Tô Vũ uống trà, không hề sốt ruột.
Thấy Tô Long nhìn một hồi, Tô Vũ không chút hoang mang, cười nhạt hỏi: “Làm sao vậy? Vị huynh đài này cứ nhìn ta mãi... trên mặt ta có hoa sao?”
“Huynh đài?”
Ánh mắt Tô Long khác thường, mở miệng: “Ngươi chắc chắn xưng hô ta là huynh đài?”
“Đại ca!”
Trần Long buồn bực, má nó!
Đừng xằng bậy!
Ngày thường đại ca rất cẩn thận, hôm nay làm sao vậy?
Nói thật, người ta gọi ngươi một tiếng huynh đài là đã cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không nhìn xem mình có thực lực gì.
Trần Long đang muốn giải thích, Tô Vũ lại hơi xôn xao, chuyện gì vậy?
Ta gọi ngài là huynh đài... Khụ khụ, tuy không thích hợp, nhưng hiện tại ta là Thôi Lãng mà.
Ta là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai!
Gọi một vị Đằng Không là huynh đài là nể tình rồi chứ?
Lão cha nói vậy... hình như có ẩn ý gì đó!
Tô Vũ hậm hực trong lòng, chẳng lẽ ta không giấu được cả Đằng Không?
Còn là loại Đằng Không 36 khiếu như cha!
Ta không tệ như vậy chứ?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn không cho Trần Long cơ hội giải thích, Tô Vũ cười nhạt, “Thôi, vị Trần tướng quân này, đây là thuộc hạ của ngươi à?”
Hắn không biết quan hệ giữa hai người này.
Nhưng... hơi kỳ quái, vừa rồi Trần Long gọi cha là gì?
Đại ca?
Đại ca nào?
Còn nữa, sao cha lại đi cùng Trần Long tới đây, nói thật, Tô Vũ không hiểu, hắn còn đang nghĩ cách để thông qua Trần Long gia nhập Trấn Ma quân, rồi đi gặp y mà.
Kết quả cha đã trực tiếp tới đây luôn rồi.
Tô Long không buồn hé răng, Trần Long lại giải thích: “Đây là đội trưởng cũ của ta, cũng là đại ca ta, lần này mang đại ca ta cùng tới là muốn hỏi thăm về một người.”
“Đội trưởng cũ?”
Tô Vũ sững sờ.
Là sao?
Đội trưởng cũ?
18 năm trước cha ta xuất ngũ... tính đến hiện tại là 19 năm trước.
Khi đó, Tô Long mới là Thiên Quân, đã là đội trưởng, còn là đội trưởng cũ của ngươi, như vậy nghĩa là 19 năm trước ngươi còn không bằng cha ta?
Thiên Quân trung kỳ?
19 năm, bước vào Sơn Hải?
Tô Vũ thật sự hơi kinh ngạc, sắc mặt bất giác nghiêm túc hơn hẳn, 19 năm từ Thiên Quân bước vào Sơn Hải... Không, hình như Trần Long không phải Sơn Hải nhất trọng, có thể là nhị tam trọng, vậy phải sớm hơn, có lẽ bước vào Sơn Hải trong vòng 15 năm.
Là chiến hữu của cha ta, vậy chỉ là bình dân, hơn nữa chưa chắc đã được vào học phủ.
Chiến sĩ bình dân như vậy mà trong vòng 15 năm có thể bước vào Sơn Hải cảnh!
Dù chỉ là Chiến Giả thì cũng là thiên tài đỉnh cấp!
Phần lớn yêu nghiệt trong học phủ đều không bằng Trần Long này, Tô Vũ chấn động, vậy nghĩa là nếu không phải có nhân tố phiền toái là ta, có lẽ cha ta ở Trấn Ma Quân cũng không tồi.
Có tiểu đệ là Sơn Hải cảnh!
Mà hắn cũng không dám tin hoàn toàn, không phải là không tin thân phận của y, mà là không tin tưởng một vị Sơn Hải lại cam tâm tình nguyện nhận một vị Đằng Không làm đại ca, hay đây là ý tứ của Hạ gia?
Hoặc là ý tứ của những người khác, để Trần Long này cố ý tiếp cận cha ta?
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại vẫn bình tĩnh, Tô Long vẫn luôn yên lặng nhìn hắn, quan sát hắn, giờ phút này, thấy Tô Vũ nâng chung trà lên uống theo bản năng như đang che dấu cái gì, y hơi bĩu môi.
Càng nhìn càng thấy giống!
Con trai ta cũng vậy, khi trong lòng nghĩ gì đó sẽ bưng chén trà hoặc cầm thức ăn để che giấu, có phải ngươi đang suy nghĩ chuyện gì hay không?
Có phải đang chấn động vì ta có tiểu đệ Sơn Hải hay không?
Chắc chắn là ngươi rồi!
Y càng nhìn lại càng cảm thấy đây là con trai mình.
Ánh mắt, hành vi cử chỉ, một ít động tác nhỏ, người không quen thuộc hoặc là không đủ hiểu biết về Tô Vũ thì sẽ không nhận ra, nhưng y là ai?
Tiểu tử này được y nuôi từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì mà y không biết!
Mặt thay đổi, giọng nói thay đổi, nhưng vẫn có rất nhiều thứ không thể thay đổi được.
Tô Vũ mở miệng: “Trần tướng quân muốn tìm ta để hỏi thăm chuyện gì?”
Trần Long vội đáp: “Hỏi thăm về một người, là Tô Vũ! Tô Vũ Đại Hạ phủ! Tô Vũ là cháu trai ta, cũng là con trai của đại ca ta. Thôi đại sư, ngươi đến từ Đại Minh phủ, ngươi quen Tô Vũ không?”
“...”
Ta lại có thêm một đại thúc à?
Gần đây phát hiện mình có thật nhiều thân thích, không phải ông vợ hờ thì là sư nương, không thì cũng là sư phụ rồi thúc bá...
Trong lòng phun tào, ngoài miệng lại kinh ngạc nói: “Đây là phụ thân Tô Vũ sao?”
Hắn nhìn về phía Tô Long, kinh ngạc nói: “Vị này chính là phụ thân của Tô Vũ? Khó trách! Dựa theo thân phận, đúng là ta nên gọi thúc thúc! Ta đã từng gặp Tô Vũ, coi như có quen biết...”
Trần Long vui mừng, vội hỏi: “Thôi đại sư gặp cháu trai ta rồi?”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ mỉm cười, “Đại Minh phủ có ai không biết, có ai không quen Tô Các lão! Ta còn coi hắn là huynh đệ, cũng gặp Tô Vũ vài lần, trò chuyện với nhau rất vui...”
Tô Long bỗng nhiên chen lời: “Hắn có nói với ngươi hồi bé mơ ác mộng sợ tới mức đái dầm là bao nhiêu tuổi không?”
“...”
An tĩnh!
Tĩnh mịch!
Tô Vũ xấu hổ.
Trần Long cũng ngây người, đại ca, ngươi đang làm gì vậy?
Trước mặt người ngoài mà tiết lộ lịch sử đen tối của con trai ngươi, hình như không thích hợp đâu.
“Lần đầu tiên hắn gặp ác mộng là lúc 6 tuổi, sợ tới tiểu ra giường, 6 tuổi còn đái dầm, ngươi có biết không?”
“...”
Tô Vũ lúng túng, “Cái này... Tô sư đệ chưa từng nhắc tới, thúc thúc đừng nhắc lại thì hơn.”
Tô Long gật đầu, không nói nữa.
Không sao, đợi lát ta vẫn có thể dò xét một chút.
Trong lòng Tô Vũ nhộn nhạo, chẳng lẽ cha ta nhận ra ta rồi? Thật kì quái!
Đang êm đẹp, ngươi kể xấu ta trước mặt người ngoài làm gì?
