Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổng được mở ra cô liền tiến vào, cảm giác mấy năm không quay về nơi đây lại thêm một tầng âm u. 

"Ba, me" 

Vừa bước vào nhà cô đã nhìn thấy Lâm Tuyết Kiều và Phương Minh Chính ngồi đó, hai người hình như già lên rất nhiều, một người khác một người an ủi, trên mặt của hai người là nỗi đau mất mát to lớn. 

Nghe thấy âm thanh Lâm Tuyết Kiều ngước lên nhìn, phát hiện ra cô ba kích động, giống như nhìn thấy kẻ thù tay run run chỉ vào cô vừa khóc vừa hét 

"Là cô hại chết Linh Linh". 

Nói xong bà liền tiến tới đẩy cô làm cô lui về sau hai bước, tát cô một cái 

Mặt cô bị tát đến lệch qua một bên, trên má cảm giác bỏng rát 

Cô nhíu mày đau lòng nhìn mẹ của mình, đột nhiên không biết an ủi bà làm sao, mất đi Linh Linh bà đã đau lắm rồi, một cái tát này cô chịu cũng không sao 

"Mẹ đừng buồn" Một hồi im lạnh cô chỉ nói ra được câu này 

"Cô kêu tôi đừng buồn? Làm sao đừng buồn, Linh Linh chết rồi, vì cô mà chết rồi, cô có phải rất vui không? hả? cô nghĩ ai cũng vui như cô hả?" Càng nói bà càng kích động hai mắt đỏ lửa tay lại đưa lên muốn đánh cô 

"Đủ rồi bà" Phương Minh Chính từ phía sau ôm chặt Lâm Tuyết Kiều không cho bà làm loạn nữa, ông cũng rất đau buồn nhưng ông biết rõ đúng sai 

"Tiểu Anh, là Linh Linh có lỗi với con" 

Lâm Tuyết Kiều nghe xong cũng chỉ khóc, bà đánh Tiểu Anh mắng Tiểu Anh nhưng bà cũng biết là Phương Linh Linh tự làm tự chịu làm sao trách Tiểu Anh đây 

"Con không sao, con chỉ muốn đến an ủi hai người" 

"Sau này để con chăm sóc hai người có được không?" Tay cô đặt trên lòng ngực mình, chân thành nhìn họ 

"Không được, con tôi chỉ có một mình Linh Linh, tôi từ cô rồi, cô đi đi" Lâm Tuyết Kiều hét lên tay chỉ ra cửa 

"Mẹ..." Tiểu Anh lại kêu bà tay muốn chạm lên tay bà nhưng bà lại tránh đi, một mực từ chối 

"Cô cút đi" Bà như hóa điên kích động hét lên 

Tiểu Anh nhìn thấy đau lòng không thôi, cô muốn an ủi bà nhưng không ngờ thấy cô bà lại kích động như thế 

"Con nghe lời mẹ về đi" Phương Minh Chính nhìn thấy vợ mình như thế ông cũng đau lòng, chỉ có thể thương tâm khuyên Tiểu Anh thuận theo bà 

Đứa con gái nuôi này của anh thật tốt nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con nuôi 

"Vâng" Tiểu Anh đau lòng nhận mệnh, sau đó cô lui ra hai bước nghiêng người cúi đầu tôn kính hai người ba mẹ này 

"Xin ba mẹ nén đau thương, giữ gìn sức khỏe, con đi đây" Giọng cô nói rất nhẹ nhàng rất tình cảm. 

"Đi nhanh" Lâm Tuyết Kiều đợi không được lần nữa sắc bén lên tiếng đuổi cô đi 

Tiểu Anh xoay người rời đi, trên người cô khoác lên đau thương, môi treo nụ cười khổ, có lẽ cô chưa bao giờ có duyên với hai người ba mẹ này. 

Thời gian thấm thoát trôi, từ ngày Tôn Yên Thần hôn mê đã được nữa tháng. 

Nữa tháng này một chút dấu hiệu tỉnh lại của anh cũng không có, thật sự làm Tiểu Anh và Tiểu Bảo rất lo lắng. 

Hôm nay như mọi ngày Tiểu Anh lại đến thăm anh. 

Tiếu Anh nhìn người đàn ông nằm trên giường tâm lại đau, anh bây giờ ốm đi một vòng, trên người không còn sức sống như lúc trước khuôn mặt anh tái nhợt, môi khô khốc nứt nẻ. 

Cô đi đổi hoa trong bình cho anh, cắm vào đó loài những bông hoa hướng dương anh thích. 

Cô ngồi xuống kế bên anh, cầm lấy ly nước lấy tấm bông thấm nước bôi vào môi anh. Vừa thắm cô vừa nói chuyện với anh nghe 

"Yên Thần, anh ngủ được 15 ngày rồi đó, anh định ngủ đến bao giờ đây, Tiểu Bảo ngày nào cũng nói với em là rất nhớ anh đó, muốn cùng anh đi chơi, mà em cũng thế...rất nhớ anh" 

Tay cô cằm cây tăm bông run run, mắt ẩm ướt. 

"Không phải anh nói muốn cùng em và Tiểu Bảo về nhà sao? Bây giờ em đã đồng ý rồi anh lại cứ nằm ở đây, anh là đang làm giá phải không? anh còn không tỉnh, em sẽ thay đổi quyết định đó" 

Tiểu Anh như hờn dỗi lên tiếng trách móc anh nhưng mà mỗi từ cô nói đều nghe ra đau thương, càng nói mắt cô càng tích tụ thêm một tầng nước cuối cùng tràn ra ngoài rơi trên tay Tôn Yên Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK