Muốn uống trà sữa của cậu? Cũng không phải là không được nha.
Kỷ Tú Hiên tươi cười trương dương làm ở đây người đều sững sốt, ném một ly qua: "Chụp đi." Chụp được thì uống.
Lạc Minh Huyên không cấm ngây ngẩn trong chốc lát, vô thức đưa tay chụp ly trà sữa. Anh ta thừa nhận, anh ta rất ghét Kỷ Tú Hiên, muốn cho cậu chút giáo huấn, làm cậu gian nan mà tồn tại ở Lạc gia.
Nhưng mà, anh ta không ngờ cậu lại dễ thỏa hiệp như vậy, cho anh ta trà sữa, chứng tỏ, cậu cũng ngây thơ đó!
Bụp!
Do dùng lực tay quá mạnh, cái nắp đã bị xốc lên một góc trước đó, nước bên trong thuận thế tràn ra ngoài, đổ Lạc Minh Huyên một thân tây trang trắng ướt đẫm màu socola.
Xốc lên cái nắp rồi ném qua, chính là Kỷ Tú Hiên cố ý đó. Điển hình cho câu, ăn không được thì cậu đạp đổ.
Cả phòng lạnh ngắt như tờ.
Bị một con hồ ly theo dõi là cảm giác gì, ai trong ở đây đều đã trải nghiệm qua rồi, Lạc Minh Huyên luôn biết cách dày vò người. Nhưng cậu có nhiều cách chơi lại lắm nếu anh ta muốn đấu.
Lạc Minh Vũ lại là lấy ra khăn lau lại là chỉ trích nhìn về phía Kỷ Tú Hiên: "Anh có thể nhẹ nhàng đưa, tại sao cứ phải ném chứ? Cái áo này của anh ba là hàng định chế đó!"
Cậu ta dùng khăn giấy muốn lau mặt Lạc Minh Huyên thì bị anh ta cản lại, nhận khăn giấy từ tay cậu ta, tự mình chùi.
Kỷ Tú Hiên lại đổ lỗi ngược lại: "Muốn uống không tự qua mà xin, ngồi đó ai dâng tận miệng cho mà uống? Tưởng mình là ông hoàng bà chúa?"
Mỗi một câu, mi mắt Lạc Minh Huyên càng nặng trĩu, đây không phải là thích đâm sau lưng sử dụng âm mưu quỷ kế nữa rồi, mà là trắng ra nhục nhac. Kỷ Tú Hiên thật sự ghét anh ta.
Cậu lại tiếp tụp: "Tây trang định chế? Thật là xấu, gu thẩm mĩ thật kì lạ. Lạc Minh Huyên, anh thật là mắt què."
Lạc đại ca & Lạc nhị ca nhìn cái đầu xanh mượt của ai kia: "..." Ai mắt què hơn?
Lạc Minh Vũ ủy khuất: "Nhưng mà anh cũng không nên ném đồ vật vào anh ấy như vậy! Ảnh là anh trai chúng ta đó!"
Anh trai chúng ta? Mặt thật dày!
Kỷ Tú Hiên không mừng cùng bọn họ đóng cung đình kịch tiếp: "Anh ta còn chưa đớp lại, cậu ở đây khua môi múa mép cái gì? Cậu làm chủ giùm anh ta? Muốn ra mặt giùm?"
Lạc Minh Vũ liên tiếp bại lui: "Anh!" Lời lẽ sắc bén như vậy, Kỷ Tú Hiên thực sự không có lén cậu ta tham gia khóa đào tạo nào đó chứ? Câu nào cũng gài cậu ta vô tròng.
Lạc Minh Huyên giơ tay chắn lại Lạc Minh Vũ, cười lắc đầu: "Anh không sao, chỉ là bẩn một bộ quần áo mà thôi." Lạc Minh Vũ kĩ năng còn non nớt, không đấu lại Kỷ Tú Hiên đâu.
Lạc Minh Vũ nhấp môi: "Anh ba..." Gián tiếp đánh mặt cậu ta có gì khác nhau đâu, Lạc Minh Huyên rõ ràng bênh Kỷ Tú Hiên!
Lạc Minh Tuyền may mắn vì anh được cậu đưa cho chứ không phải ném, may mắn.
Giằng co cuối cùng không có kết quả, đòi uống là Lạc Minh Huyên, chụp lấy cũng là anh ta, chỉ có thể nói anh ta xúi quẩy.
Kỷ Tú Hiên cười càn rỡ cố ý khiêu khích nhìn anh ta một cái, quay mông lên lầu.
Lạc Minh Huyền nhịn không được lãi nhải phía sau: "Em đừng có hống hách, xin lỗi anh ba đi, anh cắt tiền tiêu vặt bây giờ."
Người đã đi xa, 3 anh em mắt to trừng mắt nhỏ nhau.
Lạc Minh Vũ cũng hậm hực về phòng, nghĩ đối sách đối phó Kỷ Tú Hiên.
Lạc Minh Huyên ngã ngồi xuống sô pha, cởi ra áo vest đã ướt đẫm đặt một bên, buồn bã: "Hôm nay em về nhà sau ngần ấy thời gian, vậy mà mấy anh cũng chưa cho em sắc mặt tốt."
Lạc Minh Tuyền biết anh ta lại bị diễn tinh nhập, hút trà sữa rộp rộp: "Ại ượn em ọc ú ú. Ừng ói em, ả hà ình, em ấy hông ho ai ắc ặt ốt âu."
Lạc Minh Huyền nhíu mày: "Đề nghị em uống xong rồi nói."
Lạc Minh Tuyền ủy khuất: "Em nhai trân châu-"
Lạc Minh Huyền hung: "Im!"
Lạc Minh Huyên: "..." phong cách không đúng lắm.
Lạc Minh Huyền xem như không có thằng 2 tồn tại, ấp ủ tâm trạng: "Là chúng ta hiểu sai về Tú Hiên trước." Hắn rút điếu thuốc ra châm lửa hút. Lâu rồi chưa hút, vị đắng chát làm hắn nhíu mày.
Lạc Minh Huyên kinh ngạc: "Em tưởng nhân phẩm Kỷ Tú Hiên có vấn đề."
Lạc Minh Huyền lắc đầu, tâm sự nặng nề nói: "Tú Hiên nhân phẩm còn tốt, em ấy còn đánh nhau với đầu gấu trong trường cứu bạn học nữa."
Lạc Minh Huyên: "..." Anh xác định, đánh nhau là tốt? Anh cả, anh thay đổi!
Lạc Minh Tuyền lần nữa mở miệng nhắc nhở: "Kêu thằng 4 với thằng 5 về đây nhớ xử sự tốt một chút. Hai thằng nhóc con lắm trò đó."
Lạc Minh Huyên gật đầu đáp ứng: "Tụi nó ở thành phố bên cạnh đi thám hiểm, chắc cũng sắp về." Ý là, sắp về rồi, hối chi, để tụi nó ung dung vài bữa.
Vậy là sắp gom đủ 5 anh em đối phó Kỷ Tú Hiên rồi.
Lạc Minh Huyền dẫn đầu đứng lên: "Cũng muộn rồi, chúng ta-"
Ào!
Lạc Minh Huyền bị tưới một thân nước: "???"
Đầu xỏ tạt nước-Kỷ Tú Hiên từ trên thành cầu thang ló cái đầu nhỏ ra, buông xuống cái thao nước, buồn rầu chép miệng: "Tôi tưởng cháy, ra là không phải."
Cậu chính là ngứa mắt muốn kiếm chuyện đó!
Cạch!
Đóng cửa khóa trái.
Lạc nhị thiếu & Lạc tam thiếu nhìn nhau: "..." Hung thật, còn thù dai.
Lạc Minh Huyền bẻ gãy điếu thuốc, gân xanh nổi lên: "Kỷ, Tú, Hiên!"
Lại một nhày nữa, thiếu gia bị Tú Hiên thiếu gia chọc điên.
Kỷ Tú Hiên tươi cười trương dương làm ở đây người đều sững sốt, ném một ly qua: "Chụp đi." Chụp được thì uống.
Lạc Minh Huyên không cấm ngây ngẩn trong chốc lát, vô thức đưa tay chụp ly trà sữa. Anh ta thừa nhận, anh ta rất ghét Kỷ Tú Hiên, muốn cho cậu chút giáo huấn, làm cậu gian nan mà tồn tại ở Lạc gia.
Nhưng mà, anh ta không ngờ cậu lại dễ thỏa hiệp như vậy, cho anh ta trà sữa, chứng tỏ, cậu cũng ngây thơ đó!
Bụp!
Do dùng lực tay quá mạnh, cái nắp đã bị xốc lên một góc trước đó, nước bên trong thuận thế tràn ra ngoài, đổ Lạc Minh Huyên một thân tây trang trắng ướt đẫm màu socola.
Xốc lên cái nắp rồi ném qua, chính là Kỷ Tú Hiên cố ý đó. Điển hình cho câu, ăn không được thì cậu đạp đổ.
Cả phòng lạnh ngắt như tờ.
Bị một con hồ ly theo dõi là cảm giác gì, ai trong ở đây đều đã trải nghiệm qua rồi, Lạc Minh Huyên luôn biết cách dày vò người. Nhưng cậu có nhiều cách chơi lại lắm nếu anh ta muốn đấu.
Lạc Minh Vũ lại là lấy ra khăn lau lại là chỉ trích nhìn về phía Kỷ Tú Hiên: "Anh có thể nhẹ nhàng đưa, tại sao cứ phải ném chứ? Cái áo này của anh ba là hàng định chế đó!"
Cậu ta dùng khăn giấy muốn lau mặt Lạc Minh Huyên thì bị anh ta cản lại, nhận khăn giấy từ tay cậu ta, tự mình chùi.
Kỷ Tú Hiên lại đổ lỗi ngược lại: "Muốn uống không tự qua mà xin, ngồi đó ai dâng tận miệng cho mà uống? Tưởng mình là ông hoàng bà chúa?"
Mỗi một câu, mi mắt Lạc Minh Huyên càng nặng trĩu, đây không phải là thích đâm sau lưng sử dụng âm mưu quỷ kế nữa rồi, mà là trắng ra nhục nhac. Kỷ Tú Hiên thật sự ghét anh ta.
Cậu lại tiếp tụp: "Tây trang định chế? Thật là xấu, gu thẩm mĩ thật kì lạ. Lạc Minh Huyên, anh thật là mắt què."
Lạc đại ca & Lạc nhị ca nhìn cái đầu xanh mượt của ai kia: "..." Ai mắt què hơn?
Lạc Minh Vũ ủy khuất: "Nhưng mà anh cũng không nên ném đồ vật vào anh ấy như vậy! Ảnh là anh trai chúng ta đó!"
Anh trai chúng ta? Mặt thật dày!
Kỷ Tú Hiên không mừng cùng bọn họ đóng cung đình kịch tiếp: "Anh ta còn chưa đớp lại, cậu ở đây khua môi múa mép cái gì? Cậu làm chủ giùm anh ta? Muốn ra mặt giùm?"
Lạc Minh Vũ liên tiếp bại lui: "Anh!" Lời lẽ sắc bén như vậy, Kỷ Tú Hiên thực sự không có lén cậu ta tham gia khóa đào tạo nào đó chứ? Câu nào cũng gài cậu ta vô tròng.
Lạc Minh Huyên giơ tay chắn lại Lạc Minh Vũ, cười lắc đầu: "Anh không sao, chỉ là bẩn một bộ quần áo mà thôi." Lạc Minh Vũ kĩ năng còn non nớt, không đấu lại Kỷ Tú Hiên đâu.
Lạc Minh Vũ nhấp môi: "Anh ba..." Gián tiếp đánh mặt cậu ta có gì khác nhau đâu, Lạc Minh Huyên rõ ràng bênh Kỷ Tú Hiên!
