Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, lòng bé đột nhiên cũng thấy vui, gật đầu một cái
"Dạ"
"Chúng ta đi công viên nha, hay con muốn đi sở thú, hay muốn đi thảo cầm viên, hay là muốn đi." Anh kể ra rất nhiều địa điểm, cuống cuồng không biết làm sao, bộ dạng giống trẻ con
Tiểu Bảo nhìn anh hỏi nhiều như vậy liền phùng má, cái người baba này còn trẻ con hơn bé, mà bé không biết dáng vẻ này chỉ khi vui mừng lắm người ta mới có
"Cùng con đi công viên đi" Bé nghĩ ngợi một chút nói ra địa điểm quen thuộc mình hay đi
Tôn Yên Thần gật đầu nhanh chóng cho xe chạy đi đến công viên chơi.
Hai ba con đi đến tiến vào đó mỗi trò đều thử qua, cười đùa vui vẻ quên cả trời đất, suy cho cùng Tiểu Bảo cũng là một đứa trẻ có ba vẫn là cái gì đó làm lòng bé hạnh phúc.
Bé chơi rất nhiều trò, cùng anh đồng hành qua rất nhiều trò chơi, nhưng mỗi lần kêu anh đều lãnh tránh sang cái khác, không có kêu ba.
Một hồi chơi đến trò ném bóng, cái trò này là một nhóm người chia thành hai đội, đem bóng màu trọi vào nhau, mỗi người bị trọi trúng sẽ tính một điểm.
Tôn Yên Thần tiến vào chơi cũng là yêu cầu của bé, bé thì ngồi một góc xem anh, ngồi lên cái ghế chân bé không chạm đất đung đưa đáng yêu.
Trò chơi bắt đầu, rất nhanh bên đội của Tôn Yên Thần đã chiếm lợi thế, vào cái thể hình lực lưỡng chiều cao áp đảo của anh thì mấy người kia hoàn toàn không là gì hết.
Mà bên kia nhìn thấy bên anh thấy Tôn Yên Thần làm ách chủ bài, liền đè anh mà tấn công, chơi bóng liên tục.
Còn anh chỉ cần xoay người né hết những cái bóng đó, phản công hết sức đẹp mắt, làm Tiểu Bảo ngoài kia thích thú ngưỡng mộ.
Nhưng lúc này một trái bóng bay tới chỗ anh, anh vẫn chưa hay biết.
Tiểu Bảo nhìn thấy lo lắng hét lên, không để ý mình kêu anh bằng cái gì
"Baba cẩn thận".
Tôn Yên Thần đang chơi rất hăng, đột nhiên nghe thấy câu nói của Tiểu Bảo liền đơ người, hứng hết hai quả bóng màu, nổ ra trên người anh, làm người
anh lấm lem.
Anh cũng không để ý chỉ biết bản thân đang chìm trong hạnh phúc, Tiểu Bảo kêu anh bằng ba rồi, chịu kêu anh bằng ba rồi.
Anh vui đến muốn khóc, cứ đứng đó nhìn Tiểu Bảo, người ta ném cái gì liền hứng cái đó.
Tiếu Bảo nhìn thấy càng căng thẳng, sao ba lại đứng yên vậy, bé liền hét thêm một câu kéo tin thần anh quay lại
"Baba phản công đi"
Nghe Tiểu Bảo kêu Tôn Yên Thần mới hoàn thần, cái hạnh phúc này để cảm nhận sau đi bây giờ phải thắng cái đã.
Có sự cổ vũ của Tiểu Bảo sức mạnh của anh tăng lên 100 lần một mình cân mười người bên đó, thắng hết sức đẹp mắt.
Thay đồ đi ra, anh đi đến chỗ Tiểu Bảo, nhìn nhìn bé, sau đó ôm chặt lấy bé, nghẹn ngào lên tiếng
"Tiểu Bảo..."
Thấy Tôn Yên Thần đột nhiên ôm mình, làm bé khó hiểu
"Ba bị làm sao vậy?"
Tôn Yên Thần vẫn ôm bé nghe thêm một từ "ba" lòng càng thêm ấm áp
Nhìn bé hạnh phúc vỡ òa lên tiếng
"Con, con chịu kêu ta bằng ba rồi"
Tiểu Bảo lúc này cũng mới để ý, bé kêu anh bằng ba a, tiếng ba mà bé mãi không kêu được, cuối cùng cũng kêu ra rồi.
Tiểu Bảo lúc này cũng mới để ý, bé kêu anh bằng ba a, tiếng ba mà bé mãi không kêu được, cuối cùng cũng kêu ra rồi.
Bé không nói gì, nhìn người ba này đột nhiên òa khóc
Tôn Yên Thần bối rối, sao đột nhiên bé lại khóc rồi?
Anh không biết làm sao đây, cuống cuồng hỏi bé
"Sao con khóc, hả? có phải ba làm sai ở đâu không? đừng đừng khóc, ha" Anh chưa từng dỗ trẻ con, làm sao bây giờ?
Tiểu Bảo ngày càng khóc lớn, giọng nói nghẹn ngào nất lên từng tiếng
"Ba, con vẫn luôn muốn ba, nhưng sao ba lại đối xấu với mẹ con, huhu, con muốn kêu nhưng lại không muốn kêu, huhu"
Tiểu Bảo vẫn là một đứa bé, lúc trước biết mình có ba, bé đã cỡ nào vui vẻ, từ lâu đã muốn kêu một tiếng ba, đến mơ bé cũng muốn kêu lên
Lúc thấy A Hoa có ba đứng ra làm chỗ dựa bé đã rất khao khát, khao khát biết được cảm giác đó, cảm giác có ba chống lưng giống như ta có thể làm mọi thứ.
Nhưng rồi nhìn lại bé chỉ có một mình, đúng lúc đó thì Tôn Yên Thần - baba của bé xuất hiện, bé thật sự đã rất kích động, cảm giác bản thân đã được an toàn, mà cải khát khao có ba cũng được lắp đầy vào lúc đó.
Bé thật muốn kêu "ba" chẳng qua vì những cái việc xấu mà anh làm nên có kêu thể nào cũng không ra được nhưng lúc này trong vô thức bé đã có thể kêu rồi, kêu ra rồi cảm giác thật ấm áp, thật nhẹ lòng.
Tôn Yên Thần đơ người ra đột nhiên hiểu rõ, bé là đang tự dằn vặt sao? tất cả đều do anh là do anh không tốt, anh ôm chặt bé vuốt vuốt lưng
"Ba xin lỗi, là ba sai, ba lúc đối với mẹ con không tốt, nhưng ba hối lỗi rồi, ba sẽ bù đắp cho mẹ con con, nha"
Tiểu Bảo hít hít cái mũi nhỏ nất lên nói
"Thật, thật không?" Lần này bé lại có tìm tin với anh
"Thật" Tôn Yên Thần đặt một nụ hôn lên trán bé muốn bé an tâm.
Bé lại hỏi anh thêm một câu
"Còn Phương Linh Linh thì sao?" Bé không có quên cái người dì đáng ghét này.
Tôn Yên Thần nhìn bé, ánh mắt chân thành, không biết bây giờ anh giải thích bé có hiểu không nhưng anh vẫn giải thích