Nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Đỗ Cảnh Ân sau đó bế cô vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ anh đặt cô lại trên giường,
lúc tắm anh mới để ý vết bỏng của cô, ở đó là một đống da thịt hỗn loạn mà cái đó anh cũng biết là tác phẩm của ai.
Một lúc sau Đỗ Cảnh Ân đã có mặt tại phòng của Tôn Yên Thần nhìn qua tình trạng vết bỏng của Phương Tiểu Anh anh thật muốn đấm Tôn Yên Thần mấy cái,
"Cậu nói xem, cái vết bỏng đã được sơ cứu qua rồi lại bị cậu làm cho nhiễm trùng thành ra thế này,
cô ấy còn mệt mỏi, street quá độ cần phải thư giãn nếu không sẽ chắc chắn trầm cảm,
Làm chồng như cậu tôi thật là tồi"
Đỗ Cảnh Ân một bên xử lý vết thương một bên mắng Tôn Yên Thần, mà Tôn Yên Thần chỉ biết nghe không dám cãi,
Kế thuốc cho Phương Tiểu Anh xong Đỗ Cảnh Ân ra về lúc gặp Phương Linh Linh, anh chỉ chào hỏi một tiếng không có vui vẻ khi nhìn thấy cô ta.
Tôn Yên Thần nhìn Phương Tiểu Anh nằm ngủ không an hai mắt nhắm nghiền làm anh cảm thấy đau lòng, không nhìn được nữa, quay người rời đi liền bắt gặp Phương Linh Linh ngoài của
"A Thần, chị em có sao không? lúc sáng em cũng không biết chị ấy bị bỏng là do em không tốt"
cô ta đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn Tôn Yên Thần nhận lỗi, nhưng trong lòng lại đang tức muốn điên lên,
lúc nãy nhìn thấy trên người Phương Tiểu Anh có dấu vết ân ái, cô ta càng chắc chắn được chuyện gì vừa xảy ra,
"Em không có lỗi, là cô ta đáng đời" Tôn Yên Thần dịu dàng ôm cô ta vào lòng
"Nhưng mà, A Thần em muốn dọn ra ngoài ở, ở đây em thấy không được cho lắm"
"Tại sao lại không được?" Anh khẽ nhíu mày
"Anh với chị nuôi là vợ chồng với nhau đột nhiên có em vào ở đương nhiên là rất phiền hai người rồi" cô ta như con mèo con vùi đầu vào ngực Tôn Yên Thần.
"Anh không xem cô ta là vợ" Tôn Yên Thần xoa xoa đầu Phương Linh Linh dịu dàng nói
"Không được đầu, như vậy em là tiểu tam rồi, người ta nhìn vào sẽ rất khinh thường em"
"Anh sẽ ly hôn rồi cho em một danh phận" không hiểu sao nhắc đến ly hôn Tôn Yên Thần lại
thấy khó chịu trong lòng, con tim anh đang phản kháng nhưng lý trí lại nói ngược lại
"Thật không?" cô ta cảm động ngước hai mắt lên nhìn Tôn Yên Thần
"Thật"
"Yêu A Thần nhất" Cô ta ôm chặt Tôn Yên Thần môi câu lên xảo trá, đắt ý.
1 tháng này Phương Tiểu Anh ở nhà dưỡng thương vết bỏng cũng đã lành từ lâu rồi,
nhưng bây giờ ra ngoài không được, Tôn Yên Thần cử vệ sĩ khắp nhà mỗi một góc đều có vệ sĩ đứng canh bây giờ có mọc cảnh cũng khó bay ra ngoài.
Phương Tiểu Anh không muốn ở đây, mỗi đêm Tôn Yên Thần trở về đều sẽ cưỡng ép cô, dùng cái phương thức tàn nhẫn đó tra tấn cô,
còn Phương Linh Linh ngày nào cũng động tay động chân, lúc Tôn Yên Thần đến lại giả vờ là nạn nhân, ân ân ái ái cùng anh trước mặt cô.
Phương Tiểu Anh thật sự chịu hết nổi rồi, nếu không nhờ Tô Thanh Thanh ngày nào cũng gọi điện quan tâm thì có lẽ cô đã chết mất rồi.
Đang suy nghĩ miên man thì Phương Linh Linh gọi đến, cô thật sự không muốn nghe, nhưng cũng bắt máy
cô vừa bắt máy Phương Linh Linh đã hốt hoảng cầu cứu
"Chị hai, chị hai mau đến khách sạn SW số phòng 109 đi, anh Thần có chuyện rồi, á..." tiếng kêu thất thanh của cô ta vang lên làm cho Phương Tiểu Anh bên đây mặt cắt không còn giọt máu,
mấy cái vừa rồi cô đều tiếp thu được, mặc thêm một chiếc áo khoác nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến Khách sạn,
anh đối xử với cô không tốt nhưng anh gặp chuyện tim cô như có ai bóp chặt đau đớn lo lắng khó chịu,
mà cô vì quá lo lắng không để ý có điểm lạ thường, bảo vệ hôm nay vì cái gì mà không giữ cô lại.
Vừa đến Khách sạn SW Phương Tiểu Anh đã chạy bạt mạng đến phòng 109, cô không biết Tôn Yên Thần bị cái gì,
nhưng lúc nãy trong điện thoại của Phương Linh Linh cô nghe có tiếng đánh nhau,
không phải anh bị người ta vây đánh chứ? nghĩ đến đây hai mày cô nhíu chặt đầy lo lắng
đứng trước cửa phòng, tay cô dứt khoát mở cửa, cô cũng không để tâm tại sao cửa không có khóa, trực tiếp tiến vào,
"Bụp" Tiểu Anh cảm thấy đầu mình đau nhói, có ai vừa đánh vào đầu cô, đầu óc một trận choáng váng, trước mắt cô mông lung ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo
cô mơ hồ thấy được khuôn mặt xảo trá của Phương Linh Linh trên môi cô ta còn nở một nụ cười nham hiểm,
cô ta ngồi xuống đối mặt với cô, nhẹ nhàng nói
"Chị hai à, nói chị ngu chị thật là ngu, dựng cảnh giả một tí đã có thể dụ chị chạy đến đây"
"Cô..." Tiểu Anh thần trí không ổn định muốn nói cái gì chỉ là đau quá không nói được, lắc đầu một cái mới có thể giữ lại chút ý thức
"A, cái này chị đừng trách em nha là do anh Thần ra lệnh đó,
bảo em đụ chị đến đây rồi cho người làm nhục chị chụp ảnh lại lấy bằng chứng gán cho chị tội ngoại tình để còn ly hôn, không cần chia tài sản cho chị"
Phương Linh Linh từng câu từng chữ nói hết sức chân thật nhưng có phải thật hay không chỉ có quỷ mới biết