Toàn Quy sửng sốt, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Không giống nhau, lực phòng ngự của chúng ta cường đại xem như một loại thiên phú, cùng với mai rùa cường đại trời sinh, Thực Thiết thú thì hẳn là có liên quan đến đúc thân pháp.”
Tô Vũ hiểu rõ, hắn không dè dặt, hỏi thẳng: “Tiền bối là Lăng Vân hay là Sơn Hải?”
Hắn nhìn không ra.
“Xem như mới vào Sơn Hải cảnh.”
Tô Vũ gật đầu, cũng đúng, bị phủ trưởng thu lưu từ khi khai phủ, hơn ba trăm năm mới vào Sơn Hải cũng coi như bình thường, trên thực tế là còn yếu.
“Tiền bối, vậy ngài có lưu lại tinh huyết hay gì đó thời kỳ nhỏ yếu hay không, có thể giao dịch với ta không? Kỳ thật ta đã tìm kiếm tinh huyết Toàn Quy rất lâu.”
Toàn Quy thở dài: “Ta cảm nhận được trên người ngươi đầy mùi tinh huyết, làm ta nghĩ tới một người, Hồng Đàm! Các ngươi đang nghiên cứu thiên phú tinh huyết đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hồng Đàm đã tới đây cũng không phải chuyện lạ, huống chi nó còn cùng thế hệ với phủ trưởng, hơn ba trăm năm, không biết Toàn Quy này đã tiếp đãi bao nhiêu đại nhân vật.
“Ngươi muốn nghiên cứu thiên phú kỹ của ta?”
Toàn Quy cười bảo: “Thiên phú kỹ của ta là phòng ngự, mai rùa phòng ngự, ngươi không có mai rùa, chưa chắc đã áp dụng được.”
Tô Vũ gật đầu, “Ta hiểu, nhưng nghiên cứu thiên phú kỹ có lẽ sẽ có ích cho ta.”
“Tinh huyết thời kỳ nhỏ yếu à? Sao có thể bảo tồn tinh huyết từ thời kỳ nhỏ yếu được, nếu ngươi muốn đổi, ta có thể ngưng tụ một giọt tinh huyết cho ngươi, nhưng người như ngươi nhìn như bình thản, sát khí lại quá nặng, nếu ngày sau gặp đồng tộc của ta ở Chư Thiên chiến trường, xin hay bớt tạo sát nghiệt.”
Tô Vũ cười đáp: “Tiền bối hiểu lầm, ta chỉ là phác họa thần văn chữ ‘Sát’, cũng không phải một lòng giết chóc.”
“...”
Toàn Quy không nói, nó đã sống thật lâu.
Ngươi đừng hòng lừa lão rùa!
Người là sát phôi trời sinh!
Tô Vũ lại nói: “Hiện tại ta rất khó lấy ra tinh huyết Sơn Hải, tạm thời chưa cần, tiền bối yên tâm, nếu tiền bối có yêu cầu gì thì cứ việc nói, một giọt tinh huyết sẽ làm tiền bối nguyên khí đại thương, yêu cầu tiền bối đưa ra, ta sẽ xem có thể thỏa mãn được tiền bối hay không rồi mới quyết định, ngài có thể tới tìm ta bất kỳ lúc nào.”
Toàn Quy không nói yêu cầu gì, Tô Vũ rất khó đưa ra đồ nó thích, nó chỉ là đang suy nghĩ, ngày sau nếu người này lên chiến trường Chư Thiên, không biết sẽ tạo bao nhiêu sát nghiệt.
Trong lúc trò chuyện, cả ba đã tới Duyệt Âm Đảo.
Lúc này Ngưu Bách Đạo vẫn chưa nghỉ ngơi, mà là bày bàn lớn ở ngoài phủ đệ, một đám con rối nhìn như người thật đang mang đồ ăn lên cho ông!
Rất nhiều, rất nhiều đồ ăn!
Cái bàn kia dài mấy chục mét, Ngưu Bách Đạo đang nhấm nháp từng món, mặc kệ Tô Vũ và Văn Trung, ông chê bai: “Không được, hương vị này không đúng rồi, đây không phải hương vị ta ăn ở Đại Hán phủ!”
“Phải cải tiến!”
“Món này tạm được, có chút hương vị Đại Tần phủ.”
Ngưu Bách Đạo đang ăn, ông quay đầu nhìn hai người: “Cùng nếm thử không?”
“Bái kiến phủ trưởng!”
“Đừng khách khí!”
Ngưu Bách Đạo không nói nhiều, tiếp tục ăn, đám con rối vẫn không ngừng mang đồ ăn lên, Ngưu Bách Đạo vừa ăn vừa bảo: “Ta đang chuẩn bị cho Vạn Thực Tiết sắp tới, mấy ngày nữa là đến rồi, tiểu Tô Vũ nhớ phải tham gia đấy.”
Tô Vũ nghi hoặc, cái gì cơ?
Văn Trung giải thích: “Ngày 28 tháng 1 hằng năm là Vạn Thực Tiết của học phủ, đương nhiên học phủ có quá nhiều ngày hội, không cần để ý, còn có Bách Hoa Tiết, Phẩm Rượu Tiết, Đấu Thú Tiết, Thưởng Nguyệt Tiết, Tiên Âm Tiết...”
“...”
Tô Vũ cảm thấy mình thật sự cần nghiên cứu một chút, Đại Minh Văn Minh học phủ thật biết chơi, còn có một đống ngày hội lung tung.
Dường như biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, Ngưu Bách Đạo phì cười, nói: “Lao dật kết hợp, tu đạo tu tâm, tâm quá mệt mỏi, tu cái gì cũng không thuận, tâm bình khí hòa, tu cái gì cũng đều thuận lợi.”
Ngưu Bách Đạo lại bảo: “Con người là như thế đấy, trong tình huống thuận lợi, thuận buồm xuôi gió! Trong tình huống không thuận lợi, mọi chuyện đều không như ý! Đại Hạ phủ tu thân, Đại Minh phủ tu tâm, không chung đường, cũng không cần phân đúng sai, lựa chọn bất đồng mà thôi.”
Tô Vũ gật đầu, “Thụ giáo!”
Ngưu Bách Đạo đè tay, cười nói: “Ăn chút gì đi, người sống một đời phải có mục tiêu, vô dục vô cầu đó là thánh nhân! Dục vọng ăn uống cũng là một loại hưởng thụ, ta hỏi ngươi, chinh chiến Vạn tộc, khổ tâm tu luyện, chẳng lẽ đều chỉ là vì khổ hạnh ư? Sai, là để càng hưởng thụ hơn!”
Tô Vũ trầm giọng: “Theo suy nghĩ của ta, hưởng thụ là chuyện tương lai.”
Có một số việc hắn cũng không tán đồng, đương nhiên không có nghĩa là hắn phản đối, hắn chỉ không hy vọng áp đặt đạo của người khác cho chính mình.
Ngưu Bách Đạo không để ý, tiếp tục ăn, Văn Trung cũng bắt đầu ăn, mỉm cười nhìn hai người tranh luận.
Ngưu Bách Đạo nói: “Đúng, với ngươi mà nói đó là chuyện tương lai, đối với ta mà nói lại là chuyện hiện tại, ta đã hơn 400 tuổi, sắp đến đại thọ 500 tuổi rồi, sinh mệnh còn bao xa? Ta ăn ăn uống uống, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đúng.”
“Vậy không phải xong việc rồi ư?”
Ngưu Bách Đạo xoa xoa tay, ngoắc gọi Tô Vũ ngồi xuống, “Tiểu gia hỏa, yên tâm, hôm nay trời còn chưa sập! Đừng cảm thấy như trời sắp sập rồi mà đám chúng ta chỉ biết hưởng thụ!”
“Thực lực nhân tộc rất mạnh, có rất nhiều vô địch, nếu trời sắp sập, ngươi cảm thấy còn có nội đấu à?”
“Mối uy hiếp của Thần Ma chủng tộc, mọi người đều biết, cũng để trong lòng, nhưng vì sao còn đấu tiếp? Bởi vì còn chưa tới thời khắc mấu chốt.”
Ngưu Bách Đạo mỉm cười, “Tiềm lực của Nhân tộc rất lớn, không ít người có hi vọng chứng đạo vô địch, chỉ là thời cơ không đúng, đều đang ngủ đông mà thôi!”
“Ta biết chuyện Đại Hạ phủ bên kia, sự tình của hai vị lão sư của ngươi, ta cũng biết.”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Đi chiến trường Chư Thiên không phải chuyện xấu! Không cần quá mức lo lắng!”
Tô Vũ gật đầu, không nhiều lời.
Ngưu Bách Đạo lại nói: “Hiện tại việc cấp bách là quản tốt chuyện của chính mình, tăng cường thực lực, không cần nhọc lòng vì người khác! Có cảm giác nguy cơ là chuyện tốt, nhưng không cần cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt nhân tộc.”
Ngưu Bách Đạo nghiền ngẫm: “Nếu tới lúc nhân tộc nguy ngập mà chỉ có ngươi mới có thể cứu, theo ý ta thì không cần cứu, Nhân tộc to như vậy, cường giả vô số, kết quả chỉ có thể dựa vào Tô Vũ ngươi... vậy cho kết thúc luôn đi!”
Tô Vũ lắc đầu, “Thời điểm ta ở trung đẳng học phủ, kể cả khi còn nhỏ, ta có mục tiêu thật vĩ đại, chiến đấu vì nhân tộc, chiến đấu vì chính nghĩa! Mà nay, ta không nghĩ vậy nữa, ta muốn vì thân nhân, vì bằng hữu của ta, vì sư trưởng của ta mà chiến đấu, tiêu diệt địch nhân!”
Suy nghĩ sẽ thay đổi!
Khi hắn còn nhỏ, nhiệt huyết, khát vọng rộng lớn, chiến đâu vì nhân tộc. Đây là lý niệm phụ thân giáo huấn.
Đến khi vào Văn Minh học phủ, tâm thái của hắn đã lần lượt biến hóa.