nhanh thật đấy chớp mắt một cái cục bột nhỏ lúc trước ở trong bụng cô bây giờ đã lớn như này hơn nữa còn rất thông minh, xinh đẹp
người làm mẹ như cô không khỏi có chút tự hào, cô không cần bé phải quá hoàn hảo hay là một thiên tài cô chỉ mong bé bình bình an an mà trưởng thành, nhưng nếu giỏi giang một tí con đường sau này đi sẽ bớt đi một ít chông gai
"Bánh Bao, con sắp được đến trường rồi đấy, có thích không?" cô dịu dàng nói với bé
hai mắt bé sáng rực, bé thích nhất là được đi học đó, học ở nhà cũng rất tốt nhưng đi học sẽ có nhiều kiến thức hơn, hơn nữa còn có cả bạn bè,
"hì hì, Bánh Bao rất thích ạ" Bé ngây thơ nở nụ cười, nụ cười tỏa sáng cả một vùng trời
"Ngày mốt mẹ đưa con đi xem trường mới nha"
"Dạ vâng ạ" Tiểu Bảo háo hức đung đưa chân trên miệng mang theo nụ cười mong chờ
Tiểu Anh thấy vui vẻ, đứng lên cô thu dọn bàn ăn của hai mẹ con sau đó nhắc nhở Tiểu Bảo vài điều rồi mở cửa ra ngoài đi làm,
mà cô không biết phía sau cô vẫn luôn có một người đi theo.
Phương Tiểu Anh đang trong phòng làm việc xử lý văn kiện, từ vụ việc Đại Hoàng Nghi lúc trước thì người ở đây ngày một kính trọng cô hơn, những cái bằng mặt không bằng lòng trước kia cũng không còn.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền đến Tiểu Anh nhẹ nhàng lên tiếng truyền
vào
" Giám đốc Phương, chị có quà nè" Hàm Quân từ ngoài của tay cầm cái hộp to, cùng một bó hoa Oải Hương đem vào cho Tiểu Anh, miệng nở nụ cười ngưỡng mộ,
Cô bây giờ đang là trợ lý cho Tiểu Anh, cái người sếp này của cô vừa xinh đẹp vừa tài giỏi rất đáng học hỏi, là một tấm gương sáng đó
"Em kiểm tra qua chưa?" Tiểu Anh nhìn cái đồng quà đó cũng không phải chuyện lạ một ngày cô có thể nhận đến mấy phần như vậy, chủ yếu là những người muốn làm baba của Tiểu Bảo tặng.
Nhưng mà vẫn phải kĩ lưỡng một tí không may có người đem bom gửi vào đây thì rất phiền phức
"Dạ rồi ạ, không có gì bất thường" Hàm Quân đặt hộp quà và bó hoa trên bàn, chuyên nghiệp trả lời Tiểu Anh
"Có biết danh tính không?" Tiểu Anh cũng chưa xem qua chỉ hỏi Hàm Quân tay vẫn làm việc
"Hmmm, người này rất đẹp trai đó, còn rất cao, em nhìn rất quen hình như gặp ở đâu rồi, còn tự nhận là chồng chị"
Tiểu Anh nhíu mày nhẹ nhàng lên tiếng "Tôn Yên Thần?"
"A, đúng vậy nha, em có gặp qua tivi rất nhiều lần rồi đó, lúc gặp ở ngoài lại đẹp trai như vậy? mà chị có chồng tài giỏi đẹp trai như vậy bao giờ vậy? aaa em cũng muốn có một người chồng như vậy" Hàm Quần như được thông não rồi chuyển qua thái đội hâm mộ nhìn Tiểu Anh
Tiểu Anh chỉ cười nhạt, cô nhóc này tuổi còn rất trẻ không biết phải nói làm sao, lúc thì rất chuyên nghiệp còn lúc thì lại nói rất nhiều vậy đấy, mà cái tên kia hôm nay lại dỡ trò gì đây đột nhiên tặng quà? nhìn qua bó hoa Oải Hương cô khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng phân phó cho Hàm Quân
"Không phải chồng chị, em mang cái này trả cho anh ta đi, nói là sau này đừng nhận vợ bậy bạ"
"Nếu anh ấy nhất quyết tặng thì sao đâu chị?"
"Em vứt vào sọt rác giúp chị" Tiểu Anh hờ hững nói trong mấy không có một tia luyến tiếc
"Vâng"
Hàm Quân quay người đi ra, mang quà đem trả cho Tôn Yên Thần thuật lời lại lời Tiểu Anh đã nói cho Tôn Yên Thần nghe, anh có chút đau lòng nhưng từ đầu đã đoán được cô nhất định sẽ trả lại quà của anh.
Thôi thì anh đợi đến lúc cô tan làm rồi tự tay tặng vậy, anh thở dài một hơi, anh làm chồng của cô nhưng ngay cô một món quà anh còn chưa tặng được cho cô, một cành hoa cũng chưa từng thật tệ hại.
Anh ngồi thẫn thờ đợi cô, đợi từ lúc trời sáng đến lúc trời sập tối mới đợi được cô, anh liền chạy lại đứng trước
Tiểu Anh vừa bước ra khỏi công ty đã nhìn thấy hình ảnh này có chút bất ngờ, anh ta đợi ở đây từ trưa đến giờ?
Nhưng mà cái này liên quan gì cô chứ, cô liền tránh người sáng một bên tiếp tục bước.
Thấy cô né tránh Tôn Yên Thần cũng bước theo một mực chặn đường cô
Tiểu Anh thiếu kiên nhẫn nhìn anh lạnh giọng
"Anh muốn cái gì?" lần nào cũng là trò chặn đường không cho cô đi, to cao thì làm gì cũng được à?
"Anh tặng em" Tôn Yên Thần đem quà đẩy ra trước mặt của Tiểu Anh, ôn tồn nói, trong lòng rất mong đợi cô nhận lấy nó
Tiểu Anh nhìn anh nhíu mày, tuyệt tình cất tiếng