Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**************** 

Thông qua cửa kính Tiểu Anh nhìn Tôn Yên Thần trong phòng, gương mặt anh tái nhợt, trên người quấn rất nhiều vải băng, dây cắm vào người anh nói nhau chần chịt, mỗi cái cắm vào người anh cũng như cắm vào tim cô. 

Bác sĩ nói bây giờ anh còn rất yêu vẫn chưa được vào thăm. 

Tay cô đặt trên tấm kính như muốn chạm vào anh, đau lòng cất tiếng 

"Tôn Yên Thần, anh nhất định phải mau khỏe lại" 

Thở dài một hơi Tiểu Anh quay lưng rời đi, đi được 3 bước đầu cô ong ong nhức nhói cô cũng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ cô còn chuyện phải làm. 

Đúng lúc này điện thoại có reo lên là Thanh Thanh gọi tới, Tiểu Anh liền nhấc máy 

"Tớ nghe" 

"Phương Linh Linh... chết rồi" Thanh Thanh trầm lặng thông báo cho Tiểu Anh. 

Phương Linh Linh cô ta chính là bị điên rồi, chiếc xe kia là cô ta lái muốn mưu sát Tiểu Anh và Tiểu Bảo. 

Trên xe cô ta lại không thắt dây an toàn đạp chân ga hết tốc lực đến khi tông trúng Tôn Yên Thần rồi chân ga vẫn đạp, kết quả đâm vào công trình xây dựng gần đó, chiếc xe vỡ đầu, người cô ta đập nát cửa kính xe văng ra ngoài, lúc rơi xuống bụng bị cây sắt của công trình viên ngang. 

Bác sĩ đã cố gắng cứu cô ta nhưng rồi cô ta vẫn chết. 

"Ừm" Tiểu Anh không cảm thấy đau thương cũng không cảm thấy xót xa cho Phương Linh Linh, hành động của cô ta hôm nay quá mức độc ác cái giá phải trả chính là tính mạng của mình không có gì quá đáng. 

Chỉ là cô không hiểu cô ta vì cái gì không thắt dây an toàn cũng không phanh xe, nếu cô ta chịu phanh lại có khi vẫn còn cơ hội sống xót. 

Tiểu Anh đương nhiên không hiểu được vì vốn dĩ suy nghĩ của những kẻ điên dại rất khác người. 

"Tôn Yên Thần thế nào rồi?" Thanh Thanh cũng rất quan tâm đến cái tên này, dù gì cũng là anh ta cứu hai bảo bối của cô 

"Bác sĩ nói anh ấy tạm thời giữ được mạng sống nhưng lúc nào tĩnh lại thì vẫn chưa biết" Tiểu Anh nhắc đến đây lại sinh đau lòng lo âu 

"Ừm, cũng mong anh ta máu tỉnh lại" Thanh Thanh thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói, tính đến bây giờ đây là câu tình cảm nhất cô dành cho Tôn Yên Thần 

"Bên phía hai bác cậu định làm sao?" Thanh Thanh tiếp tục hỏi, chuyện Phương Linh Linh chết đi sớm đã truyền đến nhà họ Phương có lẽ bây giờ họ đang rất đau thương. 

Dù cho Phương Linh Linh có xấu xa như nào thì cô ta vẫn là con gái của họ mất đi người con, làm cha mẹ sẽ đau đớn thế nào đây. 

Tiểu Anh bên này cũng xót lòng, Lâm Tuyết Kiều, Phương Minh Chính dù họ có từ cô thì cũng là ba mẹ nuôi của cô, người ta nói công sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, cô không có ba mẹ ruột là họ nuôi cô lớn, cô vẫn còn rất thương họ. 

"Tớ muốn đến nhà họ" 

"Cần tớ đi cùng không?" Thanh Thanh nghe cô muốn đi cũng không có gì quá bất ngờ, kết quả này cô đã đoán được trước 

"Không cần đâu" Tiểu Anh nhẹ nhàng trả lời 

"Tiểu Bảo bên cậu ổn không?" Tiểu Anh nhớ đến Tiểu Bảo liền hỏi, lúc này Tiểu Bảo rất hoảng cô sợ con bé chịu không nổi đả kích liền kêu Thanh Thanh mang bé đi, không biết bây giờ bé con đã bình tâm hơn chưa. 

"Tiểu Bảo bên này không sao, lúc này có đòi đến bệnh viện nhưng tớ không cho, khóc hết một hơi sau đó mệt quá đi ngủ rồi" 

"Ngày mai mình sẽ rước con về, phiền cậu trong Tiểu Bảo một đêm nha" 

"Phiền cái gì, trông Tiểu Bảo rất vui" 

Giao Tiểu Bảo cho Thanh Thanh cô cũng rất an lòng, người mẹ nuôi này thương Tiểu Bảo như con ruột của mình vậy, cực kì thương yêu. 

"Tớ đi đây, Tiểu Bảo nhờ cậu" Tiểu Anh nhìn qua đồng hồ đồ 11h đêm rồi thời gian trôi nhanh thật 

"Ừm, có cần gì thì gọi cho tớ" Thanh Thanh nhẹ đáp, quan tâm Tiểu Anh. 

"Tớ biết rồi" 

Tắt máy, Tiểu Anh trở về nhà thau một bộ đồ đen trong màn đêm cô cho xe tiến đến nhà họ Phương. 

Nhà họ vẫn còn sáng đèn, đứng trước của cô bâng khuâng nhìn, nơi này cũng 5 năm rồi cô không có về 

Tay đặt lên chuông cửa cô nhẹ ấn 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK