Rất nhiều ngày không ăn một bữa ra dáng, hôm nay Tô Vũ đã ăn không ít.
Cơm nước xong xuôi, lại rảnh rỗi nói chuyện một hồi, Tô Vũ liền muốn cáo từ về nhà.
Chờ ra cửa, Trần Khánh Hòa không biết lúc nào đã cầm theo một cái hộp, ông nhét vào trong tay Tô Vũ, nói khẽ: "Cầm lấy, đây không phải là để tạ lễ chuyện trước đó đâu, chuyện kia ngươi cứ để Hạo Tử sau này tự mình cảm tạ..."
"Đây là chút lễ vật thúc nhờ ngươi chiếu cố nó, thúc ngoài miệng nói không quan tâm, trong lòng thật sự rất sợ... Sợ ngày nào đó nó lại mất mạng."
"A Vũ, xin nhờ ngươi!"
Trong lòng Tô Vũ hơi nghẹn, cũng không biết là tư vị gì, Trần Khánh Hòa tốt xấu gì cũng là phó trưởng phòng Giao Đốc, cũng là Thiên Quân cửu trọng, thậm chí sắp tới sẽ trở thành chức vị chính.
Nhưng mà hiện tại, vì con trai mà ông lại khách khí với mình như vậy, thậm chí có vẻ còn ăn nói khép nép.
Tô Vũ kỳ thật cũng chỉ là Khai Nguyên, hắn còn chưa chính thức đi học ở Văn Minh học phủ, Tô Vũ kỳ thật cũng không hiểu Trần Khánh Hòa vì sao lại tin tưởng mình như thế.
Hộp quà được Trần Khánh Hòa nhét vào tay, Tô Vũ suy nghĩ một chút cũng không cự tuyệt, trước cứ nhận đi đã.
...
Tô Vũ nhanh chóng rời khỏi Trần gia.
Hắn vừa đi, Trần Hạo liền không nhịn được nói: "Cha, hôm nay người khách khí với A Vũ như vậy làm gì, không được tự nhiên."
"Ngươi thì biết cái gì!"
Trần Khánh Hòa mặc kệ cậu, Trần Hạo không vui nói: "Làm sao con lại không biết được? Con cùng A Vũ quen biết đã nhiều năm, còn cần cha nói sao, quan hệ giữa bọn con tốt lắm."
"Chiếu cố ngươi lần một lần hai là giao tình, ba lần bốn lần là ân tình, nhiều hơn nữa thì chính là tuyệt tình!"
Trần Khánh Hòa lạnh mặt nói: "Với cái tính này của ngươi, không sớm thì muộn sẽ gây tai họa! Tô Vũ cũng không phải cha ngươi, dựa vào cái gì mà phải chiếu cố ngươi cả đời? Đến lúc đó giao tình không còn, ngươi còn mặt dày mày dạn dán lấy người ta?"
"Cha, người cũng quá không tin tưởng con rồi."
"Đúng thế." Trần Khánh Hòa trả lời dứt khoát, lại nói tiếp: "Nếu thật sự muốn đi Đại Hạ phủ thì ít gây chuyện cho ta, cắm đầu vào tu luyện thật tốt là được! Bên chỗ Tô Vũ không có việc gì thì đừng đi làm phiền người ta, có việc không giải quyết được mới được đi cầu hắn hỗ trợ."
"A Vũ giống con, cũng chỉ là học viên, đâu phải làm đại quan..."
"Ngươi ấy!" Trần Khánh Hòa thở dài: "Có thể giống nhau sao? Không nói hắn ban đầu đã thông minh hơn ngươi, Liễu Văn Ngạn là ai? Văn Minh sư Đằng Không cảnh, tại Đại Hạ Văn Minh học phủ có giao thiệp rộng khắp, ông ta đặt kỳ vọng rất cao vào Tô Vũ, Tô Vũ đi tới đó sẽ khác ngươi."
"Mà lần trước tới Bạch Phong tới, ta hỏi thăm một chút, anh ta là trợ lý nghiên cứu viên, gần đây hình như sắp đột phá Đằng Không thất trọng!"
"Lần trước khi anh ta đi đã bảo Tô Vũ tới học phủ tìm mình... Lúc ấy thành vệ quân Trương thiên phu trưởng đều có mặt, điều này đại biểu cái gì, đại biểu là anh ta xem trọng Tô Vũ, ngươi nói ngươi... ngươi làm sao lại không bắt lấy cơ hội này!"
"Tô Vũ đi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, có người của Liễu Văn Ngạn ở đó, có Bạch Phong chiếu cố, chính hắn lại thông minh, qua mấy năm, ngươi vẫn sẽ là binh lính, người ta nói không chừng đã thành nhân vật lớn ở Đại Hạ phủ rồi!"
"Còn có, Tô Long là Thiên Quân cửu trọng, có thể ra trừ ma diệt ác, không giống với với cha ngươi."
Trần Khánh Hòa cảm khái: "Trấn Ma quân là gì chứ, năm đó Hạ phủ chủ đã thống soái đại quân đoàn! Hiện tại Long Võ vệ, các vị thiên phu trưởng đều xuất thân từ Trấn Ma quân!"
"Tô Long không phải nhân vật lớn gì ở Trấn Ma quân nhưng xuất thân là quân nhân, đó chính là chiến hữu cũ! Hơn phần nửa cao tầng của Long Võ vệ, phủ quân đều từ Trấn Ma quân mà ra, chỉ cần Tô Vũ không ngốc, mượn nhờ thế lực của hai phe này thì bọn họ đều sẽ là chỗ dựa cho hắn!"
Trần Hạo lắc lắc đầu, "Thế này mà cũng được? Cha, Tô bá bá chỉ là Thiên Quân cảnh, còn có thể nhận biết những đại nhân vật kia?"
