Cùng thời gian, khu trung tâm trò chơi.
Thẩm Lăng khuyên nhủ không có kết quả thì ngồi lại xuống ghế, nhìn Kỷ Tú Hiên gắp thú bông.
An Điệp đã chạy trước, đừng nói cho Kỷ Tú Hiên vào ở cùng nhà, anh ta lúc ngồi trong tiệm bánh đã như ngồi trên đống lửa, đống than rồi. 5 giờ hơn một chút đã hỏa tốc chạy hết ga. Kiên quyết không cho Kỷ Tú Hiên ở ké!
Kỷ Tú Hiên cùng Thẩm Lăng mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi trời thế là cậu quyết định đi chơi game giải tỏa nổi buồn không nơi nương tựa.
Thẩm Lăng: "..." Hắn không rõ, Lạc gia thì không chịu về, một hai phải ở ké hết nhà người này tới nhà người khác. Cậu làm gì gây chuyện muốn tránh người nhà sao? hình như đâu có?
À, nhà ăn vụ kia, hắn nhớ rồi. Hèn gì, chắc là sợ hai nhà úp sọt đây mà.
Thế là cảm thấy cậu đáng thương, hắn đành cùng cậu vào trung tâm trò chơi điện tử, hắn không chơi, chỉ ngồi nhìn.
Nhìn Kỷ Tú Hiên chơi đến hăng hái, Thẩm Lăng muốn bật ngửa: "..." Hắn rút lại câu nói thấy cậu đáng thương nha. Nhìn cậu có chỗ nào nhu nhược đáng thương cần an ủi đâu?
Kỷ Tú Hiên trên tay cầm chiến lợi phẩm là một con vịt bông, đưa cho Thẩm Lăng giữ giùm: "Bên kia có máy gacha, tôi muốn thử vận may. Đi thôi." Chỉ một lóng tay rồi chạy như bay đi qua.
Hệ thống tràn đầy đồng cảm nhìn Thẩm Lăng: [Cậu không về Lạc gia, là sợ hai nhà liên thủ chơi cậu sao?] Nó có chút không rõ mạch não của cậu lắm.
Kỷ Tú Hiên vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống: [Sợ bọn họ? Lạc gia hay Diệp gia, tôi chấp hết. Nhưng mà cậu biết không?]
Hệ thống hồi hộp: [Biết cái gì?]
Kỷ Tú Hiên: [Đi tìm Lạc gia kiếm chuyện với tôi mà phát hiện tôi không ở đó thì sẽ thế nào?]
Cậu cười như ác ma nhỏ: [Giống như cậu cởi sẵn quần ngồi trong nhà vệ sinh rồi, nhưng phát hiện hết giấy chùi rồi á.]
Hệ thống: [...] Âm hiểm, tất nhiên là vừa nghẹn một bụng tức giận vừa hậm hực rồi. Chiêu vườn không nhà trống nhà của kí chủ, tức chết người.
Thẩm Lăng chịu thương chịu khó đẩy một xe đầy ắp gấu bông, mặt vô biểu tình thảy con vịt bông vào, đi theo sau. Hắn không rõ, thiếu gia nhà giàu tiêu tiền mua tiêu khiển không nên là đi mấy quán bar, trường đua ngựa, đua xe này kia sao? Vô trung tâm game hành hạ mấy cái máy gắp thú bông cũng thôi đi, vậy mà còn được tặng quà nữa mới ghê.
Hắn muốn về nhà, thật đó.
Trung tâm game buổi tối là thời điểm làm ăn khá tốt, lượng người cũng nhiều, tuy không đến nổi chật cứng xô đẩy nhưng cũng đông đúc đầu người. Thẩm Lăng đẩy xe để hàng khá lớn đi ngang qua, hoa hòe lòe loẹt thú bông với vài món figure ở bên trong, phá lệ bắt mắt.
Hỏi, ai nhìn mà không hâm mộ một đống vật phẩm đó chứ? Toàn là cái thiếu niên tuổi mới lớn trộm tiền của mẹ vào Center Game chơi, nhìn thấy nhà giàu ai không bội phục? Thật là lợi hại, đây là ăn trộm cả gia sản vào đây chơi sao? Dũng cảm quá bạn ơi!
Thẩm Lăng không còn gì để mất, hắn là một người u ám, bề ngoài nghèo nàn, nhưng nay thành tâm điểm chú ý, chỉ muốn Kỷ Tú Hiên chơi hết tiền lẹ rồi về giùm.
Kỷ Tú Hiên chơi tới hăng hái, về là về thế nào?
Lại nhắc tới kiếp trước thì thật làm mất hứng nhưng mà vẫn phải kể. Vì thành tích học tập ở trường của Lạc Minh Vũ nằm trong top 20 của khối, cậu đương nhiên là không muốn so kém hơn cậu ta nên giành cả ngày để học.
Lúc nào cũng học, muốn vươn lên trở thành 1 trong 10 người giỏi nhất khối để được gia đình khen ngợi. Đừng nói có thời gian chơi, thời gian để lấy lòng Lạc gia còn không có nhiều nữa.
Nhưng khi có kết quả ra tới, rõ ràng cậu hơn Lạc Minh Vũ một bậc, không những không nhận được lời khen ngợi mà còn phải bị nghi ngờ. Bọn họ nghi ngờ cậu gian lận trong quá trình thi cử, cậu giải thích, nhưng không ai nghe. Bọn họ trái lại làm tiệc chút mừng Lạc Minh Vũ, còn cậu thì ở trong bếp rửa chén bát, nhìn bọn họ một nhà vui vẻ quây quần bên nhau, cậu mủi lòng.
Kỷ Tú Hiên học tốt như vậy cũng là có căn bản của ông ngoại Ninh Kỳ dạy dỗ, nói ra bọn họ còn không tin, còn mắng chú Ninh. Là vậy chứ sao nữa, người nông thôn mà đòi học giỏi hơn người thành phố? Lạc gia một chữ cũng không tin, đòi hủy bỏ thành tích thi tháng của cậu, cho điểm Lạc Minh Vũ lên trên.
Kỷ Tú Hiên đang ngơ ngác thì bị người vỗ cho tỉnh táo lại. Người tới là một thanh niên đầu tóc bạc ngắn, chắc chắn là nhuộm tóc rồi.
Thanh niên vẻ ngoài tầm hai mươi mấy, miệng còn ngậm kẹo que, một tay đút túi quần, cười tủm tỉm. Hắn ta rất đẹp mắt, kiểu đẹp trai đến làm người khác lóa mắt, thân cao chân dài, một thân hàng hiệu màu trắng, ánh đèn chiết xạ ra một bên khuyên tai bạc của hắn ta, không khác gì một con khổng tước thích xòe đuôi.
Ai đây? Nhìn rất quen mắt nhưng cậu không nhớ là ai? Mình có quen ai tóc trắng đâu?
Thẩm Lăng khuyên nhủ không có kết quả thì ngồi lại xuống ghế, nhìn Kỷ Tú Hiên gắp thú bông.
An Điệp đã chạy trước, đừng nói cho Kỷ Tú Hiên vào ở cùng nhà, anh ta lúc ngồi trong tiệm bánh đã như ngồi trên đống lửa, đống than rồi. 5 giờ hơn một chút đã hỏa tốc chạy hết ga. Kiên quyết không cho Kỷ Tú Hiên ở ké!
Kỷ Tú Hiên cùng Thẩm Lăng mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi trời thế là cậu quyết định đi chơi game giải tỏa nổi buồn không nơi nương tựa.
Thẩm Lăng: "..." Hắn không rõ, Lạc gia thì không chịu về, một hai phải ở ké hết nhà người này tới nhà người khác. Cậu làm gì gây chuyện muốn tránh người nhà sao? hình như đâu có?
À, nhà ăn vụ kia, hắn nhớ rồi. Hèn gì, chắc là sợ hai nhà úp sọt đây mà.
Thế là cảm thấy cậu đáng thương, hắn đành cùng cậu vào trung tâm trò chơi điện tử, hắn không chơi, chỉ ngồi nhìn.
Nhìn Kỷ Tú Hiên chơi đến hăng hái, Thẩm Lăng muốn bật ngửa: "..." Hắn rút lại câu nói thấy cậu đáng thương nha. Nhìn cậu có chỗ nào nhu nhược đáng thương cần an ủi đâu?
Kỷ Tú Hiên trên tay cầm chiến lợi phẩm là một con vịt bông, đưa cho Thẩm Lăng giữ giùm: "Bên kia có máy gacha, tôi muốn thử vận may. Đi thôi." Chỉ một lóng tay rồi chạy như bay đi qua.
Hệ thống tràn đầy đồng cảm nhìn Thẩm Lăng: [Cậu không về Lạc gia, là sợ hai nhà liên thủ chơi cậu sao?] Nó có chút không rõ mạch não của cậu lắm.
Kỷ Tú Hiên vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống: [Sợ bọn họ? Lạc gia hay Diệp gia, tôi chấp hết. Nhưng mà cậu biết không?]
Hệ thống hồi hộp: [Biết cái gì?]
Kỷ Tú Hiên: [Đi tìm Lạc gia kiếm chuyện với tôi mà phát hiện tôi không ở đó thì sẽ thế nào?]
Cậu cười như ác ma nhỏ: [Giống như cậu cởi sẵn quần ngồi trong nhà vệ sinh rồi, nhưng phát hiện hết giấy chùi rồi á.]
Hệ thống: [...] Âm hiểm, tất nhiên là vừa nghẹn một bụng tức giận vừa hậm hực rồi. Chiêu vườn không nhà trống nhà của kí chủ, tức chết người.
Thẩm Lăng chịu thương chịu khó đẩy một xe đầy ắp gấu bông, mặt vô biểu tình thảy con vịt bông vào, đi theo sau. Hắn không rõ, thiếu gia nhà giàu tiêu tiền mua tiêu khiển không nên là đi mấy quán bar, trường đua ngựa, đua xe này kia sao? Vô trung tâm game hành hạ mấy cái máy gắp thú bông cũng thôi đi, vậy mà còn được tặng quà nữa mới ghê.
Hắn muốn về nhà, thật đó.
Trung tâm game buổi tối là thời điểm làm ăn khá tốt, lượng người cũng nhiều, tuy không đến nổi chật cứng xô đẩy nhưng cũng đông đúc đầu người. Thẩm Lăng đẩy xe để hàng khá lớn đi ngang qua, hoa hòe lòe loẹt thú bông với vài món figure ở bên trong, phá lệ bắt mắt.
Hỏi, ai nhìn mà không hâm mộ một đống vật phẩm đó chứ? Toàn là cái thiếu niên tuổi mới lớn trộm tiền của mẹ vào Center Game chơi, nhìn thấy nhà giàu ai không bội phục? Thật là lợi hại, đây là ăn trộm cả gia sản vào đây chơi sao? Dũng cảm quá bạn ơi!
Thẩm Lăng không còn gì để mất, hắn là một người u ám, bề ngoài nghèo nàn, nhưng nay thành tâm điểm chú ý, chỉ muốn Kỷ Tú Hiên chơi hết tiền lẹ rồi về giùm.
Kỷ Tú Hiên chơi tới hăng hái, về là về thế nào?
Lại nhắc tới kiếp trước thì thật làm mất hứng nhưng mà vẫn phải kể. Vì thành tích học tập ở trường của Lạc Minh Vũ nằm trong top 20 của khối, cậu đương nhiên là không muốn so kém hơn cậu ta nên giành cả ngày để học.
Lúc nào cũng học, muốn vươn lên trở thành 1 trong 10 người giỏi nhất khối để được gia đình khen ngợi. Đừng nói có thời gian chơi, thời gian để lấy lòng Lạc gia còn không có nhiều nữa.
Nhưng khi có kết quả ra tới, rõ ràng cậu hơn Lạc Minh Vũ một bậc, không những không nhận được lời khen ngợi mà còn phải bị nghi ngờ. Bọn họ nghi ngờ cậu gian lận trong quá trình thi cử, cậu giải thích, nhưng không ai nghe. Bọn họ trái lại làm tiệc chút mừng Lạc Minh Vũ, còn cậu thì ở trong bếp rửa chén bát, nhìn bọn họ một nhà vui vẻ quây quần bên nhau, cậu mủi lòng.
Kỷ Tú Hiên học tốt như vậy cũng là có căn bản của ông ngoại Ninh Kỳ dạy dỗ, nói ra bọn họ còn không tin, còn mắng chú Ninh. Là vậy chứ sao nữa, người nông thôn mà đòi học giỏi hơn người thành phố? Lạc gia một chữ cũng không tin, đòi hủy bỏ thành tích thi tháng của cậu, cho điểm Lạc Minh Vũ lên trên.
Kỷ Tú Hiên đang ngơ ngác thì bị người vỗ cho tỉnh táo lại. Người tới là một thanh niên đầu tóc bạc ngắn, chắc chắn là nhuộm tóc rồi.
Thanh niên vẻ ngoài tầm hai mươi mấy, miệng còn ngậm kẹo que, một tay đút túi quần, cười tủm tỉm. Hắn ta rất đẹp mắt, kiểu đẹp trai đến làm người khác lóa mắt, thân cao chân dài, một thân hàng hiệu màu trắng, ánh đèn chiết xạ ra một bên khuyên tai bạc của hắn ta, không khác gì một con khổng tước thích xòe đuôi.
Ai đây? Nhìn rất quen mắt nhưng cậu không nhớ là ai? Mình có quen ai tóc trắng đâu?