Trần Long cũng bị chuyện này làm cho đầu óc choáng váng, vội vàng truyền âm nói: “Đại ca, cầu ngươi đừng nói chuyện lung tung! Hôm nay ngươi sao vậy? Ta chỉ muốn hỏi thăm cháu trai ta ra sao thôi. Ngươi đừng quấy rối!”
Làm gì đấy?
Dù sao người ta cũng là Đúc Binh đại sư, cho chút mặt mũi đi được không?
Nếu chọc giận người ta rồi, ta cũng hết cách.
Bình thường đại ca không quá phận như vậy.
Chẳng lẽ do quá nhớ con trai, nên khi biết Thôi Lãng quen con mình thì quên hết tất cả sao?
Y không nghĩ nữa, vội vàng hoà giải: “Đại ca ta tính tình thẳng, Thôi đại sư đừng trách, Thôi đại sư quen Tô Vũ, vậy có thể cho ta biết tình huống hiện tại của cháu trai ta không? Lần trước nghe nói hắn bị thương, đang bế quan.”
Tô Vũ cười đáp: “Khá tốt, thương thế khôi phục rất nhiều, lần cuối cùng ta gặp hắn thì đã sắp khôi phục hoàn toàn. Ở Đại Minh phủ, Phủ chủ và Ngưu phủ trưởng đều coi trọng hắn, hắn còn kết giao một vài cường giả, lại thành Các lão danh dự, kiếm cả trăm vạn điểm công huân, muốn tiền có tiền, muốn danh có danh, hắn sống rất tốt!”
Tô Long buồn bã nói: “Sống tốt vậy mà không gửi cho cha hắn chút đồ ngon lại đây?”
Trần Long: “...”
Tô Vũ: “...”
Tô Long lại buồn bã nói tiếp: “Hắn có nhiều công pháp như vậy mà chưa bao giờ đưa cho cha hắn bộ công pháp cường đại nào, hắn mà xứng làm con trai ư? Rõ ràng là tên bất hiếu!”
“...”
Y mắng con trai mình, Trần Long cũng không biết nói gì, Tô Vũ càng không có lời gì để nói.
Tô Long lại nói: “Hắn đánh không lại người ta, lúc chạy trốn sao không nghĩ đi tìm Trấn Ma quân cầu viện, nói chạy liền chạy, nếu Phủ chủ Đại Minh phủ không cứu hắn thì làm sao bây giờ?”
“...”
Tô Vũ bất đắc dĩ, Trấn Ma quân không mạnh, Trấn Ma quân đóng quân ở Đại Hạ phủ hình như chỉ có một vị Sơn Hải, cầu viện cái con khỉ!
Cha, ngươi cho rằng Sơn Hải rất mạnh sao?
Lần đó có Nhật Nguyệt muốn giết ta đấy!
Tô Vũ ho khan một tiếng: “Thúc thúc nói không sai, có lẽ Tô huynh đã suy xét không chu toàn.”
Tô Long gật đầu, nhìn hắn u oán nói: “Khi hắn chạy trốn sao không báo cho cha hắn một tiếng, ngươi hỏi giúp ta xem có phải hắn đã quên mình còn có cha hay không? Đứa con bất hiếu kia có phải muốn cha hắn chết trên chiến trường hay không?”
“Chắc Tô huynh không có ý đó đâu.”
“Vậy ư?”
Tô Long nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người.
“Vậy sao không gửi một cái tin nhắn chính thức cho cha hắn?”
“Khụ khụ... Cái này, có thể do hắn không nghĩ tới, hoặc là lo lắng bị người giữ lại.”
“Vậy hắn cưới hai bà vợ tại sao không hỏi ý kiến ta?”
“...”
Má nó!
Ta không làm thế!
Tô Vũ dại ra, ta cưới vợ bao giờ?
“Hắn muốn ở rể Chu gia Đại Minh phủ, đứa con chết tiệt này, hắn muốn ta tức chết phải không?”
“...”
Không thể nào, nói hươu nói vượn, ta không muốn ở rể, nhà lão Chu chỉ có Chu Thanh Nghiên vừa độ tuổi, mà ta không thích nàng.