Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không biết tôi?" 

"Ừm" Tiểu Anh thành thật trả lời bằng âm mũi 

Thương Thụy Mặc cứ tưởng cô phải biết anh ta, danh tiếng anh cả cái thành phố này đều biết, 

vậy mà vợ của đối thủ anh lại không biết, cô sao lại quê mùa vậy chứ? 

"tên gọi Thương Thụy Mặc" 

Phương Tiểu Anh kinh ngạc nhìn anh, anh ta vậy mà là Thương Thụy Mặc 

cô ít ra ngoài cũng ít quan tâm thị phi nhưng tin tức nhất định là có cập nhập, 

Thương Thụy Mặc là đối thủ ngàn năm của Tôn Yên Thần, lại còn rất tài giỏi làm sao cô không biết chứ chỉ là không có nhớ mặt, 

mà cũng thật buồn cười đối thủ của chồng cô lại là người đang chăm sóc cô, vợ của anh. 

"Sao? biết sợ rồi sao?" thấy ánh mắt kinh ngạc đó của cô hắn đương nhiên đắt ý rồi 

"Tôi là đang thắc mắc cái người tên Thương Thụy Mặc tài giỏi kia sao lại là một tên bỉ ổi vô liêm sĩ như anh chứ? đúng là báo đài đánh bóng tên tuổi rất tốt đó" 

Thương Thụy Mặc ...... thật muốn bóp chết cô nha, câu nào cô nói ra đều chói tai như vậy 

Anh hậm hực quay mặt qua một bên tỏ vẻ giận hờn cái này làm Phương Tiểu Anh phì cười. 

"Cảm ơn anh" Phương Tiểu Anh trầm lặng mà nói, thật sự cảm ơn Thương Thụy Mặc đã cứu cô một mạng, 

bây giờ suy nghĩ lại lúc trước cô thật là dại dột cô chết đi rồi có phải tình nhân của anh sẽ càng vui không. 

"Cái gì cơ? tôi nghe không rõ" 

Thương Thụy Mặc mặt dày tỏ vẻ nghe không rõ muốn cô nói lại thêm một 

lần nữa. 

"Tôi nói tôi cảm ơn anh" 

"Ừm ừm không có gì, thấy con lợn cái bị như vậy tôi cũng sẽ giúp thôi" anh không có quên cô từng gọi anh là lợn giống. 

Anh là đang so sánh cô với con lợn cái sao, cái tên này thật sự làm cô tức nha, liền liếc nhìn anh với ánh mắt hình hai viên đạn. 

Thấy cô tức giận anh liền cười, biểu cảm của cô phong phú như vậy khác với lúc trưa, 

cô gái nhỏ này lúc trưa thật sự dọa anh, gương mặt tái nhợt, máu chảy ướt hết một bên mặt, 

hơi thở lại yếu ớt, cô sống thật sự là không tốt, 

"Xong rồi, tôi muốn về nhà" Phương Tiểu Anh gấp gáp lên tiếng, trời đã tối như vậy rồi còn không trở về thì không được đâu, 

thấy cô gấp gáp như vậy Thương Thụy Mặc đột nhiên thấy khó chịu, gấp về để tên kia cho thêm một vết trên trán à? 

anh cũng không biết cái cảm giác này lòi ở đâu ra rõ ràng mới gặp cô có hai lần mà đã quan tâm đến vậy 

mà cái này Thương Thụy Mặc cũng quên anh đã từng có ý định xấu với cô. 

"Cô ăn xong nhưng tôi còn chưa ăn xong" anh chỉ chỉ xuống phần cơm còn lại 2 phần của anh, 

"Tôi đợi anh" 

Sau đó hắn lại từ tốn ăn, nhai từng miếng nhỏ nhai đến khi đồ ăn như muốn tan trong miệng mới nuốt 

"Anh cố ý" cái này rõ ràng là anh ta đang kéo dài thời gian không muốn cho cô về 

Tiểu Anh liền xoay lưng rời đi, nhưng ra đến cổng lại bị hai tên vệ sĩ chặn lại, 

"Tổi như vậy rồi về cái gì nữa, ở lại đây đi sáng tôi liền đưa cô về" anh từ trong nhà bước ra nhẹ nhàng 

"Không muốn" sao cô có thể tùy tiện qua đêm ở nhà người đàn ông xa lạ này chứ hơn nữa hắn còn từng muốn làm nhục cô, 

"Cô xem trời tối như vậy, tôi không có biết đường đến nhà Tôn Yên Thần đầu, làm sao mà đưa cô đi". 

"Sợ thì tôi cho người hầu ngủ cùng cô anh biết cô là đang sợ anh 

nhìn vào sắc trời đúng là tôi thật hình như là đang muốn mưa, tối đen như mực không trăng không sao chỉ có mấy cây đèn đường là mang lại chút ánh 

sáng yêu ớt, 

" Nhớ là buổi sáng đưa tôi về sớm" Tiểu Anh đành cắn răng bấm bụng chấp nhận vậy, dù gì đây cũng là nhà của anh ta 

"Ừm" Thương Thụy Mặc nở nụ cười, cái không biết nhà là anh nói dối đấy, anh từng đến nhà Tôn Yên Thần quậy năm lần bảy lượt sao lại không biết được, 

chỉ là anh không muốn cô trở về. 

Tôn Yên Thần về nhà thấy đèn không có mở một vùng trời tối ôm, 

cái người cho nơi này ánh sáng vẫn luôn là cô, lúc nào anh về cũng thấy đèn nhà được bật, luôn chào đón anh, 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK