Lâm Tuyết Kiều nghe thấy âm thanh chấn động mở cửa phòng xông vào liền thấy một cảnh chém trâu chọi chó này, hoảng loạn chạy đến ôm cô con gái cưng đang làm loạn này lại.
"Linh Linh, con sao vậy? bình tĩnh lại đi" Giọng bà gấp gáp hét lên trấn an cô ta.
"Ư, ư, ư" Cô ta lại dãy ra xô luôn bà ấy, tay vò lấy đầu, giống như điên loạn.
Lâm Tuyết Kiều loạn choạng đứng lên một lần nữa ôm lấy Phương Linh Linh hai mắt đỏ lên
"Linh Linh, con bình tĩnh đi, đừng như vậy, mẹ rất đau lòng" giọng bà nghẹn ngào.
Tội nghiệp con gái của bà lưu lạc ở ngoài mấy năm lúc trở về cứ ngỡ được hạnh phúc bên Tôn Yên Thần nhưng lại bị Phương Tiểu Anh phá nát, cũng vì cô ta mà Tôn Yên Thần cướp luôn giọng nói của con gái bà, xém chút là cướp luôn mạng.
Khiến cho tâm trạng Linh Linh lúc nào cũng tiêu cực đen tối, đột nhiên mất đi tất cả khiến cô như phát điện, phải mất một thời gian mới bình tâm lại, nhưng hôm nay không biết vì cái gì lại phát lại bệnh rồi.
Bà cũng rất đang rối, Tôn Yên Thần rút vốn, rất nhanh thôi công ty sẽ phá sản, gia đình sẽ
tan nát, họ sẽ phải ra đường ở. Trên mặt bà hiện lên lo âu, lo cho gia đình bà cũng lo cho chính bà .Chỉ mới mấy ngày qua đi mà bà như già thêm chục tuổi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy hối hận khi lúc trước từ Phương Tiểu Anh, nếu lúc trước bà ta nghe
theo Phương Minh Chính không từ cô, có khi bây giờ có thể dựa vào cô, cầm cự cơ ngơi sắp đỗ vỡ này.
Nhưng hiện thực chính là Lâm Tuyết Kiều đã từ Phương Tiểu Anh rồi, bà với cô bây giờ chỉ là người dưng.
Phương Linh Linh trong lòng bà ta cứ dãy giữa, càng ngày càng mãnh liệt bà giữ không nổi nữa, chỉ có thể gọi Phương Minh Chính mời bác sĩ đến chích cho cô 1 liều thuốc an thần, mới miễn cưỡng khống chế cô.
Trước khi ngất đi tâm trí cô ta vẫn vang vọng ý nghĩ muốn giết chết Phương Tiểu Anh.
Bà lại thở dài, con gái của bà thành ra thế này đều do Phương Tiểu Anh gây ra, bà thật hận cô ta.
Đều là con gái của bà nhưng bà vẫn luôn yêu thương Phương Linh Linh không coi Phương Tiểu Anh ra gì.
Năm đó Lâm Tuyết Kiều không có con cái, bản thân cũng rất gấp mà cái người ba chồng kia còn gấp hơn, chịu không được đi nhận một đứa cháu nuôi, không hỏi qua ý của bà, liền đẩy qua cho bà ta làm mẹ nuôi.
cũng chưa có con nên bà ta nên miễn cưỡng vì ba chồng mà tiếp nhận Phương Tiểu Anh.
Không lâu sau bà ta lại mang thai, sinh là được một Linh Linh đáng yêu, ông lão kia cũng đổ bệnh không còn quyền thế, thành ra bà ta chẳng còn kiên do gì mà đối xử thậm tệ với Phương Tiểu Anh.
Người ta nói con nuôi không nằm trong bụng mẹ mà nằm trong trái tim của người mẹ, nhưng cái người mẹ nuôi này của Phương Tiểu Anh từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến lợi ích cô mang lại, cô không còn giá trị liền vứt đi, cái dạng mẹ này, quá tệ rồi.
****************
Phương Tiểu Anh xem hết buổi họp báo tâm tình lại phức tạp không rõ, cô lại một lần nữa cảm thấy chân tình của Tôn Yên Thần nhưng rồi lại phải gì chặt con tim mình lại không cho nó nhảy nhót, cảm giác này đúng thật là không dễ chịu.
"Đi thôi" Thanh Thanh đột nhiên đứng lên cất tiếng
Tiểu Anh khó hiểu nhìn Thanh Thanh, nói chuyện không có đầu đuôi làm sao mà cô hiểu chứ
"Đi đâu?"