"Không phải vấn đề quen hay không quen!" Trần Khánh Hòa tức giận chỉ tay vào đầu cậu ta, "Ngươi không hiểu quân đội, nếu Tô Vũ thật sự có việc tới cầu, nói phụ thân hắn là Trấn Ma quân, còn là lão binh, phía quân đội tự nhiên nhiều thêm ba phần tình cảm, quân đội bao che cho người của mình cực kỳ lợi hại, tối thiểu sẽ không để cho Tô Vũ bị ai bắt nạt."
"Không đến mức sẽ cho hắn nhiều chỗ tốt, nhưng ở Đại Hạ phủ thì người bình thường cũng đừng hòng ức hiếp Tô Vũ, lỡ chọc tới phiền toái lớn, Hạ phủ chủ tự mình ra mặt cũng là tiền lệ từng xảy ra."
Trần Khánh Hòa không nói thêm nữa, việc này không phải chưa từng phát sinh.
Hạ Long Võ là thiết huyết Chiến thần, hết sức coi trọng tình đồng đội.
Nhất là hai mươi năm trước những lão binh đã cùng y chém giết trên chiến trường, hiện tại không ít người đều là tướng lãnh cao cấp của Long Võ vệ hay phủ quân.
Kể ra Tô Long cũng có chút đáng tiếc, năm đó nếu y không xuất ngũ trở về, kiên trì phục vụ quân đội thì chỉ e địa vị hiện tại đã là chấp trưởng một phiên.
Thiên Quân cảnh vẫn quá yếu, nếu Tô Long là Vạn Thạch cảnh, chắc chắn người đã tiến vào Long Võ vệ.
So với Tô Vũ, tiểu tử nhà mình tới Đại Hạ phủ thật sự chính là tứ cố vô thân.
Ông cũng không phải Tô Long, ông ở Nam Nguyên có thể xem là nhân vật số một, nhưng đi Đại Hạ phủ... ai mà biết Trần Khánh Hòa ông là ai?
Trần Hạo nghe mà có chút nhức đầu, cũng không thèm nghĩ nữa, nói thầm Tô bá bá thực trâu bò... Sau đó liền trở về phòng.
Trần Khánh Hòa dở khóc dở cười, điều mà con trai đang suy nghĩ, ông đại khái đều có thể đoán được.
Sao cha ta không phải Trấn Ma quân chứ?
Đây chỉ sợ sẽ là tâm tư hiện tại của tiểu tử ngốc nghếch này!
...
Tô gia.
Vừa về đến nhà, Tô Vũ liền mở hộp quà mà Trần Khánh Hòa tặng ra, sau đó thì vẻ mặt của hắn liền triệt để câm nín.
Trong hộp có mấy cái bình nhỏ, cộng thêm một mảnh xương.
Mảnh xương hoàn chỉnh!
"Cái này... Đây là... công pháp Vạn tộc nguyên bản?"
Tô Vũ hơi kinh ngạc, còn mấy cái bình thì hắn thấy được, có ba cái, mở ra nhìn thoáng qua mới biết đó là Nguyên Khí dịch!
Mỗi bình một giọt!
Tổng cộng 3 giọt Nguyên Khí dịch!
"Thật hào phóng!"
Tô Vũ líu lưỡi!
3 giọt Nguyên Khí dịch, giá thị trường chính là 300 ngàn.
Then chốt không phải cái này, mà là công pháp Vạn tộc nguyên bản.
Dù đây chỉ là công pháp Thiên Quân cảnh nguyên bản thì giá trị cũng đã rất kinh người.
Lần trước Bạch Phong đưa cho Tô Vũ một mảnh xương vỡ, cái kia chỉ có một phần ba mà đã đủ để hắn xem là bảo bối, lúc ấy Lưu Nguyệt thậm chí còn ghen tị tới đỏ mắt.
Thứ này không phải dùng tiền là có khả năng mua được, mà phải dùng điểm công huân để đổi.
Hiện tại Tô Vũ cũng không tính là tiểu bạch thuần túy nữa rồi.
Nam Nguyên trung đẳng học phủ không hối đoái công pháp nguyên bản, ở chỗ Đại Hạ phủ mới có thể đổi được.
Một bản công pháp Thiên Quân cảnh nguyên bản, bất kể là công pháp hay võ kỹ, cũng không quản là chủng tộc nào, cơ bản nhất cũng phải tốn 30 điểm công huân!
Nếu là công pháp cường tộc nguyên bản thì giá trị càng cao, rất cao!
Ít nhất phải từ 30 điểm công huân trở lên!
"Cái này..."
Tô Vũ cũng biết mỗi lần Trần Khánh Hòa vung tay thì sẽ không hẹp hòi, nhưng hắn không nghĩ tới vấn đề phóng khoáng hay không mà hắn hoài nghi điểm góp nhặt những năm qua Trần Khánh Hòa đều dùng để đổi bản công pháp này cho hắn!
"Đây là..."
Tô Vũ thật sự không biết nên nói cái gì.
300 ngàn, Trần Khánh Hòa làm việc ở Giao Đốc, khẳng định là kiếm nhiều hơn cha mình, nhưng nếu nói tuỳ tiện xuất ra 300 ngàn thì cũng khó.
Điểm công huân thì dựa theo phúc lợi hằng năm, Trần Khánh Hòa một năm hẳn có thể lấy được 5- 10 điểm.
Tô Vũ không biết ông đã bỏ ra bao nhiêu điểm công huân, nhưng chỉ một cái hộp như vậy, đại khái phải tiêu tốn sáu bảy năm gia sản của Trần Khánh Hòa!
Bao gồm tiền lương, phúc lợi, công huân, toàn bộ đều cộng vào!