Má nó!
Ta muốn đi Đông Liệt Cốc giết người, ta không muốn ở lại đúc binh, ai đó cứu mạng với!
Sớm biết vậy thì ta đã không tới, ta chỉ muốn xem Liễu lão sư một chút, hiện tại đã thấy người rồi, ta phải đi.
Còn nữa, Liễu lão sư ác quá!
Điên rồi à?
Vậy mà ngài còn cổ vũ người bắt ta, còn nói lớn tiếng như vậy, ta nghe hết rồi!
Thấy bốn phương tám hướng đều là người, một vị Sơn Hải hiện ra, Tô Vũ tuyệt vọng, vội vàng nhấc tay đầu hàng, hô: “Ta nhận thua, ta chỉ phụ trách sửa chữa binh khí, hơn nữa trong vòng 3 ngày phải để ta rời đi, bằng không ta không sửa!”
Nhật Nguyệt hắc giáp ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nói: “Được, ba ngày đi! Nhưng ngươi sửa cho tốt, sửa xong ta sẽ trọng thưởng, nếu ngươi làm có lệ, ta sẽ trị tội làm hỏng chiến cơ, để ngươi ở tiên phong doanh cả đời!”
Y cũng rất vui.
Vận khí không tồi, vừa đại chiến xong, Địa binh của y bị hao tổn, còn đang muốn thúc giục đại bản doanh nhanh phái Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai lại đây, nhưng đại bản doanh đang hiệp thương cùng Đúc Binh sư, người bình thường đều không muốn tới tiên phong doanh.
Hiện tại thì hay rồi, thợ sửa chữa đưa tới tận cửa.
Bắt về rồi tính, để xem thế nào đã, rồi thương lượng với đại bản doanh xem có điều động gia hỏa này gia nhập tiên phong doanh hay không.
Còn đợi hắn chủ động... không có khả năng.
Chỉ có Đúc Binh sư điên rồi mới chạy tới tiên phong doanh thường trú.
Kẻ thường trú trước đã bị tập sát, đến bây giờ y còn đang hối hận đây.
Một vị Nhật Nguyệt chết cũng không sao, mấu chốt là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai Nhật Nguyệt cảnh, hiện tại Đúc Binh sư đại bản doanh còn đang chất vấn y.
...
Tô Vũ vô cùng buồn bực!
Tướng lãnh kia thực lực rất mạnh, rất có thể là tướng chủ tiên phong doanh, dù không phải thì chắc cũng là phó tướng.
Tiên phong doanh phân ra Nhật Nguyệt doanh, Sơn Hải doanh, Lăng Vân doanh, Đằng Không doanh... vô số cường giả đều là một đám người tàn nhẫn, tướng chủ tọa trấn nơi này thực lực không hề tầm thường, dù là phó tướng thì cũng vô cùng cường hãn.
Bị bắt rồi!
Giờ phút này Tô Vũ nhấc tay đầu hàng, bốn phía, đám Sơn Hải Nhật Nguyệt như sói đói vui vẻ ra mặt.
Vậy vẫn có thể tính là khách khí!
Đúc Binh sư thường được hoan nghênh hơn Luyện Đan sư, có thể không ăn đan dược, nhưng không thể không mang theo binh khí, Địa binh hỏng rồi thì phải sửa chữa, đây chính là thứ quan hệ trực tiếp đến tính mạng.
Một đám người áp giải Tô Vũ, vị cường giả Sơn Hải cảnh đuổi Tô Vũ rời đi ban nãy chạy lại, cười ha hả nói: “Vừa rồi bảo ngươi đi, ngươi không đi, hiện tại không còn kịp rồi!”
Khuôn mặt Tô Vũ thối hoắc!
Dù là vị Đúc Binh sư nào bị tiên phong doanh bắt lại thì cũng sẽ chẳng có sắc mặt tốt.
Vị tướng lĩnh Sơn Hải kia không thèm để ý, cởi mũ giáp, lộ ra khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt, y nhìn về phía Tô Vũ, cười một tiếng, thoạt nhìn tuổi không nhỏ.
“Ta là Hồng Đô, phó tướng Sơn Hải doanh!”
Nam tử giới thiệu, rồi lại nói: “Thôi đại sư, lần này phiền ngươi mau chóng chữa trị binh khí, thời gian qua đại chiến không ngừng, rất nhiều huynh đệ đều mang thương tác chiến, lại không dám tùy ý vận dụng binh khí, thương vong rất lớn.”
Tô Vũ nhìn bốn phía, nhìn những binh sĩ mỏi mệt bất kham, vết thương chồng chất, hắn không hé răng.
Tiên phong doanh!
Một đám tội nhân!
Nhưng... Có một số việc thật sự khó nói rõ, tỉ như lão sư hắn, Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong đều từng phục dịch trong tiên phong doanh, bọn họ là tội nhân sao?
Tô Vũ không cảm thấy vậy!
Mà ở đây chắc chắn cũng có gia hỏa tội ác tày trời, nhưng không bị giết, vậy chứng tỏ còn chưa động đến điểm mấu chốt.
Ví dụ như Hứa Bân, vị nữ trang đại lão kia, nếu Đại Minh phủ xử phạt, tên kia chắc sẽ bị đưa đến tiên phong doanh, không thể nói là gã vô tội, nhưng chắc chắn không phải là tử tội.
Hắn quay đầu nhìn thi thể khắp hạp cốc, Tô Vũ thầm thở dài, ngoài miệng lại vẫn không khách khí: “Dưa hái xanh không ngọt! Ta nói ba ngày là ba ngày, trong vòng ba ngày sẽ chữa trị binh khí cho các ngươi, ba ngày sau, nếu các ngươi cản ta, ta sẽ tính sổ, nghĩ xem, đang đại chiến mà binh khí phát nổ, các ngươi có dám đưa ta sửa hay không?”
Nghe vậy, Hồng Đô bất đắc dĩ mở miệng: “Thôi đại sư đừng nóng giận, chúng ta cũng là hết cách rồi, không thì sẽ không ép đại sư hỗ trợ.”
Những người này trở mặt nhanh thật.
Lúc trước quát hét là Thôi Lãng, hiện tại lại thành Thôi đại sư.
Tô Vũ lười phản ứng y, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn, bỗng nhiên hừ một tiếng, “Sơn Hải Nhật Nguyệt không thể trêu vào, vị tiểu lão đệ Đằng Không này vừa rồi kêu hăng say lắm, ta sẽ không sửa binh khí cho ngươi!”
“...”
Liễu Văn Ngạn ngây người, gọi ta là tiểu lão đệ?
Ngươi bao tuổi?
Nhìn thực lực, ông bất đắc dĩ, mẹ nó quá đáng chưa, ta còn không bằng một đứa nhóc, thật thê lương.
Hồng Đô và các cường giả bật cười, Hồng Đô thấy Tô Vũ nhằm vào Liễu Văn Ngạn thì trêu chọc: “Thôi đại sư, chắc ngươi biết vị này, không thì ít nhất cũng từng nghe tên, đây là Liễu Văn Ngạn Đại Hạ phủ.”
“Hả?”
Tô Vũ lộ vẻ mờ mịt, không nhịn được hỏi: “Hắn? Đại Minh phủ có ghi chép, Liễu Văn Ngạn phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái phóng khoáng, vô số kiều nữ theo đuổi hắn, Hồng tướng quân, ngươi... Không đùa ta chứ?”
Hắn nghiêng đầu đánh giá Liễu Văn Ngạn, lộ vẻ không dám tin tưởng.
Liễu Văn Ngạn hừ một tiếng, cởi bỏ áo choàng che đậy đôi chân đầy lông của mình.
Làm sao?
Ta không phong độ nhẹ nhàng sao?
Còn không tin à?
Tô Vũ chép miệng, mỉm cười, không nhìn Liễu Văn Ngạn nữa, hắn nói với Hồng Đô: “Hồng tướng quân, xem ra ta không thể ở lại tiên phong doanh quá lâu, nếu ta biến thành bộ dáng như hắn, ta sẽ không thiết sống nữa, ta là người rất để ý thể diện.”
Hồng Đô cũng bật cười, Tô Vũ lại nói: “Đúng rồi, vị tướng quân ban nãy là ai? Hồng tướng quân không ngại báo cho ta biết chứ, để ta tiện đi cáo trạng, đúng không?”
Tô Vũ cười lạnh, “Ta muốn xem xem, tội bắt giữ một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai có phải sẽ không có ai giải quyết hay không!”
“...”
Hồng Đô xấu hổ, vừa định mở miệng, Liễu Văn Ngạn đã hỏi: “Không phải các hạ là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai sao? Không phải vẫn là Huyền giai đấy chứ?”
Tô Vũ không cho là đúng, “Ra ngoài thì khiêm tốn tí thôi, ngươi không tin thì ta lập tức chế tạo một thanh Địa binh cho ngươi xem! Liễu lão ca, hiện giờ không phải 50 năm trước, thời đại của ngươi qua rồi! Nay đã là thời đại mới!”
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn khẽ biến, thở dài một tiếng, không nói nữa.
Tuy rằng khó nghe, nhưng đó là sự thật.
Hồng Đô nghe vậy thì ho nhẹ, đoạn nói: “Thôi đại sư, đừng so đo với hắn, vị ban nãy là phó tướng tiên phong quân Tào đại nhân, cường giả Nhật Nguyệt ngũ trọng.”
“Phó tướng?”
Tô Vũ gật đầu, “Ta còn tưởng rằng là chủ tướng.”
“Không phải, Thôi đại sư chắc không biết nhiều về tiên phong quân.”
Hồng Đô giải thích: “Chủ tướng tiên phong quân là Tần Quảng đại nhân, con thứ của Đại Tần vương, cường giả Nhật Nguyệt bát trọng cảnh, nhưng hiện tại không ở đây, đã ra ngoài làm việc, sẽ sớm trở về.”
Tần Quảng, đệ đệ của Tần Trấn, tướng chủ tiên phong quân.
Tô Vũ suy tư, đúng là tiên phong doanh cần một vị chủ tướng có thể trấn áp được, thực lực mạnh mẽ, dám đánh dám giết, cường giả Đại Tần phủ và Đại Hạ phủ đều có thể đảm nhiệm, hai đại phủ này đều có sát khí rất nặng.
Nhưng hiện tại chắc không người nào của Đại Hạ phủ có thể đảm nhiệm.