"Thì đi tìm Tôn Yên Thần, mình muốn biết cái video kia ở đâu ra"
Thanh Thanh kéo tay Tiểu Anh đứng dậy vừa đi vừa nói
Tiểu Anh phía sau để mặc cô kéo đi, bản thân cũng muốn biết
Tôn Yên Thần bước ra khỏi buổi họp báo, tiến về nhà của Tiểu Anh muốn tìm cô xin lỗi lần nữa, là anh không tốt, lại để cô chịu thiệt thòi rồi.
Anh vừa đến trước chung cư đã gặp Tiểu Anh và Thanh Thanh ở đó
Tiểu Anh nhìn Thanh Thanh khó hiểu lên tiếng
"Cậu đi tìm Tôn Yên Thần lại đưa mình về đây làm gì?"
Thanh Thanh nhìn cô chớp chớp mắt, giọng nói bất lực cùng khó tin
"Chị hai à, chị đừng nói với em là chị vẫn chưa biết tên kia chuyển đến khu chung cư này sống nha"
Tiểu Anh bất ngờ hai mắt mở lớn giống như thừa nhận câu nói của Thanh Thanh
"Di trời, cậu đó sói ở kế bên mà lại không biết gì ạ"
Thanh Thanh luôn quan tâm Tiểu Anh đương nhiên mấy cái hàng xóm của cô ấy, cô đây cũng nắm rất rõ, hôm đó thấy danh sách bị thay đổi thành Tôn Yên Thần cô khá sốc đó.
Còn tưởng hắn muốn làm gì Tiểu Anh, cô quan sát mấy ngày thấy hắn chỉ ở đó, ra ra vào vào, lâu lâu sẽ chạy đến trước cửa nhà cô đứng ngó, sau đó lại quay về nhà mình, hành động kì quái cuối cùng cũng không làm gì có hại đến Tiểu Anh cô mới bỏ qua.
Cô còn tường Tiểu Anh sớm biết rồi ai mà ngờ cô lại một chút cũng không hay biết a.
Thôi kệ vậy, đem Tiểu Anh lên nhà hắn ta chờ đợi đã.
Thanh Thanh lần nữa kéo tay Tiểu Anh bước đi, lúc này lại có âm thanh vang lên làm hai cô dừng lại
"Tiểu Anh" Tôn Yên Thần từ xa đi lại, bước chân chạy có chút gấp miệng kêu lớn
Tiểu Anh cùng Thanh Thanh quay nhìn qua anh, chưa kịp phản ứng thì
"Bụp" Tôn Yên Thần chạy đến ôm Tiểu Anh trước sự ngỡ ngàng của hai cô
"Em không sao chứ, để em và Tiểu Bảo chịu khổ rồi" Tay anh vuốt vuốt lưng Tiểu Anh trấn an, anh sợ cô vẫn còn bị sốc vì cái tin kia
Tiểu Anh liền đẩy anh ra, mà Thanh Thanh thấy cũng tiếp cô một tay.
"Đừng có đột nhiên lại ôm tôi như vậy?" Tiểu Anh lúc này bị ôm cảm giác thật ra cũng không ghét bỏ anh lắm, nhưng miệng vẫn cứng rắn
"Anh xin lỗi, chỉ là sợ em bị người ta làm tổn thương" Tôn Yên Thần cúi đầu nói, tủi thân khác hoàn toàn với dáng vẻ bá khí, nghiêm khắc lúc này trên buổi họp báo.
Thanh Thanh nhìn thấy khó tin, cái tên này làm thấy gớm quá vậy, hắn ta trên thương trường làm mưa làm gió, máu tanh vướn người.
ở đây lại làm ra vẻ tiểu khả ái, Thanh Thanh chỉ có nghe Tiểu Anh nói tới anh ta hối lỗi nhưng cô không nghĩ tới cái sẽ là bộ dạng đáng thương này.
"Tôi không sao" Tiểu Anh nghe anh quan tâm lòng cũng có chút ấm áp, nhẹ nhàng trả lời một câu
"Vậy thì tốt" Tôn Yên Thần gật gật đầu, nghe được câu trả lời cũng cảm thấy yên lòng.
"Chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh" Thanh Thanh một bên mở miệng, lúc này cô nhìn qua Tiểu Anh thấy trong mắt cô ấy có tia dao động không hiểu sao cô lại lo lắng.
"Hỏi cái gì?" Tôn Yên Thần nhìn qua Thanh Thanh trầm giọng lên tiếng, hoàn toàn không giống với Tiểu Anh một chút nào, anh thay đổi thái độ lên đến trình độ thượng thừa rồi a.
Thanh Thanh nghiêm túc cất tiếng
"Cái đoạn video kia ở đâu anh có?"
Tôn Yên Thần mím môi nhìn qua Tiểu Anh thấy trong mắt cô có mong đợi, anh cũng đã nghĩ tới chắc chắn cô sẽ thấy nghi ngờ đoạn video kia.
Anh trầm mặt một lúc cuối cùng cũng lên tiếng