Đồng tử vẫn không muốn từ bỏ cơ hội lần này, thiếu phụ cũng truyền âm phụ họa: "Cùng lắm không được thì chúng ta cứ từ bỏ sản nghiệp nơi đây cũng chẳng sao. Bắt được Tô Vũ thì sẽ bớt đi cho chúng ta những bảy tám năm công sức tích lũy. Vả lại chúng ta đâu có bỏ lại hết đồ, cứ mang theo hết tất cả những vật trân quý cùng đi, như vậy kỳ thật tổn thất cũng không nhiều lắm."
Những vật đáng tiền quý giá đều mang đi, còn lại thì chẳng tính là gì.
Bất động sản ư? Có thể đáng giá 100 triệu không?
Không đáng!
Vả lại những vật này cũng không đổi được thành điểm cống hiến hay điểm công huân, dù cho bán sạch lấy tiền mặt rồi quy ra điểm thì cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Lão hán liếc mắt nhìn mấy người trên bàn ăn, có 5 người, tối thiểu 3 người đều đã tâm động.
Đồng tử là kẻ tham lam, vừa muốn ra tay, lại vừa không muốn bỏ trốn, gã còn muốn tiếp tục lưu lại đây.
Những người khác thì đỡ hơn, bọn họ đều hiểu rõ điểm hung hiểm trong việc này, dự định làm xong một vố liền nhanh chóng rút lui.
Lão hán buông bát cơm xuống, trầm ngâm một hồi mới truyền âm: "Đừng có tham lam nữa. Nếu đã dứt khoát muốn làm nhiệm vụ, vậy thì sau khi bắt hắn xong phải lập tức rút lui! Đây là ngoại ô, chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng thì rất nhanh sẽ tới hoang dã, một khi đến hoang dã rồi, dù Đại Hạ phủ có muốn tìm cũng không mò được ra tung tích của chúng ta!"
Về phần suy nghĩ của đồng tử, đương nhiên bọn họ không đồng ý.
Muốn chết sao?
Đã dám bắt một vị thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ mà lại thật sự cho rằng phủ quân sẽ mặc kệ, hoặc là không tra ra được dấu vết bọn họ để lại?
"Lão ẩu, ngươi nói xem, ngươi có muốn ra tay hay không?"
Lão hán hỏi một câu, thiếu phụ đã tỏ rõ ý muốn ra tay, còn lão ẩu lại chính là Văn Minh sư Đằng Không hậu kỳ, nên hỏi ý kiến của bà rồi hẵng quyết.
Lão ẩu chần chờ một chút, cuối cùng truyền âm hỏi: "Ta nghĩ, hắn đang nghiên cứu Nguyên Thần khiếu gì đấy, liệu có khi nào Đại Hạ phủ đã để mắt tới rồi không? Nếu là như vậy thì rất có thể Hạ gia sẽ sắp xếp người âm thầm bảo hộ hắn."
Bà lo lắng chính là điểm này!
Vạn Tộc giáo bên này còn rất quan tâm tới Nguyên Thần khiếu, Đại Hạ phủ có thể làm lơ sao?
Bà quả thật rất do dự.
Lão hán gật đầu, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân khiến ông không dám manh động, mặc dù rõ ràng bọn họ đã xác định là không có Hộ Đạo giả đi theo Tô Vũ lần này. Nhưng hậu quả sau khi bắt Tô Vũ thì khó ai dám bảo đảm.
Thanh niên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, hiện tại nghe vậy liền truyền âm: "Đây chỉ là một lần ra ngoài trong ngày mà thôi, chẳng lẽ Hạ gia sẽ xuất động cường giả bảo hộ hắn? Cũng đâu phải là ra ngoài lịch luyện trong thời gian dài!"
Chỉ đi có một đoạn đường từ nội thành ra ngoại ô mà Hạ gia sẽ xuất động Sơn Hải để bảo hộ Tô Vũ sao? Như thế thì có phần coi trọng tiểu gia hỏa đó quá rồi.
Đồng tử nóng nảy, mất bình tĩnh nói: "Còn không quyết định à? Lại chần chừ thêm chốc nữa thì hắn sẽ về tới Văn Minh học phủ mất, chúng ta phải đợi tới bao lâu nữa hắn mới lại ra ngoài? Chờ tới lần sau, có khi lúc đó Tô Vũ đã là Đằng Không, chúng ta lại càng không có cơ hội bắt được hắn!"
Tô Vũ rất hiếm khi bước chân ra khỏi học phủ, đây là chuyện mà hầu như ai cũng biết.
Nói xong, đồng tử cắn răng, truyền âm nói: "Cùng lắm không được thì gọi thêm người ở phía trên phối hợp với chúng ta, coi như kiếm ít đi chút điểm thôi."
Lão hán gõ tẩu thuốc trong tay lên bàn, bỗng nhiên nói: "Các ngươi nghĩ xem, liệu rằng còn có nhóm người nào khác muốn ra tay hay không? Dù sao tiềm phục tại phụ cận Đại Hạ phủ cũng đâu phải chỉ có năm người chúng ta. Tô Vũ là đầu dê béo, không lẽ chỉ có chúng ta động tâm thôi sao?"
Lời này vừa nói ra, mấy người bọn họ liền rơi vào trầm mặc.
Có còn những người khác hay không?
Cái này khó mà nói!
8000 điểm cống hiến, đây là con số rất lớn, đương nhiên không phải chỉ có Trương gia bọn họ là nhìn chằm chằm vào.
Liệu rằng tối nay những người khác có ra tay không?
Đồng tử rất nhanh nói: "Coi như coi trọng, cũng chưa chắc có thực lực đi bắt hắn! Chúng ta khác biệt, năm người chúng ta có thực lực đồng đều, lại đã quen phối hợp cùng nhau, cũng không phải bỏ ra một ngày hai ngày, mà là rất nhiều năm, trong khi những người khác đều chỉ là quân lính tản mạn!"
"Làm sao ngươi biết bọn hắn đều là quân lính tản mạn?"
"Đường chủ, có phải là ngươi không muốn làm hay không?"
Đồng tử không vừa lòng, lão hán cứ lo lắng cái này, sợ sệt cái kia, nếu vậy thì dứt khoát đừng làm nữa.
Lão hán đập bàn, tức giận truyền âm quát: "Chẳng qua ta không muốn đem công sức của tất cả mọi người chôn vùi tại đây. Ngẫm lại đi, chúng ta đã bỏ ra mấy chục năm tích góp mới gầy dựng nên cơ đồ này. Thứ nhất là sau khi chạy trốn, xem như phải vứt bỏ hoàn toàn cơ nghiệp, về sau còn không biết phải nên đi đâu sống; thứ hai, một khi bị phủ quân phát hiện, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ."
Đồng tử không vui nói: "Vậy thì thôi từ bỏ đi!"
Nói nhiều như vậy, vẫn là không muốn làm!
"Ngươi gấp cái gì!"
Lão hán không vừa lòng, nhíu mày nhìn gã một cái, chậm rãi nói: "Kỳ thật ta sợ xung quanh có những người khác cũng đánh lên chủ ý của hắn, như vậy thì sẽ xảy ra chuyện xấu!"
Nghĩ đến đây, lão suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết định: "Đã muốn làm, vậy thì phải chắc ăn trăm phần trăm. Đồng tử, ngươi am hiểu ngụy trang, giúp chúng ta ngụy trang một chút, giả dạng thành Long Võ vệ!"
Ánh mắt lão hán lóe sáng, "Chúng ta quang minh chính đại ra ngoài, ven đường hộ tống Tô Vũ, nếu còn có người nào khác để mắt tới Tô Vũ, chỉ cần thấy chúng ta xuất hiện, Long Võ vệ xuất hiện, những người đó sẽ tự mình rút đi! Hộ tống Tô Vũ một đoạn đường xem sao, nếu Đại Hạ phủ thật sự có cử cường giả âm thầm hộ tống rồi phát hiện ra chúng ta thì cứ nhận tội theo hướng này. Giả mạo Long Võ vệ, tội không đáng chết, chúng ta có bị bắt được thì liền khai là quả thật có ý đồ xấu với Tô Vũ, cùng lắm thì bị sung quân đến Chư Thiên chiến trường mà thôi, không đến mức bị chặt đầu."
Lão đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất!
Thật sự bị bắt thì tuyệt đối không thể thừa nhận là Vạn Tộc giáo, chỉ cần nói bản thân nảy lên ý đồ xấu với Tô Vũ, muốn xuống tay với hắn.
Sung quân ra Chư Thiên chiến trường thì vẫn còn đường sống.
Là Vạn Tộc giáo thì chắc chắn phải chết!
"Nếu chúng ta khai vậy, bọn họ sẽ tin sao?" Thiếu phụ lo âu hỏi một câu.
Lão hán mệt mỏi thở dài, "Ta nói không nên ra tay, các ngươi không cam tâm! Ta nói ra tay, còn chưa ra tới cửa thì các ngươi đã ủ rũ như vậy. Đây chỉ là một phần vạn trong số những tình huống có thể xảy ra. Nếu như không có Sơn Hải hộ tống, căn bản sẽ không bị phát hiện! Có Sơn Hải hộ tống, chúng ta vừa xuất hiện, đối phương chắc chắn sẽ lập tức hiện thân, không cho chúng ta cơ hội, cái kia ra tay đều là chết, còn không bằng cầu sinh một lần!"
Ngụy trang thành Long Võ vệ, lá gan này quả thật rất lớn.
Tại Đại Hạ phủ, cơ hồ không có ai dám làm như thế.
"Nếu như chúng ta bị phát hiện, khi đó sẽ không che giấu được thực lực của đồng tử nữa, một khi thực lực hắn bại lộ, ai sẽ tin lời của chúng ta..."
Lão hán xem thường, đáp: "Vậy thì liền khai thôi, bảo là đó giờ chẳng qua chúng ta chỉ ngụy trang, thật ra năm người chúng ta chính là thổ phỉ, dù sao quả thật đây cũng là việc chúng ta từng làm. Cứ bảo chúng ta đã từng bắt cóc tiểu thương ven đường, những năm qua, chúng ta vẫn luôn cố gắng che giấu tung tích này. Tội này không đáng chết, dù có bại lộ thân phận thì cũng chỉ bị sung quân đi tiên phong doanh, vẫn còn có cơ hội sống sót, chính các ngươi tự cân nhắc xem có muốn làm hay không đi!"
Thân phận thổ phỉ vốn là sự thật, cho nên đại khái Đại Hạ phủ mà tra được tới đây thì chắc chắn sẽ tin, bọn họ cũng sẽ không vì mấy tiểu nhân vật như Trương gia lại tiếp tục đào bới điều tra sâu hơn nữa.
Thổ phỉ giết người không nhiều, chỉ sẽ bị đày đi đến tiên phong doanh, đây là chính sách của Đại Hạ phủ, bọn họ không muốn lãng phí sinh mệnh của những cường giả như vậy. Dù ngươi có chết thì cũng phải giết thêm mấy địch nhân đi rồi hẵng tính.
Lão hán đã sớm sắp xếp xong xuôi chuẩn bị và lời khai cho trường hợp xấu nhất.
Đã nói đến phân thượng này, mấy người còn lại đương nhiên không do dự nữa, dồn dập gật đầu.
Làm!
Làm thành cuộc mua bán này, sánh được với thu nhập của bảy tám năm tiếp theo.