Trong hố lớn bên này không mùi hôi thối nồng nặc như những hố chôn xác ở đằng trước.
Bên đây là nơi vứt thi thể của cường giả đỉnh cấp, một năm cũng chẳng giết được mấy ai, có khi vài ba năm mới chặt đầu được một tên đã là không tệ.
Dưới chân khẽ động, vô tình giẫm trúng xương cốt của kẻ nào đó, xem ra tên này đã bị giết cũng nhiều năm, không phải là thi thể của vị giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo kia.
Tên kia bị giết chỉ mới hơn nửa năm, dù sao cũng là Nhật Nguyệt, thi thể thậm chí còn chưa hư thối chứ đừng nói là lộ hẳn ra xương trắng như vậy.
Lại đi vài bước, động tĩnh của chùy nhỏ trong đầu Tô Vũ càng lúc càng lớn.
Nó đang ra sức đánh tan đám sương máu xung quanh.
Sương máu nơi đây còn kèm theo tính công kích, ăn mòn thức hải, nếu không phải là Đằng Không cảnh thì chỉ e còn chưa đi được tới gần đây thì đã ngã quỵ vì đau đớn. Dù là Đằng Không cảnh thì tới nơi này cũng phải tiếp nhận áp lực cực lớn.
Nếu không có chùy nhỏ, Tô Vũ cũng không thể nào nhẹ nhàng ứng đối như bây giờ.
Ảnh Tử ở dưới chân hắn giờ phút này lộ ra điểm đặc thù.
Tại đây, ánh nắng còn không chiếu xuống được, vốn dĩ làm gì có bóng dáng.
Bất quá người bình thường không chú ý quan sát, cũng sẽ không để ý tới điểm đó.
...
Tiếp tục đi thêm mấy trăm mét, nương theo áp lực càng lúc càng lớn, trước mặt Tô Vũ bỗng nhiên xuất hiện một vùng đất trống!
Chính xác là một nơi mịt mờ như chân không.
Một thi thể không đầu đang nằm cách đó không xa, lúc bấy giờ, toàn bộ sương máu xung quanh đều bị sát khí của cỗ thi thể không đầu ấy gạt bỏ sạch sẽ.
Tô Vũ nhíu mày!
Không có đầu?
Hạ Long Võ thật hung ác, tên kia chết không toàn thây a.
Cũng không biết cái đầu của gã đã bị ném đi đâu rồi!
Chiến giả Nhật Nguyệt cảnh kỳ thật có có khả năng nhỏ máu trùng sinh, bất quá Hạ Long Võ quá mạnh, một đao giết sạch tất cả sinh cơ của gã, bao gồm cả lực lượng sinh cơ trong máu, hiển nhiên đối phương không có cách nào trùng sinh.
Thủy Nhân cũng chứng kiến hết thảy, cả người rúng động, thở dài cảm thán: "Thật mạnh!"
Không phải nó nói đến vị giáo chủ bị giết, mà là đang nhận xét về Hạ Long Võ!
Chém giết một vị Nhật Nguyệt chỉ bằng một đao!
Giống như ngày đó, y dùng một đao lấy mạng Huyết Hỏa giáo chủ.
Thủy Nhân vội can: "Chớ tới gần, tốt nhất ngươi không nên chạm vào thi thể này. Hạ phủ chủ quá mạnh, một đao giết người khiến đao khí nội uẩn, một khi ngươi chạm vào, đao khí tràn lan ra ngoài, ngươi sẽ lập tức bị giết chết!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Ta biết, không có chuyện gì, ta tu luyện Khai Thiên đao, đao khí đồng nguyên. Vấn đề không lớn."
Hắn cũng biết đao khí có vấn đề, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị.
Hạ Long Võ giết đối phương chính là dùng Khai Thiên đao, cùng đao khí của mình đồng nguyên, chỉ cần không phải là địch thì đao khí ấy không đả thương được chính mình.
Tô Vũ chậm rãi tới gần, 144 cái khiếu huyệt của Khai Thiên đao mở ra, hào quang lóe sáng.
Đao khí ngưng tụ!
Hộ thân!
Tuy trước đó cứng miệng nói không sợ, nhưng giờ phút này cảm nhận được uy áp từ thi thể của đối phương tỏa ra, Tô Vũ liền gạt mồ hôi đọng trên trán, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu mà đao khí thật sự bạo phát, hai ngươi nhớ bám chắc vào, ta sẽ chạy rất nhanh đó!"
"..."
Thủy Nhân cùng Ảnh Tử không nói gì.
Đây không phải là chuyện của một mình ngươi.
Là việc ảnh hưởng tới tính mạng của cả ba chúng ta!
Đao khí từ cơ thể một vị cường giả tiếp cận vô địch mà bung ra, cả hai đứa nó có hợp sức lại cũng không ngăn nổi.
Cái đồ hỗn đản Tô Vũ, nếu không phải hắn đang khống chế tính mạng của hai đứa nó, hiện tại bọn nó thật sự rất muốn giết chết hắn.
Mà giờ khắc này, khoảng cách giữa Tô Vũ và thi thể càng lúc càng gần, sau một khắc, trên thi thể bỗng thoáng hiện một vệt ánh đao, trong nháy mắt liền chém thẳng xuống chỗ Tô Vũ.
Nhanh!
Vô cùng nhanh!
Bất quá ánh đao vừa tới gần đỉnh đầu, trong nháy mắt chợt thu lại, phảng phất như thể nó cảm ứng được cái gì đó, đao khí tỏa ra khắp nơi, toàn thân trên dưới Tô Vũ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thật đáng sợ!
Vừa mới rồi hắn hoàn toàn không thể động đậy!
Một vệt ánh đao ấy kém chút đã trực tiếp lấy mạng hắn.
Mà Ảnh Tử cùng Thủy Nhân lại hoàn toàn không có động tĩnh gì.
"Các ngươi..."
"Phốc!"
Hắn còn chưa nói xong, dưới chân, Ảnh Tử bỗng nhiên hiện ra thân ảnh, bóng dáng đen thẫm lăn dưới chân Tô Vũ, dù hắn không nhìn thấy mặt nó thì cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng vô lực của Ảnh Tử.
"Đại nhân, không phải chúng ta không ra tay... Là không có cách nào ra tay!" Ảnh Tử vội vàng thanh minh.
Nó chẳng qua là bị dư ba chấn động một thoáng, thế mà trực tiếp bị chấn xuất ra khỏi cái bóng của Tô Vũ. Quá đáng sợ.
Giờ khắc này, cả Thủy Nhân cùng Ảnh Tử đều vô lực.
Hạ Long Võ!
Cường giả tuyệt đỉnh, là sự tồn tại đã sắp tiếp cận vô địch, đặt tại vạn giới thì cũng là chúa tể một phương, thật sự khó mà dây vào.
...
Cùng lúc đó.
Đại Hạ phủ, phủ thành chủ.
Trong một gian mật thất, Hạ Long Võ đang xem sách, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía một phương hướng, chính là phương hướng của Vạn Tộc hố.
Y nhắm mắt nghiền ngẫm một lát, ngoài ý muốn thì thầm: "Hắn đi tới đó làm cái gì?"
Chợt nghĩ tới một chuyện, ánh mắt Hạ Long Võ hơi khác thường.
Không lẽ đối phương đánh chủ ý lên kho tàng của Thiên Nghệ thần giáo?
Lá gan cũng không nhỏ!
Ngày đó giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo muốn dùng cái này cầu mạng sống, Hạ Long Võ đương nhiên không thèm để ý, một đao liền chém chết lão.
Sau đó y cũng cho người thử tìm kiếm kho tàng của lão, nhưng lại không có phát hiện gì, mà y cũng chẳng để ý, đã sớm quên mất chuyện này.
Đối với Hạ Long Võ mà nói, kho tàng gì gì đó, thật giả đều chưa biết.
Cho dù có thì cũng không đáng nhắc tới.
Thiên Nghệ thần tộc còn có thể cho ít đồ tốt cho tên chó săn kia sao?
Nếu là kho tàng của chủ nhân nhà lão, Hạ Long Võ còn có thể dậy lên chút hứng thú, tỉ như dò xét được hang ổ của Thiên Nghệ thần tộc, dĩ nhiên việc này hi vọng không lớn, dù sao thì đối phương cũng có vô địch tọa trấn.
"Lá gan rất lớn, cũng không sợ đao khí giết lầm ngươi..."
Hạ Long Võ khẽ cười một tiếng, bình thường người biết có đao khí của y tồn tại thì sẽ tuyệt đối không dám động tới thi thể kia, nếu là giáo chúng Vạn Tộc giáo chạm phải, bị giết thì xem như đáng đời.
Tô Vũ tu luyện Khai Thiên đao, chính như hắn nói, đao khí đồng nguyên, đao khí của Hạ Long Võ đương nhiên sẽ không xuống tay với hắn.
Hạ Long Võ tiếp tục xem sách, không để ý đến Tô Vũ nữa, cứ để tùy ý hắn tự giày vò ở đó đi.
Tìm được thì dù sao cũng là vật trong nồi, Tô Vũ là người của Đại Hạ phủ, dùng số tiền đó bồi dưỡng nhân tài như hắn cũng chẳng sao.
Còn tìm không thấy thì đó cũng là chuyện của chính Tô Vũ.
Hạ Long Võ không quan tâm, tập trung đọc sách.
Tu thân dưỡng tính, y vẫn còn muốn con đường Văn Minh sư của mình cũng tiến vào Nhật Nguyệt đây.
......
Mà giờ khắc này, bên trong Vạn Tộc hố.
Mồ hôi lạnh của Tô Vũ thi nhau nhỏ xuống, bất quá cũng không phải không có thu hoạch gì, bên trong biển ý chí, thần văn chữ "Đao" và thần văn chữ "Sát" của hắn đều đang lóe sáng.
Giống như bọn chúng đang hấp thu cái gì đó!