Trong phòng bar vip tiếng nhạc sập sình lấn cả tiếng nói, một nhóm đàn ông ba người đang ngồi ở đó,
đó một là Yên Thần còn hai người còn lại là bạn thân nối khố của anh,
"Gọi bọn tao ra đây làm gì?, mấy em gái còn đang ở nhà đợi tao" người đàn ông mặc vest đen lên tiếng, anh là Đỗ Nguyên là cậu ấm nhà họ Đỗ, khét tiếng ăn chơi ở cái thành phố này,
"Tao có chuyện nhờ hai mày giúp" Yên Thần cầm lấy ly rượu hớp một ngụm bình thản,
"Muốn mượn người của 2 đứa bây bên nước X giúp tạo tìm người".
"Tìm Linh Linh của mày à?"
"Đúng" thế lực của anh bên đó cũng không lớn mà nước X lại to tìm người bên đó như mò kim đáy bể chỉ có thể nhờ hai người bạn này giúp
" Người ta cũng bỏ mày đi rồi, còn muốn tìm làm gì, nếu cô ta còn tình cảm với mày thì đã tự về lâu rồi không cần mày tìm
người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng lên tiếng,
anh ta là Đường Cảnh Ân là bác sĩ nổi tiếng thế giới,
cũng là cậu ấm của nhà họ Đường nhưng cái cơ nghiệp đó anh ta không muốn tiếp quản một mực theo đuổi ước mơ bác sĩ của mình,
chỉ thấy Tôn Yên Thần nhìn anh ta như muốn giết người
"Không phải do cô ấy nguyện ý bỏ đi là bị Phương Tiểu Anh ép" nghĩ đến đây anh lại tức giận,
"Một người thông minh như mày sao lại ngu muội trong việc tình cảm thế hả?
mày cũng chỉ nghe một phía từ cô ta đã kết án Phương Tiểu Anh, lại nói nếu như Phương Linh Linh đủ yêu mày sẽ không vì cái gì mà bỏ mày đi"
"Đủ rồi, đừng nói nữa" Anh không muốn nghe nữa
"Người của chúng mày tao vẫn sẽ mượn" nói rồi anh lấy áo khác của mình đứng lên rời đi,
"Tao khuyên mày đừng nên cố chấp, hãy trân trọng cái trước mắt đi" Đỗ Cảnh Ân phía sau lại nói,
Tôn Yên Thần cũng không để vào tai trực tiếp ra khỏi cửa,
"Cái tên cứng đầu này" Đỗ Cảnh Ân cũng có gặp qua Phương Tiểu Anh, cô ấy là một người hiền lành lại rất dịu dàng không có mưu mô như Tôn Yên Thần nói,
anh ta cảm thấy Phương Tiểu Anh rất yêu Yên Thần mà là cái dạng yêu không oán không hối dù cho Yên Thần có thật sự cưới Linh Linh đi nữa cô cũng sẽ không so đo mà lặng lẽ yêu anh,
anh không muốn anh em tốt của anh lại vuột mất một người tốt như Phương Tiểu Anh.
Mà mấy cái câu của Đỗ Cảnh Ân cũng không phải là không lọt vào tai của Tôn Yên Thần,
trên đường về nhà anh vẫn luôn suy nghĩ về nó, ở với Phương Tiểu Anh hơn 1 năm anh cũng phần nào thấy được sự dịu dàng và tình yêu của cô dành cho anh,
nhưng mà anh vẫn luôn tin Linh Linh, Linh Linh của anh sẽ không bao giờ lừa dối anh,
còn nhớ năm đó lúc anh lạc đường bị bọn bắt cóc đuổi đến nổi tay chân toàn. là máu,
cũng nhờ cô giúp anh che giấu, dùng hết sức đưa anh đi bệnh viện, không có tiền cô liền quỳ xuống cầu xin bác sĩ giúp đỡ,
một người như thế làm sao lại phản bội anh được,
mà Phương Tiểu Anh lại dám lợi dụng sự nhẹ dạ, yêu thương của Phương Linh Linh dùng tính mạng của bản thân ép cô ấy phải rời khỏi anh,
cho nên cô ta chắc chắn là loại phụ nữ mưu mô khó đoán, ở trước mặt anh yếu đuối dịu dàng đều là giả tạo,
nghĩ đến đây anh lại sôi máu tức tốc đi về nhà, anh còn phải tra tấn cô thật nhiều để đòi lại công bằng cho Linh Linh,
chỉ là anh lại không biết cái người trước giờ cần công bằng nhất lại là Phương Tiểu Anh.
Tôn Yên Thần vừa về đến nhà đã thấy Phương Tiểu Anh ngồi ở đó trên tay đang cầm một động lên thành thục đan, cũng chỉ là mới bắt đầu không biết là đan cái gì,
anh cứ đứng nhìn cô như vậy rất lâu hình ảnh của cô cũng không tiến vào đáy mắt của anh, mắt anh quá sâu, khiến người ta khó mà nhìn thấy được
Tiểu Anh đan được một lúc mới phát hiện ra anh, có có chút luống cuống bỏ đồ trên tay xuống nhì anh nở nụ cười, ríu rít nói