Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Phiền phức, trên người cô có gì tôi chưa thấy qua? còn ngại ngùng" bỏ lại câu đó anh cũng rời đi, 

để lại người con gái mặt đỏ như tôm luộc phía sau. 

Thay đồ xong cô cũng đi nấu ăn cho anh, mà đáng tiếc trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, chỉ còn vài sợi rau và 2 cái trứng, 

thôi thì nấu cho anh một tô mì tôm vậy, 

nấu cũng rất nhanh, chưa đầy năm phút đã có một tô mì đầy đủ hiện trước mặt anh, 

không hiểu sao chẳng phải là sơn hào hải vị gì chỉ là một tô mì tôm lại để cho anh cảm thấy ngon như vậy, 

cái người phụ nữ này có cái bí quyết gì đây, ăn xong một tô này anh cũng no bụng trở về phòng mình không có gây khó dễ cho cô, 

cô nhìn cái tô mì đến ngay của nước cũng không còn lòng cô lại vui vẻ, hạnh phúc cô lại nở nụ cười, 

cái cô gái này đúng là dễ khóc cũng thật dễ cười. 

Ngày hôm sau anh tới công ty làm việc, ngồi trong phòng làm việc anh cứ có cảm giác khó chịu, 

anh đang nghĩ ngày hôm qua khi thấy cô bị bắt nạt sao anh lại tức giận như vậy lại còn có đau lòng, 

dạo gần đây lại thích đồ ăn cô làm, nhìn thấy cô cũng không có chán ghét như lúc trước, 

cái này chắc chắn không phải xuất phát từ cô là vợ anh, 

mà là tâm của anh, anh bị cô làm dao động rồi sao? 

không thể như vậy anh không thể dao động được, 

nếu anh yêu Phương Tiểu Anh anh sẽ có lỗi với Linh Linh và có lỗi với chính bản thân mình. 

Dương Hiển đứng đó cứ nhìn ông chủ của mình suy nghĩ, thật lâu anh ta cũng không dám lên tiếng, 

"Sao tôi lại thấy khó chịu vậy?" 

đột nhiên anh hỏi vu vơ như vậy, lại để Dương Hiển suy nghĩ, tổng giám đốc có bệnh trong người nên mới khó chịu? 

"Hả?" Dương Hiển tròn mắt nhìn anh 

oii tổng giám đốc của anh ta chưa tròn ba mươi mà đã mắc bệnh rồi sao, 

đúng là hồng nhan bạc mệnh nha, huhu, Dương Hiển trong lòng lại tự biên tự diễn ra một màn kịch bị thương, 

"Anh lại đây" ôi ôi Tổng Giám Đốc kêu anh ta kìa có phải dặn dò di chúc không? 

"Có vợ rồi?" Tôn Yên Thần nhìn Dương Hiển nhẹ nhàng hỏi, 

Dương Hiển trong lòng cảm thấy ấm áp ông chủ lại hỏi chuyện vợ chồng của anh cái này ông chủ thật quan tâm cấp dưới như anh ta nha 

"Vâng" Dương Hiển liền gật đầu, nhanh chóng đáp lại anh 

"Anh nói tôi biết, tôi rõ ràng là rất ghét một cô gái nhưng thấy cô ta bị ức hiếp là tôi lại tức giận khó chịu, thế là thế nào?" 

anh đang nghĩ Dương Hiển có vợ rồi chắc chắn là trãi qua tình trường phong phú hơn anh nên anh ta muốn hỏi, 

anh lại quên chính anh cũng có vợ mà, nhưng mà có lẽ trước giờ anh chưa thật sự là chồng nên anh cũng không có hiểu chuyện này. 

Dương Hiển nghe cái này cũng biết Tổng Giám Đốc của anh ta tại sao lại như vậy rồi, chắc chắn là phiền lòng về vợ của anh ấy, 

liền thở phào không phải tổng giám đốc sắp chết nha, 

Yên Thần mà biết được cái ý nghĩ này của anh ta chắc chắn là xé xác anh ta thành trăm mảnh 

"À cái này khả năng là anh có tình cảm với cô ấy rồi nha". 

"Không có, tôi chắc chắn không yêu cô ta" anh chắc chắn là không có yêu cô, trong mắt anh hiện lên chút giãy dụa, 

"Anh thật sự không yêu sao?" Dương Hiển nhíu mày nhìn Tôn Yên Thần, hỏi kĩ một lần nữa 

Mấy lần trước Phương Tiểu Anh mang cơm đến đây Dương Hiển đều thấy, mà cái sự đau lòng của cô khi bị tổng giám đốc đối xử lạnh nhạt anh cũng thấy, 

mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy xót cho Phương Tiểu Anh, anh cảm nhận được tình yêu của cô thật sự rất lớn, 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK