Tô Vũ bất giác nghĩ tới một chuyện.
Tài liệu kiên cố!
Thần quang trong mắt hắn tỏa sáng, đúng vậy, chính là tài liệu kiên cố!
Thứ này... Nhật Nguyệt cửu trọng cũng khó mà phá hư, chẳng lẽ... chẳng lẽ nó là tài liệu đúc binh cực kỳ hiếm thấy?
Ánh mắt Tô Vũ bỗng nhiên biến đổi, đây là cơ duyên ư?
Cơ duyên rất lớn?
Cơ duyên rèn đúc thần binh?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên nhảy xuống, không quấy rối râu ria của tượng đá nữa mà là mau chóng dò xét một phen, ánh mắt biến ảo.
Mang không đi, cầm không được...
Mẹ nó.. Dù đây là cơ duyên thì phải rèn đúc địa binh như thế nào?
Địa binh khẳng định không có vấn đề!
Rèn đúc Thiên Binh hình thức ban đầu thì sao?
Có thể mang đi được không?
Dù cho không mang đi được thì đây cũng là tài liệu cực kỳ cường hãn, rèn đúc cũng có thể lưu lại một sợi ấn ký ở trong đó, nói không chừng có thể xê dịch pho tượng đá này. Nếu như có thể, thứ này kiên cố vô cùng, đem tảng đá nện người thì cũng có thể đập chết rất nhiều cường giả!
Lòng Tô Vũ đại động, đây chính là cơ duyên của ta sao?
Đúc binh chí bảo!
"Đáng tiếc... Triệu lão sư không có ở đây, bằng không, ta liên thủ với Triệu lão sư..."
Tô Vũ tự lẩm bẩm, vậy thì hắn sẽ có khả năng rèn đúc ra một thanh Thiên binh.
Cho dù là Thiên binh mang đi không được, nhưng tài liệu tốt như vậy phải đến đâu để tìm?
Thứ này kiên cố đến mức Nhật Nguyệt cửu trọng còn không đánh nổi, đây chính là nguyên liệu đúc binh hảo hạng, tùy ngươi giày vò, thủ đoạn rèn đúc gì cũng đều có thể thử một chút.
Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết, có lẽ đây thật sự là cơ duyên của ta.
Rèn đúc một thanh binh khí cường hãn, thậm chí... thậm chí có khả năng học tập lão Triệu, dung nhập một viên thần văn đi vào, làm thành văn binh bản mệnh mà rèn đúc, thứ này có chất liệu tuyệt đối siêu việt hơn hết thảy Thiên binh bình thường khác!
Dẫu sao thì mình có nhiều thần văn, cũng không có cái nào coi là Chủ Thần văn cả.
Dung nhập một viên thần văn có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Vũ nhảy nhót. Một khi thật sự có thể đem tượng đá dung luyện rồi mang đi, mẹ nó, có thể so với thần binh chất lượng đỉnh cấp. Dù cho không có bất kỳ đặc tính gì, chỉ riêng độ kiên cố thì dùng tới vô địch cũng không có vấn đề gì!
Oanh!
Một đóa hỏa diễm bùng cháy, thần văn chữ “Hỏa” tứ giai bắt đầu thiêu đốt tượng đá, thời khắc này Tô Vũ đâu còn quản Tử Linh gì đó nữa, hắn đã phát hiện cơ duyên của mình!
Tượng đá yên lặng nhắm mắt.
Hắn đang làm cái gì?
Hắn đang nướng ta?
Chẳng lẽ là vì kiểm tra độ kiên cố của ta sao?
Nó đang nghĩ ngợi, trong tay Tô Vũ bỗng xuất hiện cây búa lớn, sau một khắc, hắn bay lên đỉnh đầu, ầm ầm một tiếng, một búa nện xuống. Nện xong một búa này, thân thể Tô Vũ chấn động kịch liệt, nhưng trong nháy mắt hắn lại vô cùng mừng rỡ!
Tài liệu tốt!
Thần văn chữ “Chấn” cảm nhận được lực phản chấn mạnh bạo!
Ta phát tài rồi!
Thứ này một khi thành văn binh bản mệnh của mình, Tô Vũ tin tưởng thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng vọt, thần văn chiến kỹ tiếp nhận 99 thần văn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Từ nay về sau, hắn sẽ không cần lo lắng về văn binh nữa.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm viên thần văn hiển hiện, phát động tạo thuật!
Ầm ầm!
Một búa lại một búa, Tô Vũ đổ mồ hôi như mưa, hắn muốn rèn đúc pho tượng đá, dù cho không thể hòa tan thì cũng không sao, chỉ cần Khoách Thần quyết có thể chấn động ra chút lực lượng hiệp đồng thì hắn là có thể dung nhập thần văn, hiệp đồng nhất trí!
Có lẽ có thể điều khiển pho tượng đá này, sau đó ném ra một tảng đá nện chết Sơn Hải cũng dễ như chơi.
Mà lúc bấy giờ, tượng đá bỗng thấy hoảng hốt.
Hắn... đang rèn đúc ta?
Đúng vậy, lúc này nó đã phát hiện mục đích của Tô Vũ.
Hắn coi nó là tài liệu để đúc binh!
Đệt!
Đây là lần đầu tiên có người thiêu nó, nện nó, đánh nó, trước giờ chưa từng có ai coi nó là tài liệu để đối đãi hay mong muốn dùng nó làm cơ sở để rèn đúc ra một thanh binh khí kinh thiên động địa cả.
Có lẽ là vì chưa từng có vị Đúc Binh sư nào tới đây.
Tượng đá thật sự kinh ngạc, nói đi nói lại, dùng ta làm tài liệu thì thật sự có khả năng rèn đúc thần binh sao?
Suy nghĩ một chút, nếu như thực lực đủ mạnh thì đúng là có khả năng.
Đừng nói hóa đá, dù là người trần mắt thịt thì cũng có phương pháp đem người sống đi đúc binh!
Kẻ càng mạnh thì chế tạo ra binh khí càng mạnh.
Giống như Hồ Kỳ, lần trước bà đã bắt một tên Nhật Nguyệt trực tiếp đem đi đúc binh!
Bây giờ cũng vậy, nếu Tô Vũ đủ cường đại, vận khí tốt, có lẽ thật sự có thể đem tượng đá đúc thành một thanh thạch binh thiên hạ vô song, tuyệt đối cực kỳ cường hãn.
Theo mạch suy nghĩ nhìn lại, logic của Tô Vũ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ xem hắn có thể rèn đúc thành công hay không mà thôi!
Không chỉ thế, bây giờ Tô Vũ đúc binh cũng là đang rèn luyện nhục thân của mình, củng cố cảnh giới, chấn động thân thể, thần văn chữ “Chấn” cùng với Khoách Thần quyết đều có thể giúp hắn loại bỏ bớt chất bẩn trong thân thể và ý chí lực.
Nhiều lần nghịch chuyển nguyên khí, thân thể mới đột phá không lâu sẽ lại liên tục đột phá, Tô Vũ cũng có ý muốn mượn cơ hội này để rèn đúc chính mình.
Dù cho không thể rèn đúc thành công thì tài liệu tốt như vậy cũng rất khó gặp, thập bát ban võ nghệ của hắn đều có thể dùng tới.
Nếu là nguyên liệu bình thường thì Khoách Thần chùy nện mấy lần liền nát, nhưng tượng đá lại cực kỳ tốt, hạ mấy vạn cái cũng chẳng vỡ nổi
Tô Vũ điên cuồng nện gõ!
Tâm tình hắn không tệ, thứ này tốt thật sự, hắn còn đang điều chỉnh tần suất chấn động, tranh thủ cùng tượng đá làm đến nhất trí. Sau khi gõ tượng đá một hồi, hắn cũng phát hiện, tượng đá này rất thú vị, là một loại tài liệu siêu cấp tốt.
Dưới sự chấn động thường sẽ truyền ra một loại tần suất đặc thù.
Tô Vũ muốn làm đến mức hiệp đồng nhất trí, đem thần văn của mình hòa tan vào, giờ phút này hắn đang không ngừng điều chỉnh bản thân.
Một lần, hai lần...
Tô Vũ chậm rãi điều chỉnh, dần dần, tần suất rung động cao lên, mà Tô Vũ thì nhìn chằm chằm tượng đá, ánh mắt hắn dần trở nên dị dạng.
Hắn còn đang điều chỉnh tần suất, chấn động chính bản thân.
Một mực chấn động, chấn động...
Tô Vũ bỗng nhiên cảm giác lỗ chân lông toàn thân mở ra!
Xương cốt, máu thịt, nguyên khí đồng thời chấn động, cảm ngộ không thể diễn tả được tràn vào vào trong lòng, hắn thầm lẩm bẩm: "Hô hấp pháp, thu nạp nguyên khí chi pháp!"
Ánh mắt Tô Vũ triệt để biến đổi!
Hắn chỉ chế tạo binh khí mà thôi, thế mà lại lĩnh ngộ ra một môn công pháp, một loại công pháp hết sức đặc thù, không phải khai khiếu mà là thu nạp nguyên khí, hô hấp nguyên khí, gia tốc tu luyện.
Tô Vũ rung động, thứ này... thứ này không hạn chế chủng tộc!
Không có phân biệt, không cần nguyên khiếu phối hợp.
Mà là một loại vấn đề tần suất chấn động của bản thân!
Sau cơn rung động thì Tô Vũ triệt để hiểu rõ cái gì gọi là cơ duyên, Ngũ Đại thu được công pháp, chẳng lẽ cũng tương tự như hắn?
Ngũ Đại cũng đến đây chế tạo tượng đá này?
Cho nên mới thu được công pháp truyền thừa?
Hô hấp khí!
Thu nạp!
Tô Vũ tiếp tục rèn đúc, cự chùy nện gõ tượng đá, phối hợp với tần suất chấn động, hàng loạt tử khí trong cơ thể hắn trước đó chưa bị bài trừ, giờ phút này đều bị đẩy ra, không ít máu đen thối rữa từ trong lỗ chân lông bị bài xuất.
Mà Tô Vũ hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, dứt khoát lấy ra vô số Thiên Nguyên khí để nó tràn ngập bốn phía, hưởng thụ niềm vui sướng khi rèn đúc.