Hồng Đàm nhíu mày, rất nhanh ông đã cấp tốc dò xét một thoáng, lắc đầu đáp: "Không có việc gì, ta ở đây thì ông ta sẽ không dám nghe trộm! Cái tên này... hẳn là đã sớm tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, còn giả vờ giả vịt làm Sơn Hải!"
"Ta đã nói mà!" Bạch Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, Trần Vĩnh gật đầu, "Ta cũng suy đoán phủ trưởng đã tiến nhập Nhật Nguyệt, bằng không lần trước khi đối phó Trịnh Ngọc Minh thì sẽ không đơn giản như vậy, xem ra phủ trưởng cũng ẩn giấu rất sâu, không biết Nhật Nguyệt mấy trọng rồi."
"Tối thiểu cũng phải Nhật Nguyệt tam trọng!" Hồng Đàm phán đoán: "Thấp nhất là như thế, cao... thì Nhật Nguyệt tứ ngũ trọng đều là chuyện thường! Đại Hạ phủ bên này Nhật Nguyệt cảnh vẫn có vài vị, ông ta không đến Nhật Nguyệt thì cũng đừng hòng ngồi vững vị trí ấy!"
Tô Vũ nghe vậy thì không khỏi thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Sư tổ, Đại Hạ phủ ta có nhiều Nhật Nguyệt không ạ?"
"Vẫn được!" Hồng Đàm điểm danh vài người: "Hồ Đức Hạo, Triệu Thụy, Kỷ Hồng, Vạn Thiên Thánh... Đều là Nhật Nguyệt. Trịnh Bình lão quỷ kia cũng sắp rồi, mặt khác ở Chư Thiên chiến trường, Trấn Ma quân tướng chủ cũng thế, còn có Hạ gia Hạ mập mạp và Ngô gia lão thái bà kia nữa..."
Đại Hạ phủ vẫn có không ít Nhật Nguyệt cảnh.
Hồng Đàm đơn giản liệt kê một lượt, sau đó lại nói: "Mặt khác, Chư Thiên chiến trường bên kia hẳn là còn có vài vị, đều là khách khanh của Hạ gia, không quá quen thuộc, nhưng dù sao cũng là Nhật Nguyệt."
Tô Vũ gật đầu, cũng không phải ít, bất quá tính ra thì hình như cũng không nhiều.
Đại Hạ phủ có thể là một trong tam đại phủ mạnh nhất, Nhật Nguyệt cảnh có vẻ như cũng chỉ có những người này.
Hồng Đàm không nói thêm, ông nhìn về phía Bạch Phong: "Nói ra suy nghĩ của mình xem."
"Vâng."
Anh bảo Ngô Gia đi, tự nhiên là vì nói chuyện trọng yếu, anh giải thích một câu: "Sư huynh, Gia Gia không cần nhúng vào, miễn cho biết nhiều sẽ gây phiền toái cho nàng."
Trần Vĩnh gật đầu, cũng không nói gì.
Cũng chỉ mỗi Hồng Đàm nhìn thoáng qua Tô Vũ, rồi lại nhìn Bạch Phong, khẽ cười, đồ đệ của ông có vẻ rất xem trọng đồ tôn.
Bạch Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp vào vấn đề: "Là như vậy, ta vẫn có thể khôi phục, dĩ nhiên, hiện tại ta chưa quá xác định..."
Anh đơn giản nói về chuyện chia tách thần văn chiến kỹ một lần, rồi lại nói về việc bổ sung trung tâm thần văn.
Lời này vừa nói ra, Hồng Đàm cả kinh hỏi lại: "Thật sự có khả năng bổ sung?"
"Hẳn là có thể, cho nên ta mới lấy bản thân ra thử nghiệm xem sao."
Tô Vũ cũng kích động không kém: "Sư phụ, chiến kỹ có khả năng chia tách thật sao?"
"Có thể!" Bạch Phong gật đầu, "Những tài liệu mà ta lưu lại cho ngươi đại khái là ngươi chưa xem, trong đó có giới thiệu sơ lược! Mai này ta sẽ dạy ngươi, thứ này có thể chia tách, lần trước không phải ta đã từng đề cập với ngươi rồi à?"
Ánh mắt Hồng Đàm sáng như tuyết: "Nói như vậy, bất kỳ người nào cũng đều có hi vọng trở thành đa thần văn nhất hệ! Kể từ đó, căn bản của đa thần văn sẽ không diệt vong! Những tên khốn kiếp kia, ta biết tâm tư của họ, họ là ghen ghét với chúng ta! Chỉ khi nào để bọn hắn có biện pháp chuyển đổi thành thần văn chiến kỹ... Ha, ta cam đoan chúng sẽ hệt như cháu trai ước gì lập tức được đầu quân sang!"
Bạch Phong nghe hiểu ý tứ của ông, bèn hỏi: "Sư phụ, ngài muốn truyền tin đi?"
"Dĩ nhiên!" Ánh mắt Hồng Đàm lóe sáng, ông nói: "Ta để bọn hắn biết, bình thường chúng áp chế đa thần văn nhất hệ thế nào thì hiện tại liền nên xấu hổ thế đó, để coi chúng chèn ép kiểu gì! Tiểu tử, phương pháp kia vừa truyền ra, đa thần văn nhất hệ rất nhanh sẽ trở thành chủ đạo của Văn Minh sư ở Nhân cảnh..."
"Ta sợ chết!"
"Hả?"
Bạch Phong thở dài: "Ta sợ chết! Sư phụ, trước đó ta cũng nghĩ tới việc truyền bá ra ngoài. Nhưng sau này ta lại phát hiện một chút vấn đề, ta cảm thấy đa thần văn nhất hệ chính là con đường chân chính của Vô địch! Có người đang cố ý áp chế chúng ta, là vạn tộc, cũng có thể là phản đồ trong Nhân cảnh, bọn hắn đang cố ý áp chế chúng ta!"
Bạch Phong day day trán, "Ta thậm chí lo lắng, đa thần văn nhất hệ một khi quật khởi lần nữa thì chuyện ở 50 năm trước sẽ tái hiện! Năm đó không phải là ngoài ý muốn, mà vốn dĩ là một cái bẫy! Vạn tộc hiện tại không trắng trợn động thủ với chúng ta mà là muốn vô thanh vô tức làm tan rã chúng ta, chỉ khi nào đa thần văn nhất hệ truyền ra loại phương pháp này thì Văn Minh sư đều thành cường giả đa thần văn nhất hệ, như vậy... Đại chiến có lẽ rất nhanh sẽ lại bạo phát, cuộc chiến diệt tộc sẽ tái hiện!"
"Ngươi..."
Hồng Đàm trong nháy mắt đã đổi sắc mặt.
Cuộc chiến diệt tộc?
Ông cau mày, "Ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không, cuộc chiến diệt tộc, chúng ta còn có nhiều vị Vô địch..."
"Sư phụ, ta không nghĩ nhiều!" Bạch Phong giải thích: "Thứ này không nên trắng trợn tuyên truyền, lúc này nên yên lặng phát triển, không thể truyền bá lung tung! Ta đang suy nghĩ một vấn đề, Văn Minh sư tấn cấp Vô địch rốt cuộc là sẽ phát sinh điều gì? Nhân tộc có không ít Vô địch, Văn Minh sư có thể tấn cấp Vô địch thì lại thế nào? Thế nhưng hiện tại dưới đủ loại tình huống mà phán đoán, đối phương hẳn là không dám để cho chúng ta tấn cấp Vô địch!"
Đối phương ở đây là vạn tộc, là phản đồ, là Thần Ma!
Bọn hắn không dám để cho Văn Minh sư của Nhân tộc đi con đường Văn Minh sư tấn cấp Vô địch!
Còn về thân thể tu đạo thì chúng dường như cũng không quá để ý.
Hồng Đàm nhíu mày, "Ngươi xác định đa thần văn nhất hệ là con đường chính xác dẫn tới Vô địch?"
"Đúng!" Bạch Phong khẳng định chắc chắn, "Không tin thì đợi ta đến Vô địch, ngài nhìn thử xem!"
Hồng Đàm liếc mắt một cái, chẳng buồn để ý đến anh nữa, suy nghĩ một chút ông mới nói: "Vạn tộc kiêng kị Văn Minh sư tiến vào Vô địch là điều rất bình thường! Xem sư tổ ngươi liền biết, Nhật Nguyệt cảnh giết Vô địch! Ta nói cho ngươi vậy, Vô địch thân thể đạo có thể một đánh một, Văn Minh sư Vô địch, dựa theo tình huống trước mắt thì cùng cấp bậc, một đánh ba đều không khó, một đánh một thì chúng ta chắc thắng!"
Trần Vĩnh xen vào: "Lão sư, một đánh một, Chiến giả cũng không yếu mà?"
Chiến giả cũng không phải kẻ yếu.
Thật sự nếu là một đánh một thì vẫn phải xem thủ đoạn của cá nhân.
Hồng Đàm lắc đầu phản bác: "Sai, Chiến giả không yếu nhưng khẳng định không phải là đối thủ của Văn Minh sư cùng giai, ta nói là nếu như đều là Văn sư của đa thần văn nhất hệ. Nếu đa thần văn là con đường Vô địch, vậy cường giả tấn thăng Vô địch đương nhiên đều là người của đa thần văn nhất hệ!"
Ông nhìn về phía Bạch Phong, hỏi: "Ngươi cảm thấy có mấy Chiến giả cùng giai có thể hạ gục ngươi?"
"Có một người..." Bạch Phong tỏ ra ngượng ngùng.
Hồng Đàm cũng nhớ tới người kia, cười bảo: "Tên kia thì khác, thiên phú của hắn quá cao, trong ngàn tỉ người mới xuất hiện một người. Văn Minh sư với thiên phú của ngươi... tự tính thử đi, chỉ riêng học phủ của chúng ta so được với ngươi không có 100 cũng có 80!"
"Nhưng ngươi tu luyện đa thần văn nhất đạo, cho nên ngươi mới cường đại hơn hẳn!"
Thiên phú của Bạch Phong không nằm ở mặt tu luyện, dĩ nhiên, thiên phú tu luyện của anh cũng rất mạnh.
Nhưng thiên phú như Bạch Phong thì ở trong học phủ vẫn có vô số người.
Còn về vị kia của Chiến Tranh học phủ lại chân chính là yêu nghiệt thiên tài, vạn người không có một, đã treo Bạch Phong lên đánh ba lần, thế mà Bạch Phong vẫn không thể lật bàn nổi.
Bạch Phong phiền muộn, đau tim quá đi!