Ninh Thanh cũng là khách mời của chương trình game show . Anh ta lúc đầu là định mời Ninh Kỳ cùng tham gia nhưng nửa đường bị hủy kèo.
Ninh Thanh: "Thằng Kỳ không đi được, nhưng mà có đứa khác đi thay." Nhắc tới chuyện này, anh ta cũng nên liên lạc Kỷ Tú Hiên một chút, từ hồi kết bạn lại, chưa nói chuyện với nhau nữa.
Vương Nhạc kinh ngạc: "Anh còn thằng em khác hả?"
Ninh Thanh lấy điện thoại ra, ấn nút gọi: "Còn, em hàng xóm." Hôm nay chủ nhật, rất thích hợp bàn chuyện hợp đồng. Show buổi chiều sẽ có hai người còn lại trong nhóm hát rồi, nguyên buổi anh ta có thể tự do hoạt động.
Vương Nhạc há hốc: "..." Em hàng xóm cũng tính em? Anh là anh trai mưa người ta hay gì?
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy cũng rất nhanh trả lời: "Không mua bảo hiểm cũng không mua nhà, khỏi bàn, đang bận."
"..." Cách nghe điện thoại thật độc lạ Bình Dương.
Ninh Thanh ba chấm, trước khi Kỷ Tú Hiên tắt máy nhanh chóng gọi người: "Nhóc Hiên, là anh."
Kỷ Tú Hiên lúc này mới nhìn kĩ người gọi, nhanh chóng đổi giọng: "Anh Thanh, có gì không anh?"
Giống như lúc nãy người thiếu kiên nhẫn và cộc cằn không phải cậu vậy đó.
Ninh Thanh đỡ trán: "Chắc Kỳ nó cũng nói chuyện quay phim với em rồi. Bây giờ rảnh không, hẹn gặp cái mặt nha?"
Kỷ Tú Hiên đi event nửa ngày cũng hơi mệt rồi, thế là đáp ứng ngay: "Được anh, em ở Tây Thịnh, anh ở gần đây không em qua luôn?"
Ninh Thanh: "Trùng hợp ghê, anh ở quảng trường trung tâm, chỗ tổ chức Anime Festa."
"..."
Thẩm Lăng đã mua coca với bánh ngọt trở lại, Kỷ Tú Hiên chớp mắt nhìn: "Em cũng đang ở trong này mua Figure nè, lát 3 giờ gặp ở cổng A nha anh. Em cúp máy đây." Ninh Thanh cũng ở gần đây, vậy đi chuyến này đúng là một mũi tên trúng mấy con chim liền.
Ninh Thanh: "...Được." Trùng hợp vậy sao? Định mệnh dẫn lối?
_____
Tiệm cà phê Black Cat.
Cà phê đã gọi lâu rồi nhưng không ai nghĩ nói chuyện, 3 người ngồi trong không khí rất xấu hổ, chỉ có Lỷ Tú Hiên còn mãi mê ăn cái gì, uống cái gì.
Ninh Thanh há mồm thở dốc, Thẩm Lăng cúi thấp đầu, không nghĩ bị đánh giá.
Người trẻ tuổi thời nay ăn mặc nguyên bộ vest màu xanh nước biển còn thêm tai với đuôi mèo nữa? Nhìn qua thằng em hàng xóm, một đầu tóc hồng vuốt keo, ban ngày ban trời mà quàng khăn cổ, bộ không thấy nóng hả?
Thẩm Lăng cũng biết tạo hình của mình một lời khó miêu tả, chỉ có thể giả bộ làm phong cảnh.
Kỷ Tú Hiên nào biết Ninh Thanh cảm thấy mình già rồi, theo không kịp trend, cậu chủ động mở miệng: "Anh Thanh, lâu rồi không gặp. Em có nghe nhạc của anh, hay lắm luôn." So với nghe nhạc Rap hay Pop, cậu thích nghe nhạc có ca từ nhẹ nhàng, trầm ấm của Ninh Thanh hơn.
Ninh Thanh cười cười: "Ừ, em thay đổi nhiều quá, suýt nữa anh không nhận ra." Thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện lẽo đẽo theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ, giờ lớn từng này rồi, có cái mặt trẻ con là không thay đổi mấy.
Hệ thống: [Đâu chỉ thay đổi ngoại hình, nội hình cũng là giao diện khác rồi.]
"..."
