Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tiểu Anh nghe được lòng đau như cắt, như có hàng vạn con dao đâm vào tim cô, 

xé toạc tim cô ra sau đó hàng ngàn cơn gió lạnh lùa vào, đau đến khó thở 

cô biết anh hận cô nhưng cô không ngờ anh lại dùng biện pháp này đối với cô, 

một người có tính chiếm hữu cao và kiêu ngạo như Tôn Yên Thần phải hận đến cỡ nào mới có thể đem người từng là của anh cho người khác làm nhục chứ, càng nghĩ cô càng đau 

lòng 

một giọt nước mắt chảy dài trên má của Tiểu Anh, 

"Chị hai đừng có khóc, như vậy em rất vui đó, ha ha ha" Phương Linh Linh cười rất sảng khoái tiếng cười man rợ vang khắp căn phòng 

"Anh làm việc đi" một người đàn ông đi đến chỗ cô, động tay động chân với cô 

"Đừng có... lại đây..." Phương Tiểu Anh chỉ có thể dùng tí ý thức mơ mơ hồ hồ còn lại nói ra 

mấy từ này sau cùng trước mắt toàn là màu đen rồi ngất đi 

"Lôi lên giường cởi quần áo ra chụp ảnh cho tôi xong rồi muốn làm gì thì làm 

Phương Linh Linh đứng một bên xem kịch hay nghiêm nghị ra lệnh 

"Dạ dạ" hắn ta hôm nay đúng là thời tới, vừa có tiền lại vừa được ở với gái đẹp dại gì mà không làm 

Hắn ta mở bung cái áo của Phương Tiểu Anh ra để lộ ra một mảng da thịt lớn, sau đó cũng tự cởi quần áo của mình, ôm Phương Tiểu Anh vào lòng làm ra tư thế ái muội 

Phương Linh Linh đứng một bên cầm máy ảnh "tách, tách" vài tiếng, nụ cười mưu mô đắt ý trên môi cô ta càng đậm 

"Được rồi, còn lại để anh thưởng thức" Cô ta đạt được mục đích của mình mãn nguyện xoay người rời đi, trên môi mang nụ cười hết sức chói mắt, 

ngày mai báo trí nhất định sẽ có tin tức nóng bỏng tay, 

"Ha ha ha" cô ta cười như điên loạn tiếng cười vang cả dãy hàng lang. 

Cô ta không có phát hiện ở đó đang có một ánh mắt muốn giết người đang nhìn cô ta. 

Người đàn ông trong phòng đã cởi được gần hết đồ của Phương Tiểu Anh chuẩn bị **** cô 

thì 

"Ôi mẹ ơi, trời đánh" hắn ta bị đấm lăng quay, rụng hết 2 cây răng máu từ miệng chảy ra đầm dia 

"Thằng chó, dám đánh bố mày" Hắn ta đứng dậy định mua vài đừng quyền thì bị người kia đấm thêm một cái xĩu tại chỗ. 

Thương Thụy Mặc nhìn qua cô gái bất tỉnh nhân sự nằm trên giường lòng đau nhói, 

đi đến gài từng nút áo của cô lại vừa làm vừa nói 

"Xin lỗi, là tôi đến trễ" 

sau đó bế cô ra ngoài, đi qua mặt hai tên vệ sĩ đang đứng đó anh dừng lại lạnh lùng dặn dò 

"Tìm vài người đến làm hắn rồi cắt đi công cụ gây án của hắn 

sau đó lấy lời khai của hắn về người sai khiến hắn 

"Vâng" vệ sĩ đồng thanh lên tiếng. 

Tại bệnh viện, 

lúc này Tiểu Anh cũng đã tỉnh lại đang được bác sĩ băng bó 

bác sĩ vừa băng bó cho Tiểu Anh vừa oán trách lên tiếng 

"Anh làm chồng kiểu gì vậy hả?" 

Thương Thụy Mặc :....(--) 

"Cô ấy có thai còn để cô ấy bị chịu tác động vật lý như thế này, đàn ông các anh sao vô tâm quá vậy?" 

Phương Tiểu Anh hoảng loạn muốn lên tiếng phủ nhận anh ấy không phải chồng cô nhưng khi nghe được câu phía sau không chịu được kích động hỏi bác sĩ 

" Con , con, có thai sao?" 

“Đúng vậy đã được 2 tuần tuổi rồi" bác sĩ nhẹ nhàng nói 

lại để hốc mắc ai kia đỏ lên, tay cô vô thức sờ lên bụng mình, ông trời lại cho cô một cơ hội làm mẹ, ông lại lần nữa cử một thiên sứ đến bên cô,đây giống như là cô đang mơ vậy 

cô vui đến nổi nước mắt rơi xuống 

bác sĩ thấy thế lại nói :" mang thai đừng để cảm xúc bản thân quá tiêu cực như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến thai nhi có biết không?" 

" Con biết rồi" cô gật đầu lia lịa thật sự vui đến cả người tỏa ra hào quang 

Thương Thụy Mặc đứng một bên thấy cảnh này cảm thấy vui cho cô nhưng không hiểu sao trong lòng đột nhiên thấy có chút mất mác. 

Bác sĩ băng bó xong, Phương Tiểu Anh liền chạy đi khám thai, 

lúc cầm bảng kết quả trong tay vui đến môi cười không hạ xuống được tay cô nhẹ nhàng xoa bụng, 

em bé rất tốt nhưng mà có điều bé có chút yếu thiếu dinh dưỡng, cô gần đây tâm trạng không được tốt điều trách người mẹ như cô, 

đứa bé này đã định sẵn là không có ba nghĩ đến đây môi cô liền hạ xuống mắt ảnh lên vẻ buồn rầu nhưng không sao cô sẽ làm thật tốt, 

cho con một người mẹ thật tốt, tốt luôn cả phần của ba nó 

Thương Thụy Mặc đến bây giờ vẫn luôn đi theo cô, trầm ấm lên tiếng 

"Tôi đưa cô về nhà" 

Tiểu Anh nhẹ nhàng lắc đầu 

"Tôi không muốn về nhà" 

cô thật không muốn về nhà, nghĩ đến bọn họ có thật chán ghét, tra nam với tiện nữ cứ để họ có không gian riêng đi, cô không nên phá đám. 

"Cô muốn đi đâu?" Thương Thụy Mặc mấy phần cũng hiểu cô vì cái gì không muốn về 

suy nghĩ một hồi cô nói ra địa chỉ nhà của Tô Thanh Thanh 

"Ừm, tôi đưa cô đi" Thương Thụy Mặc dịu dàng nói với cô 

Tiểu Anh nhìn anh có chút khó hiểu hôm nay anh dịu dàng đến vậy không có chọc giận cô. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK