nhớ thương phiếu giảm giá 30% đây, không ăn thì uổng lắm.
Thẩm Lăng: "..." Là hắn còn non, tâm trạng của cậu tốt thật, không bị ảnh hưởng chút nào.
...Phải không?
___
Tiệm Bánh Ngọt Miffy.
Thời gian, 2 giờ chiều.
Kỷ Tú Hiên vung tay lên, nói với hai người phía sau: "Hôm nay tôi bao, ăn thoải mái, không no không về."
Thẩm Lăng nhìn tiệm bánh ngọt được trang trí theo phong cách đáng yêu lung linh lấp lánh, bảng kiệu còn in hình một con thỏ mập đáng yêu: "..." Hắn muốn đổi ý!
May mà không phải mình hắn chịu chung tai họa, còn có thầy y tế nữa.
Thầy y tế tên An Điệp, anh làm thầy y tế trong trường 3 năm có hơn mà lần đầu gặp phải tình huống như Kỷ Tú Hiên.
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ muốn về lớp học. Nửa đường Kỷ Tú Hiên mắc lười, thế là cậu để cho Thẩm Lăng đi về học trước, còn cậu thì vô phòng y tế đánh một giấc. Hôm qua thức khuya cày mấy trăm tập Conan, cậu mệt mỏi.
Nhất Tây giờ học nghiêm ngặt, 6h30 vào học, học 3 tiết sẽ nghỉ giải lao. 5 tiết buổi sáng học đến 11 giờ 30 trưa. Sau đó là giờ nghỉ cho đến tiết chiều, trường học cũng có kí túc xá, có thể cho học sinh ở lại nghỉ buổi trưa, làm cho bọn họ không quá vất vả.
Tiết chiều 2 giờ bắt đầu học, học đến 5 giờ chiều là kết thúc một ngày học. Đó là lớp thường thôi, lớp thực nghiệm còn khủng bố hơn. Ác mộng thời cấp 3 chính là học, học nữa, học mãi!
Học sinh thì nên trân quý những phút giây học tập áp lực như vậy. Haha, tự áp lực đến nổi không cao lên được, ngày nào cũng mang một đống sách vở muốn trẹo eo. Kỷ Tú Hiên không nghĩ trải qua lần thứ 2 đâu!
Kỷ Tú Hiên đã đến, làm cho An Điệp cảm thấy cuộc sống yên bình của mình sắp bị thằng nhỏ này phá hoại. Giường trong phòng y tế của anh bị chiếm! Đương sự còn không có việc gì ngủ ngon lành cành đào.
Thế mới nói, anh phải đi theo ăn chực chứ, ai mà ngờ tụi nhóc này gan vậy, dám trốn tiết đi ăn. Trèo tường cũng là một đứa xúi một đứa đẩy đi.
Kỷ Tú Hiên đẩy cửa tiệm đi vào trong, hai người còn lại cũng chỉ có thể đi theo.
Nhân viên nữ sững sốt một chút, vui vẻ đi lên tiếp đón: "Hoan nghênh quý khách." Là khách nam nha, còn siêu đáng yêu luôn!
Tiệm bánh bên trong trang hoàng màu vàng cam ấm, nhưng không quá nóng gắt, vì vừa có máy lạnh mở vừa đủ xài. Bàn ghế là kiểu bàn bốn người hoặc bàn đơn, nội thất cũng rất đáng yêu, nữ sinh các nàng rất thích.
Vì đi vào giờ chiều nên khá vắng, chỉ có ba người con trai bọn họ.
An Điệp cảm thấy, cái mặt tuấn tú này của anh từ lúc quen Kỷ Tú Hiên, không phải nhăn thì chính là méo.