Đệch con mẹ ngươi!
Chu Thiên Đạo!
Nơi xa, đồng dạng cũng có Nhật Nguyệt bay lên, hư không chuyển đổi, Chu Thiên Đạo cũng giống như y, trong nháy mắt đôi bên đã mặt đối mặt, bất quá một người vẫn ở bên trong quán rượu, một người vẫn ở tại phủ thành chủ.
Hạ Hầu gia nghiến răng nghiến lợi!
Thua lỗ rồi!
Y phải chịu thua thiệt vô cùng!
Chu Thiên Đạo mang theo ý cười, thản nhiên nói: "Dưa hái xanh không ngọt, nhìn đi, khi chính hắn nói muốn đi, thần hỏa phút chốc tấn cấp, rộng mở trong sáng, oán khí tiêu tán, nếu hắn còn lưu lại thì sẽ thật sự thành thù!"
Hạ Hầu gia không nói gì.
Chu Thiên Đạo nở nụ cười, thản nhiên nói: "Ta nhặt được bảo vật a, đây là thần văn có tính truyền thừa, an bài mấy người ở bên cạnh hắn để tu luyện, hình như đều có thể giác ngộ, có thể sẽ đột phá, đây là thần văn có thể lây nhiễm cảm ngộ, ha ha ha!"
Hạ Hầu gia cắn răng, ngươi còn dám nói lời châm chọc!
Y thật sự rất giận!
Chu Thiên Đạo nhếch miệng cười, ông nhìn một đám lửa dưới kia, một đường lan tràn, một đường đi xa, nụ cười càng thêm xán lạn, sau một khắc, thân ảnh ông bỗng biến mất, chỉ còn lưu lại một câu: "Tiểu Nhị, ca ca đi đây, chớ nhớ ca quá nhé!"
Hạ Hầu gia nghiến răng nghiến lợi, ầm ầm một tiếng, y tung một quyền oanh phá hư không!
Hư không chấn động!
Lại là một vùng trống rỗng.
Hạ Hầu gia hừ nhẹ một tiếng, nhịn không được mắng: "Cái tên này, được tiện nghi lại còn khoe mẽ!"
Một bên, Hồ tổng quản cười khổ, nói khẽ: "Hầu gia so đo cùng Chu phủ chủ làm gì, hắn cũng không quan tâm những thứ này."
Đây là một vị không biết xấu hổ, trình độ chẳng kèm gì Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu gia tuy không biết xấu hổ, thế nhưng Hạ Hầu gia vẫn còn có giới hạn, y không biết xấu hổ nhưng hành xử vẫn còn nằm trong quy tắc, vị kia... ông ta chẳng có quy tắc, hoặc là nói, kẻ nào ‘chân trần’ thì chính là thỏa thích, ông tự do, không có gì lo lắng, bản thân mạnh mẽ, sau lưng có chỗ dựa. Chu Thiên Đạo có đôi khi ngay cả hai chữ quy tắc cũng chẳng biết nó viết thế nào.
Hạ Hầu gia hừ lạnh một tiếng!
Quan hệ giữa y và Chu Thiên Đạo vẫn được, thế nhưng y không quen nhìn cái tên này, không có cách nào, Hạ Hầu gia cũng là tay ăn chơi, thế nhưng cũng phải chịu giới hạn của Hạ gia. Y không tự do như Chu Thiên Đạo, y cũng hết sức bi thương, bằng không, lãng tử đệ nhất thế hệ thứ hai này hẳn nên là y.
Không xen vào chuyện của Chu Thiên Đạo nữa, y nhìn về phía Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Giờ phút này, ở bên kia có ánh lửa càng ngày càng cường thịnh!
Đằng Không đều có chút phản ứng, Lăng Vân cũng có cảm ngộ, Sơn Hải hiển nhiên sẽ hơi phát giác, chỉ Nhật Nguyệt mới có thể thấy rõ.
...
Mà lúc bấy giờ, Tô Vũ đang tươi cười, nụ cười vô cùng xán lạn!
Ta sẽ đi xa, mở lại thế giới mới.
Hết thảy trói buộc của Đại Hạ phủ hắn đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng, gác lại chờ ngày mai.
Trời cao biển rộng mặc cá bơi!
Đại Hạ phủ hiện tại khiến ta bất lực, hôm nay ân sư bị phạt tội, tất cả những thứ này, không thể thay đổi.
Hôm nay sư bá oán hận trong lòng, cừu hận trên đầu.
Ta không thể thay đổi!
Hôm nay, hết thảy mọi thứ ta đều bất lực.
Bây giờ, ta sẽ đi xa, làm lại từ đầu, tới Đại Minh phủ, ta sẽ là tân sinh.
Văn Minh Chi Hỏa bùng cháy!
Ý chí lực càng thêm thông thấu!
Sáng như lưu ly, như thánh quang, như bồ đề.
Thân thể hắn cũng dường như trong suốt, thần khiếu sáng chói, biển ý chí củng cố, có dấu hiệu chứa đầy, chùy nhỏ không ngừng chấn động.
Mà giờ khắc này, ở trên Tu Tâm các, Vạn Thiên Thánh nhìn xuống học phủ, thấy được ánh lửa kia, ông thở dài một tiếng, nói không nên lời là nuối tiếc hay là hối hận.
Thần văn trời sinh!
Văn Minh sư bẩm sinh!
Thần văn này không phải là do hắn phác họa ra, cũng không phải là ý chí chi văn cô đọng được mà đây là thần văn tự nhiên sản sinh, đó chính là thần văn trời sinh.
Đến tận lúc này, 8 thần văn của Tô Vũ đều đã tấn cấp toàn bộ!
Tất cả đều là nhị giai!
Bên trong biển ý chí, thần văn vờn quanh, hào quang sáng chói, thần văn chữ "Hỏa" trước kia là yếu nhất mơ hồ lại có xu thế trở thành chủ thần văn. Tô Vũ vẫn chưa xác định Chủ Thần văn, hắn đều xem mọi thứ thành Chủ Thần văn để mà tu luyện.
Mà vào lúc này, thần văn chữ "Hỏa" lại mơ hồ được các thần văn khác vờn quanh, chúng tinh phủng nguyệt.
Dù cho là thần văn chữ “Máu” được vẽ ra đầu tiên, cũng đã sắp tiếp cận tam giai thì hiện giờ nó cũng vây quanh chữ "Hỏa". Từng viên thần văn bị ánh lửa đốt cháy lại càng thêm thông thấu sáng chói.
Không những như thế, nguyên khiếu cũng đang biến hóa.
320 nguyên khiếu, trong đó có 80 khiếu đã hợp nhất hóa thành 5 nguyên khiếu, Vạn Thạch ngũ trọng.
Hôm qua, Tô Vũ mới vừa tấn cấp Vạn Thạch ngũ trọng.
Ngày hôm nay, lại có 16 nguyên khiếu đang nhanh chóng kết hợp, ánh lửa chiếu rọi khắp chốn, tốc độ dung hợp cực nhanh.
Thần khiếu của hắn trước đó đã mở ra tới con số 106.
Mà hiện tại, thần khiếu thứ 107 cũng đang trong quá trình mở ra.
...
Ở trong học phủ.
Tô Vũ bước đi từng bước một, Ảnh Tử nhập vào bóng của hắn và Thủy Nhân mà hắn mang theo trên ống tay áo đều cảm nhận được sự ấm áp từ ngọn lửa kia. Ánh lửa kỳ thật không tồn tại ở hiện thực, nhưng lại bùng cháy trong biển ý chí của chúng.
Ảnh Tử vặn vẹo, hơi nước bốc lên!
Cũng không phải là nó bị tra tấn, mà là một loại tu luyện, một loại lĩnh ngộ, một loại minh ngộ.
Thủy Nhân và Ảnh Tử thụ thương quá nặng, nhiều năm như vậy mơ hồ đã bị đả thương căn cơ, mà giờ khắc này chúng lại có dấu hiệu khôi phục.
Hiện tại cả hai đứa bọn chúng đều không lên tiếng, nhưng đã cảm ngộ được hết thảy.
Tô Vũ... Yêu nghiệt!
Truyền thừa chi hỏa!
Văn Minh Chi Hỏa!
Đây là một loại dấu hiệu sao?
Hay chẳng qua là đặc tính của một viên thần văn tương đối đặc thù mà thôi?
Tô Vũ không quan tâm chuyện này, hắn đã suy nghĩ thông suốt, tâm tình rất tốt, mọi chuyện đều tươi đẹp, ánh lửa dần dần thu lại, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
Mà Tô Vũ lúc này đã có biến hóa khác hẳn một khắc trước.
Nhu hòa hơn!
Một khắc trước, trong lòng hắn quẩn quanh oán khí, hắn mang trên người dáng vẻ người sống chớ tiến vào, xen lẫn sát khí đã giết hai vị Đằng Không, khiến cho không ít người nhìn mà sợ.
Nhưng mà hiện tại, Tô Vũ lại là toàn thân thông thấu, uất khí tiêu tán, mang tới cho người ta cảm giác hắn càng thêm nhu hòa, càng thêm hiền lành.
...
Lúc Hạ Thanh thấy Tô Vũ, trước tiên nàng chợt nảy sinh ý nghĩ rằng Tô Vũ là người tốt!
Thật sự là người tốt!
Cảm giác không tự chủ được mà muốn thân cận khiến Hạ Thanh có chút mê say.
Rất nhanh, Hạ Thanh chợt tỉnh táo lại, trong lòng hơi rung động.
Sao cảm giác Tô Vũ khác biệt với trước kia rồi?
"Tô huynh, ngươi đột phá à?"
"Không có."
Tô Vũ nói xong, rất nhanh bèn cười bảo: "Một viên thần văn tấn cấp, ta chỉ có 8 thần văn, bây giờ đều là nhị giai thần văn!"
Chỉ có 8 thần văn!
Một từ ‘chỉ có’ cũng đủ để cho người ta uất ức muốn chết.
8 thần văn, thật sự không hề ít.
Lại đều là nhị giai!
Then chốt nhất ở chỗ, hắn không phải Đằng Không, mới chỉ là dưỡng tính mà thôi!
Hạ Thanh thở dài, nàng cũng rung động, quả là thiên tài, tuyệt thế thiên tài. Dù cho hai tộc Thần Ma thì cũng khó thấy, thậm chí cũng chỉ có Thủy Ma tộc cùng Nguyên Thủy thần tộc mới có khả năng xuất hiện yêu nghiệt thế này.
Nhân tộc, một trong mười vị trí đầu, danh bất hư truyền.
"Tô huynh, ngươi tìm ta có chuyện gì?"