Hai anh em Ninh gia, kiếp trước khi Kỷ Tú Hiên được đón về Lạc gia, bọn họ ép buộc cậu cắt đứt liên lạc với những người ở xóm quê, chỉ có bà nội là được qua lại, thế là cậu ít khi về quê. Khi cậu chết đi, cũng không biết anh em chòm xóm có tới phúng viếng không nữa. Bọn họ đều là người tốt, so với anh em Lạc gia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ninh Thanh lúc trước, chính là đã từng vì cậu nói muốn ăn mận mà trèo cây hái cho cậu, bị chó cắn rách cả quần mới ôm về được mấy trái.
Kỷ Tú Hiên nhớ lại chuyện cũ, bật cười: "Em còn nhớ hồi đó anh bị chó cắn-"
Ninh Thanh nhanh tay bịt mồm, đá mắt nhìn Thẩm Lăng: "Giữ chút hình tượng cho anh đi em." Nay anh ta là ca sĩ nổi tiếng, để fan biết chắc anh ta đội quần đi hát.
Cánh nhà báo phóng viên, chụp trộm có ở khắp mọi nơi, lời ra tiếng vào dễ bị bọn họ lăng xê tìm đề tài.
Kỷ Tú Hiên gật đầu, mắt nhìn bốn phía, đúng là có một người cứ ôm máy ảnh nhìn qua đây, cau mày: "Làm ca sĩ cũng khổ ha, chắc lúc đi vệ sinh bọn họ cũng canh từng phút coi anh xì xì được mấy giây rồi đưa tin."
Thẩm Lăng: "..." Cái gì cũng nói được, hắn bội phục.
"..." Anh ta vẫn là suy nghĩ quá non, gặp Kỷ Tú Hiên chắc mấy cánh phong viên gặp sư phụ.
Ninh Thanh vội vô chuyện chính, đưa một phần hợp đồng cho cậu xem: "Đoàn phim đạo diễn là chú Lê, chắc em cũng không rõ nên anh không nói ổng nữa."
Kỷ Tú Hiên gật đầu, cùng Thẩm Lăng châu đầu ghé mắt xem điều khoản hợp đồng.
Ninh Thanh chú ý hai đứa nhỏ khá thân thiết, cảm thấy thời đi học của mình tẻ nhạt hơn Kỷ Tú Hiên nhiều. Anh đi hát cả ngày, lên lớp ít ỏi chỉ vài bữa, không quen thân ai.
Kỷ Tú Hiên cũng được tính là bạn bè thân thiết nhất của anh, từ hồi nhỏ đã vậy rồi. Bây giờ anh bành trướng rồi, muốn cậu làm em trai mình mới chịu. Có em đáng yêu như vậy, không cưng mới lạ đó.
Ninh Thanh: "Thằng Kỳ không đi được, nhưng mà có đứa khác đi thay." Nhắc tới chuyện này, anh ta cũng nên liên lạc Kỷ Tú Hiên một chút, từ hồi kết bạn lại, chưa nói chuyện với nhau nữa.
Vương Nhạc kinh ngạc: "Anh còn thằng em khác hả?"
Ninh Thanh lấy điện thoại ra, ấn nút gọi: "Còn, em hàng xóm." Hôm nay chủ nhật, rất thích hợp bàn chuyện hợp đồng. Show buổi chiều sẽ có hai người còn lại trong nhóm hát rồi, nguyên buổi anh ta có thể tự do hoạt động.
Vương Nhạc há hốc: "..." Em hàng xóm cũng tính em? Anh là anh trai mưa người ta hay gì?
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy cũng rất nhanh trả lời: "Không mua bảo hiểm cũng không mua nhà, khỏi bàn, đang bận."
"..." Cách nghe điện thoại thật độc lạ Bình Dương.
Ninh Thanh ba chấm, trước khi Kỷ Tú Hiên tắt máy nhanh chóng gọi người: "Nhóc Hiên, là anh."
Kỷ Tú Hiên lúc này mới nhìn kĩ người gọi, nhanh chóng đổi giọng: "Anh Thanh, có gì không anh?"
Giống như lúc nãy người thiếu kiên nhẫn và cộc cằn không phải cậu vậy đó.
Ninh Thanh đỡ trán: "Chắc Kỳ nó cũng nói chuyện quay phim với em rồi. Bây giờ rảnh không, hẹn gặp cái mặt nha?"
Kỷ Tú Hiên đi event nửa ngày cũng hơi mệt rồi, thế là đáp ứng ngay: "Được anh, em ở Tây Thịnh, anh ở gần đây không em qua luôn?"
Ninh Thanh: "Trùng hợp ghê, anh ở quảng trường trung tâm, chỗ tổ chức Anime Festa."
"..."
Thẩm Lăng đã mua coca với bánh ngọt trở lại, Kỷ Tú Hiên chớp mắt nhìn: "Em cũng đang ở trong này mua Figure nè, lát 3 giờ gặp ở cổng A nha anh. Em cúp máy đây." Ninh Thanh cũng ở gần đây, vậy đi chuyến này đúng là một mũi tên trúng mấy con chim liền.
Ninh Thanh: "...Được." Trùng hợp vậy sao? Định mệnh dẫn lối?
_____
Tiệm cà phê Black Cat.
Cà phê đã gọi lâu rồi nhưng không ai nghĩ nói chuyện, 3 người ngồi trong không khí rất xấu hổ, chỉ có Lỷ Tú Hiên còn mãi mê ăn cái gì, uống cái gì.
Ninh Thanh há mồm thở dốc, Thẩm Lăng cúi thấp đầu, không nghĩ bị đánh giá.
Người trẻ tuổi thời nay ăn mặc nguyên bộ vest màu xanh nước biển còn thêm tai với đuôi mèo nữa? Nhìn qua thằng em hàng xóm, một đầu tóc hồng vuốt keo, ban ngày ban trời mà quàng khăn cổ, bộ không thấy nóng hả?
Thẩm Lăng cũng biết tạo hình của mình một lời khó miêu tả, chỉ có thể giả bộ làm phong cảnh.
Kỷ Tú Hiên nào biết Ninh Thanh cảm thấy mình già rồi, theo không kịp trend, cậu chủ động mở miệng: "Anh Thanh, lâu rồi không gặp. Em có nghe nhạc của anh, hay lắm luôn." So với nghe nhạc Rap hay Pop, cậu thích nghe nhạc có ca từ nhẹ nhàng, trầm ấm của Ninh Thanh hơn.
Ninh Thanh cười cười: "Ừ, em thay đổi nhiều quá, suýt nữa anh không nhận ra." Thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện lẽo đẽo theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ, giờ lớn từng này rồi, có cái mặt trẻ con là không thay đổi mấy.
Hệ thống: [Đâu chỉ thay đổi ngoại hình, nội hình cũng là giao diện khác rồi.]
"..."
Hai anh em Ninh gia, kiếp trước khi Kỷ Tú Hiên được đón về Lạc gia, bọn họ ép buộc cậu cắt đứt liên lạc với những người ở xóm quê, chỉ có bà nội là được qua lại, thế là cậu ít khi về quê. Khi cậu chết đi, cũng không biết anh em chòm xóm có tới phúng viếng không nữa. Bọn họ đều là người tốt, so với anh em Lạc gia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ninh Thanh lúc trước, chính là đã từng vì cậu nói muốn ăn mận mà trèo cây hái cho cậu, bị chó cắn rách cả quần mới ôm về được mấy trái.
Kỷ Tú Hiên nhớ lại chuyện cũ, bật cười: "Em còn nhớ hồi đó anh bị chó cắn-"
Ninh Thanh nhanh tay bịt mồm, đá mắt nhìn Thẩm Lăng: "Giữ chút hình tượng cho anh đi em." Nay anh ta là ca sĩ nổi tiếng, để fan biết chắc anh ta đội quần đi hát.
Cánh nhà báo phóng viên, chụp trộm có ở khắp mọi nơi, lời ra tiếng vào dễ bị bọn họ lăng xê tìm đề tài.
Kỷ Tú Hiên gật đầu, mắt nhìn bốn phía, đúng là có một người cứ ôm máy ảnh nhìn qua đây, cau mày: "Làm ca sĩ cũng khổ ha, chắc lúc đi vệ sinh bọn họ cũng canh từng phút coi anh xì xì được mấy giây rồi đưa tin."
Thẩm Lăng: "..." Cái gì cũng nói được, hắn bội phục.
"..." Anh ta vẫn là suy nghĩ quá non, gặp Kỷ Tú Hiên chắc mấy cánh phong viên gặp sư phụ.
Ninh Thanh vội vô chuyện chính, đưa một phần hợp đồng cho cậu xem: "Đoàn phim đạo diễn là chú Lê, chắc em cũng không rõ nên anh không nói ổng nữa."
Kỷ Tú Hiên gật đầu, cùng Thẩm Lăng châu đầu ghé mắt xem điều khoản hợp đồng.
Ninh Thanh chú ý hai đứa nhỏ khá thân thiết, cảm thấy thời đi học của mình tẻ nhạt hơn Kỷ Tú Hiên nhiều. Anh đi hát cả ngày, lên lớp ít ỏi chỉ vài bữa, không quen thân ai.
Kỷ Tú Hiên cũng được tính là bạn bè thân thiết nhất của anh, từ hồi nhỏ đã vậy rồi. Bây giờ anh bành trướng rồi, muốn cậu làm em trai mình mới chịu. Có em đáng yêu như vậy, không cưng mới lạ đó.