Lạc Minh Vũ vừa tức vừa vội, hãm hại không được Kỷ Tú Hiên uống nước đắng, còn bị vạch trần trước mặt các anh em khác. Lạc Minh Uyên bình thường ít nói thì ít bình luận luôn đi, bây giờ tự nhiên mở miệng ra thăm dò cậu ta làm gì!
Thật là tức chết mà! Nếu cậu ta trả lời không tốt thì có khi bị các anh chán ghét cũng nên.
Lạc Minh Vũ lâm vào hỗn loạn, sắc mặt trắng xanh, ngón tay bấu chặt mép áo: "Em, em, em cũng không nghĩ người hầu sẽ đi vào phòng bếp nên..."
Kỷ Tú Hiên rõ ràng, thằng này muốn chơi mình, cậu khoanh tay: "Mày mù thì cũng phải biết động não suy nghĩ chút chứ. Muốn tao chật vật thì nói, đừng có ngụy biện."
Lạc Minh Vũ vẫn còn non lắm so với kiếp trước, kiếp này cậu ta xài chiêu nào bị phá chiêu đó, tâm lý cũng có chút tiêu cực với Kỷ Tú Hiên nhiều hơn.
Cậu ta nghẹn ngào, khóc nấc lên: "Em không cố ý đâu ạ, chỉ tại em quá khích một chút thôi, em xin lỗi." Không giảo biện được thì khóc, một lần không đủ thì hai lần!
Lạc Minh Huyền xoa giữa mày, chủ động đứng ra giảng hòa: "Em đừng khóc, cũng không xảy ra chuyện động trời gì. Sau này em cẩn thận một chút là được."
Lạc Minh Tuyền cũng gật đầu: "Không sao, không sao, chỉ là vấp một xô nước bẩn, đi tắm là sạch sẽ thơm tho ngay ấy mà."
Hai thằng anh lớn đã ra tiếng hòa giải, mấy anh em khác cũng không có ý kiến, chỉ là, Lạc Minh Huyên càng ngày càng đề phòng Lạc Minh Vũ là được.
Lạc Minh Vũ lau nước mắt, đáng thương lủi thủi về phòng: "Em lên làm bài tập đây, các anh ngủ ngon."
Kỷ Tú Hiên toàn bộ quá trình khoanh tay đứng nhìn, xem bọn họ là phản ứng gì, chỉ cảm thấy châm chọc. Nếu đổi lại là Lạc Minh Vũ, bọn họ chắc sẽ nhảy cẫng lên, hội đồng người gây chuyện rồi.
Nếu cậu tạt cái xô nước lau nhà lên đầu Lạc Minh Tuyền, rồi anh ta có hòa nhã được nữa không?
Cậu quay ngoắc lên lầu, còn không quên mỉa mai châm chọc: "Người bị hại không phải các anh nên chuyện bé tí là phải rồi. Các anh không xứng gia nhập xưởng rượu của tôi." Nện bước lên lầu rất ngông cuồng hống hách.
"..." Xưởng rượu gì? Thằng nhỏ đầu tư ngành ủ rượu?
Mấy anh em cảm thấy khó hiểu nhưng bọn họ biết là cậu đang bực bội, cả đám quay qua nhìn ngọn nguồn tội lỗi, tử vong chăm chú nhìn.
Lạc Minh Yến hòa thượng không sờ được cọng tóc nào: "??" Why?
_____
Phòng riêng của Kỷ Tú Hiên.
Hôm nay cũng là một ngày đấu trí đấu dũng với đám anh trai trong nhà, kiệt sức thật. Toàn một đám ngu, có Lạc Minh Uyên thông minh lanh lợi được một tí. Nhưng ảnh hưởng của Lạc Minh Vũ là quá lớn, trong thời gian ngắn, mấy thằng anh phản ứng trì độn bao che cho cậu ta là đúng thôi.
Cậu đi phòng tắm tắm một cái nước ấm, ngâm bồn nước nóng giản cơ, trò chuyện với hệ thống: "Mệt chết đi được. Lạc Minh Yến, Lạc Minh Uyên về quá sớm, cốt truyện có bị ảnh hưởng gì không?"
Hệ thống hung tợn: [Chắc là không ảnh hưởng gì nhiều đâu. Còn nếu như cậu sợ phiền quá thì...chúng ta 'răng rắc' vai chính luôn đi.] Bắt đầu từ lúc Kỷ Tú Hiên trọng sinh, lộ tuyến trải sẵn cho Lạc Minh Vũ đã lệch hướng, chỉ có cậu chưa phát hiện ra thôi.
Răng rắc? Vặn gãy cổ cũng kêu răng rắc? Định cho nguyên vai chính đoàn nắm tay xuống hoàng tiền rót canh Mạnh Bà? Hệ thống chơi lớn như vậy?
Kỷ Tú Hiên rụt cổ: "Không sợ cốt truyện đại thần răng rắc ngược lại tụi mình?"
Hệ thống: [...Không biết nữa, cầu Chủ Thần phù hộ đi.] Cái này nó chưa tính tới.
"..." Cậu cảm thấy hệ thống lúc này có chút không đáng tin lắm.
Một hồi vẫn là không dùng máy sấy, nên tóc còn nhỏ giọt. Kỷ Tú Hiên mở ra ban công, định thổi một chút gió cho mau khô. Kết quả, quần bay.
Kỷ Tú Hiên vớ tay, bi thương nhìn cái quần xà lỏn bay phiêu phiêu xuống dưới, khuất sau cây xoài: "..." Nghiệp quật tới quá nhanh hay đại thần cốt truyện trả thù đến?
Lại phải ra vườn lượm quần.
Vườn hoa nhà họ Lạc có diện tích khá rộng. Nhà bọn họ đông con, loài hoa gì cũng trồng, Lạc Minh Vũ thích hoa gì thì trồng một chút, Lạc Minh Huyên thích hoa gì thì trồng một chút. Cả khu vườn xuân sắc khắp nơi, người làm vườn cố gắng tu bổ chỗ hoa của mẹ Lạc nhưng cứu trợ thất bại, trụi lủi một vùng.
Kỷ Tú Hiên đơn bạc mặc cái áo thun Jojo đi xuống lầu, chân giẫm dép tổ ông, bộ dạng không quá dễ chọc đi xuống lầu, vòng qua khu vườn.
Lạc Minh Huyên tập hợp anh em song sinh xuống phòng khách ngồi uống trà, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của Kỷ Tú Hiên, suýt phun: "..."
Vẫn là đừng chọc ông cố nội Hiên lúc này.
Lạc Minh Yến cũng thấy, khó hiểu: "Bộ ba không cho em nó tiền mua quần áo sao? Ăn mặc cái gì kì cục." Hắn thẳng tính, cục súc, ít khi động não, rất ham chơi. Trong mấy anh em Lạc gia sống khỏe mạnh thì hắn có thể gọi là ăn chơi nhất.
Lạc Minh Huyên chỉ cười cười: "Có cho, hình như là cho 1 triệu. Anh nghe Minh Vũ nói mới biết."
Lạc Minh Yến kinh ngạc: "1 triệu chưa mua được nửa cái quần lót của em nữa. Sao nay ba bủn xỉn ghê."
"..." Thì đó, bởi vậy Tú Hiên mới cáu.
Thật là tức chết mà! Nếu cậu ta trả lời không tốt thì có khi bị các anh chán ghét cũng nên.
Lạc Minh Vũ lâm vào hỗn loạn, sắc mặt trắng xanh, ngón tay bấu chặt mép áo: "Em, em, em cũng không nghĩ người hầu sẽ đi vào phòng bếp nên..."
Kỷ Tú Hiên rõ ràng, thằng này muốn chơi mình, cậu khoanh tay: "Mày mù thì cũng phải biết động não suy nghĩ chút chứ. Muốn tao chật vật thì nói, đừng có ngụy biện."
Lạc Minh Vũ vẫn còn non lắm so với kiếp trước, kiếp này cậu ta xài chiêu nào bị phá chiêu đó, tâm lý cũng có chút tiêu cực với Kỷ Tú Hiên nhiều hơn.
Cậu ta nghẹn ngào, khóc nấc lên: "Em không cố ý đâu ạ, chỉ tại em quá khích một chút thôi, em xin lỗi." Không giảo biện được thì khóc, một lần không đủ thì hai lần!
Lạc Minh Huyền xoa giữa mày, chủ động đứng ra giảng hòa: "Em đừng khóc, cũng không xảy ra chuyện động trời gì. Sau này em cẩn thận một chút là được."
Lạc Minh Tuyền cũng gật đầu: "Không sao, không sao, chỉ là vấp một xô nước bẩn, đi tắm là sạch sẽ thơm tho ngay ấy mà."
Hai thằng anh lớn đã ra tiếng hòa giải, mấy anh em khác cũng không có ý kiến, chỉ là, Lạc Minh Huyên càng ngày càng đề phòng Lạc Minh Vũ là được.
Lạc Minh Vũ lau nước mắt, đáng thương lủi thủi về phòng: "Em lên làm bài tập đây, các anh ngủ ngon."
Kỷ Tú Hiên toàn bộ quá trình khoanh tay đứng nhìn, xem bọn họ là phản ứng gì, chỉ cảm thấy châm chọc. Nếu đổi lại là Lạc Minh Vũ, bọn họ chắc sẽ nhảy cẫng lên, hội đồng người gây chuyện rồi.