Lạc Minh Tuyền may mắn vì anh được cậu đưa cho chứ không phải ném, may mắn.
Giằng co cuối cùng không có kết quả, đòi uống là Lạc Minh Huyên, chụp lấy cũng là anh ta, chỉ có thể nói anh ta xúi quẩy.
Kỷ Tú Hiên cười càn rỡ cố ý khiêu khích nhìn anh ta một cái, quay mông lên lầu.
Lạc Minh Huyền nhịn không được lãi nhải phía sau: "Em đừng có hống hách, xin lỗi anh ba đi, anh cắt tiền tiêu vặt bây giờ."
Người đã đi xa, 3 anh em mắt to trừng mắt nhỏ nhau.
Lạc Minh Vũ cũng hậm hực về phòng, nghĩ đối sách đối phó Kỷ Tú Hiên.
Lạc Minh Huyên ngã ngồi xuống sô pha, cởi ra áo vest đã ướt đẫm đặt một bên, buồn bã: "Hôm nay em về nhà sau ngần ấy thời gian, vậy mà mấy anh cũng chưa cho em sắc mặt tốt."
Lạc Minh Tuyền biết anh ta lại bị diễn tinh nhập, hút trà sữa rộp rộp: "Ại ượn em ọc ú ú. Ừng ói em, ả hà ình, em ấy hông ho ai ắc ặt ốt âu."
Lạc Minh Huyền nhíu mày: "Đề nghị em uống xong rồi nói."
Lạc Minh Tuyền ủy khuất: "Em nhai trân châu-"
Lạc Minh Huyền hung: "Im!"
Lạc Minh Huyên: "..." phong cách không đúng lắm.
Lạc Minh Huyền xem như không có thằng 2 tồn tại, ấp ủ tâm trạng: "Là chúng ta hiểu sai về Tú Hiên trước." Hắn rút điếu thuốc ra châm lửa hút. Lâu rồi chưa hút, vị đắng chát làm hắn nhíu mày.
Lạc Minh Huyên kinh ngạc: "Em tưởng nhân phẩm Kỷ Tú Hiên có vấn đề."
Lạc Minh Huyền lắc đầu, tâm sự nặng nề nói: "Tú Hiên nhân phẩm còn tốt, em ấy còn đánh nhau với đầu gấu trong trường cứu bạn học nữa."
Lạc Minh Huyên: "..." Anh xác định, đánh nhau là tốt? Anh cả, anh thay đổi!
Lạc Minh Tuyền lần nữa mở miệng nhắc nhở: "Kêu thằng 4 với thằng 5 về đây nhớ xử sự tốt một chút. Hai thằng nhóc con lắm trò đó."
Lạc Minh Huyên gật đầu đáp ứng: "Tụi nó ở thành phố bên cạnh đi thám hiểm, chắc cũng sắp về." Ý là, sắp về rồi, hối chi, để tụi nó ung dung vài bữa.
Vậy là sắp gom đủ 5 anh em đối phó Kỷ Tú Hiên rồi.
Lạc Minh Huyền dẫn đầu đứng lên: "Cũng muộn rồi, chúng ta-"
Ào!
Lạc Minh Huyền bị tưới một thân nước: "???"
Đầu xỏ tạt nước-Kỷ Tú Hiên từ trên thành cầu thang ló cái đầu nhỏ ra, buông xuống cái thao nước, buồn rầu chép miệng: "Tôi tưởng cháy, ra là không phải."
Cậu chính là ngứa mắt muốn kiếm chuyện đó!
Cạch!
Đóng cửa khóa trái.
Lạc nhị thiếu & Lạc tam thiếu nhìn nhau: "..." Hung thật, còn thù dai.
Lạc Minh Huyền bẻ gãy điếu thuốc, gân xanh nổi lên: "Kỷ, Tú, Hiên!"
Lại một nhày nữa, thiếu gia bị Tú Hiên thiếu gia chọc điên.