Nếu cậu tạt cái xô nước lau nhà lên đầu Lạc Minh Tuyền, rồi anh ta có hòa nhã được nữa không?
Cậu quay ngoắc lên lầu, còn không quên mỉa mai châm chọc: "Người bị hại không phải các anh nên chuyện bé tí là phải rồi. Các anh không xứng gia nhập xưởng rượu của tôi." Nện bước lên lầu rất ngông cuồng hống hách.
"..." Xưởng rượu gì? Thằng nhỏ đầu tư ngành ủ rượu?
Mấy anh em cảm thấy khó hiểu nhưng bọn họ biết là cậu đang bực bội, cả đám quay qua nhìn ngọn nguồn tội lỗi, tử vong chăm chú nhìn.
Lạc Minh Yến hòa thượng không sờ được cọng tóc nào: "??" Why?
_____
Phòng riêng của Kỷ Tú Hiên.
Hôm nay cũng là một ngày đấu trí đấu dũng với đám anh trai trong nhà, kiệt sức thật. Toàn một đám ngu, có Lạc Minh Uyên thông minh lanh lợi được một tí. Nhưng ảnh hưởng của Lạc Minh Vũ là quá lớn, trong thời gian ngắn, mấy thằng anh phản ứng trì độn bao che cho cậu ta là đúng thôi.
Cậu đi phòng tắm tắm một cái nước ấm, ngâm bồn nước nóng giản cơ, trò chuyện với hệ thống: "Mệt chết đi được. Lạc Minh Yến, Lạc Minh Uyên về quá sớm, cốt truyện có bị ảnh hưởng gì không?"
Hệ thống hung tợn: [Chắc là không ảnh hưởng gì nhiều đâu. Còn nếu như cậu sợ phiền quá thì...chúng ta 'răng rắc' vai chính luôn đi.] Bắt đầu từ lúc Kỷ Tú Hiên trọng sinh, lộ tuyến trải sẵn cho Lạc Minh Vũ đã lệch hướng, chỉ có cậu chưa phát hiện ra thôi.
Răng rắc? Vặn gãy cổ cũng kêu răng rắc? Định cho nguyên vai chính đoàn nắm tay xuống hoàng tiền rót canh Mạnh Bà? Hệ thống chơi lớn như vậy?
Kỷ Tú Hiên rụt cổ: "Không sợ cốt truyện đại thần răng rắc ngược lại tụi mình?"
Hệ thống: [...Không biết nữa, cầu Chủ Thần phù hộ đi.] Cái này nó chưa tính tới.
"..." Cậu cảm thấy hệ thống lúc này có chút không đáng tin lắm.
Một hồi vẫn là không dùng máy sấy, nên tóc còn nhỏ giọt. Kỷ Tú Hiên mở ra ban công, định thổi một chút gió cho mau khô. Kết quả, quần bay.
Kỷ Tú Hiên vớ tay, bi thương nhìn cái quần xà lỏn bay phiêu phiêu xuống dưới, khuất sau cây xoài: "..." Nghiệp quật tới quá nhanh hay đại thần cốt truyện trả thù đến?
Lại phải ra vườn lượm quần.
Vườn hoa nhà họ Lạc có diện tích khá rộng. Nhà bọn họ đông con, loài hoa gì cũng trồng, Lạc Minh Vũ thích hoa gì thì trồng một chút, Lạc Minh Huyên thích hoa gì thì trồng một chút. Cả khu vườn xuân sắc khắp nơi, người làm vườn cố gắng tu bổ chỗ hoa của mẹ Lạc nhưng cứu trợ thất bại, trụi lủi một vùng.
Kỷ Tú Hiên đơn bạc mặc cái áo thun Jojo đi xuống lầu, chân giẫm dép tổ ông, bộ dạng không quá dễ chọc đi xuống lầu, vòng qua khu vườn.
Lạc Minh Huyên tập hợp anh em song sinh xuống phòng khách ngồi uống trà, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của Kỷ Tú Hiên, suýt phun: "..."
Vẫn là đừng chọc ông cố nội Hiên lúc này.
Lạc Minh Yến cũng thấy, khó hiểu: "Bộ ba không cho em nó tiền mua quần áo sao? Ăn mặc cái gì kì cục." Hắn thẳng tính, cục súc, ít khi động não, rất ham chơi. Trong mấy anh em Lạc gia sống khỏe mạnh thì hắn có thể gọi là ăn chơi nhất.
Lạc Minh Huyên chỉ cười cười: "Có cho, hình như là cho 1 triệu. Anh nghe Minh Vũ nói mới biết."
Lạc Minh Yến kinh ngạc: "1 triệu chưa mua được nửa cái quần lót của em nữa. Sao nay ba bủn xỉn ghê."
"..." Thì đó, bởi vậy Tú Hiên mới cáu.