Hôm Minh Quân xuất viện, Quỳnh Lam vì có việc bận ở công ty mà không thể đến. Hơn một tuần sau đó cô cũng không có đến thăm anh, một phần là do bận việc nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là trở ngại tâm lý của cô.
Quỳnh Lam hiện tại cũng không biết có nên tha thứ và quay về bên anh không, 8 năm qua cô không có anh vẫn không đến nỗi quá tệ. Nhưng hôm đó nhìn thấy anh toàn thân đầy máu thực sự cô rất sợ anh sẽ rời đi mất. Cô biết bản thân chưa quên anh, nói trắng ra là vẫn còn yêu anh rất nhiều. Hơn nữa hôm đó anh vì bảo vệ cô mà bất chấp tính mạng khiến cho cô rung động không hề nhỏ. Ngay cả những thắc mắc của cô về thân phận thật sự của anh, rồi những chuyện lúc trước, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả.
Nhưng còn yêu thì sao, tổn thương năm đó cô chịu không hề nhỏ. Hơn nữa chuyện năm đó anh thực sự phản bội cô là thật hay giả cũng chẳng còn quan trọng nữa. Quỳnh Lam đã hơn 30 tuổi, vui buồn, khổ sở, đắng cay gì cô cũng trải qua rồi. Hiện tại cô chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của riêng mình. Có lẽ vậy nên cô nghĩ cô và anh vẫn như 8 năm qua, cuộc đời của ai người nấy sống đi, có khi như thế sẽ tốt hơn chăng? Quỳnh Lam hiện đang rất bối rối với những lựa chọn của bản thân.
Hôm nay cô tan làm khá muộn vì công ty có dự án mới. Khoảng 11h cô mới về tới chung cư của mình. Do sống một mình nên cô cảm thấy ở chung cư khá tốt. Lê lết thân xác mệt mỏi vào nhà, cô nằm phịch xuống ghế sofa nhắm mắt định thần. Vừa mới nhắm mắt được vài phút thì chuông cửa nhà cô bỗng vang lên. Cô có chút lười biếng không muốn đi mở cửa, hơn nữa đã muộn thế này rồi còn có ai tới.
Chuông cửa vẫn cứ reo, Quỳnh Lam buộc phải lê lết thân thể mệt mỏi ra mở cửa. Trước khi mở cô có nhìn qua lỗ nhỏ ngay cửa. Quỳnh Lam bất ngờ khi người đến là Minh Quân, cô đang trong cơm buồn ngủ cũng tỉnh hẳn luôn. Cô không định mở cửa, bởi vì không muốn dây dưa. Nhưng nhìn anh hiện tại có chút khác lạ, hình như là say rồi. Cô cứ lững lự mãi không biết nên mở hay không, lúc nhìn qua lỗ nhỏ thêm lần nữa thì dã không thấy anh đâu rồi.
Nghĩ là anh đã về rồi, cô mở cửa ra xem sao, đúng là không còn thấy ai. Nhưng lúc nhìn sang chỗ gần cửa, cô giật nảy mình khi một cục màu đen chình ình ngay đó, là Minh Quân nằm ngủ ở đó. Nhìn gương mặt ngủ ngon lành của anh mà cô bất lực, thở dài một hơi. Vẫn là không đành lòng nhìn anh như thế, hơn nữa anh mới vừa bị thương, vết thương còn chưa khỏi hẳn. Thế là cô đành dùng hết sức bình sinh lôi anh vào nhà.
Lôi mãi cuối cùng cũng lôi anh được đến giường của cô. Căn hộ của cô không lớn, phòng ngủ lại gần cửa ra vào nên đưa anh đến đó cũng không đến nỗi xa. Nhưng với một cô gái yếu ớt như cô lôi một tên đàn ông lực lưỡng như anh thì đã quá sức rồi.
Lôi được anh lên đó, cô chỉnh cho anh nằm ngay ngắn, đắp chăn lên cho anh. Sau đó lấy khăn ướt lau sơ qua người cho anh. Dù sao cũng qua tám năm cô và anh chưa bao giờ ở gần nhau như vậy. Cô cũng đã lâu lắm rồi chưa đụng vào thân thể của anh. Nhưng đối với cô và anh, quen nhau hơn mười năm, hơn nữa cũng đã là vợ chồng, nên cũng chẳng có gì phải ngại. Cô lau sơ người cho anh rồi chuyển bị rời đi.
Lúc này bất thình lình cô bị một bàn tay nắm lại. Kéo cô một phát ngã xuống giường. Người đàn ông nhanh chóng ôm chặt lấy cô.
Quỳnh Lam liền nhanh nhạy nhận ra bất thường, cô không vui lên tiếng:
– Nãy giờ anh giả bộ say.
Minh Quân cũng không phản bác, nhưng lúc này anh đã mở mắt và nhìn chằm chằm vào cô. Quỳnh Lam có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, thầm hiểu mình đã đoán đúng. Cô hơi tức giận liền giãy giụa vùng ra. Nhưng vì anh ôm quá chặt nên cô không thể thoát ra, cô tức giận quát:
– Anh mau buông tôi ra.
Lúc này anh có hơi nới lỏng tay ra, cô liền vùng dậy chạy nhưng rất nhanh anh lại ôm chặt cô. Cô vẫn là không thể thoát. Nhưng vì hành động vừa nãy mà từ ôm từ sau lưng, bây giờ đổi lại là cả hai đối mặt với nhau, cô thì vẫn bị anh ôm chặt. Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt của anh. Đôi mắt của anh vẫn đen láy, nhưng không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc, mà thay vào đó là ánh mắt mà lúc trước anh thường dùng nhìn cô, có chút ấm áp, sủng nịnh, cưng chiều, nhưng hôm nay lại có chút đượm buồn, anh có tâm sự chăng? Cô mải mê đắm chìm vào ánh mắt đó cảu anh. Bỗng giọng trầm ấm cất lên trong không gian tĩnh lặng khiến cô như bừng tỉnh:
– Đừng đi có được không? Đừng bỏ mặc anh nữa có được không?
Minh Quân đang là đang khẩn cầu cô sao. Cô và anh quen nhau lâu như vậy cô cũng chưa từng thấy anh như vầy bao giờ. Ngay cả lúc trước có nhường nhịn, cưng chiều cô anh cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này. Anh là một người cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải hạ mình với ai, ngay cả cô. Nhưng dáng vẻ khẩn cầu của anh hôm nay là sao đây. Cô cũng thật chẳng thể hiểu nổi.
Nhưng như vậy thì sao, cô hiện tại không muốn cùng người này có thêm mối quan hệ nào nữa. Quỳnh Lam vẫn kiên quyết giãy giụa đòi thoát khỏi. Bỗng cô bị anh cưỡng hôn một cách dữ dội. Không kịp phản ứng chỉ có thể ú ớ trong miệng, tay thì không ngừng đẩy anh ra nhưng vẫn không có tác dụng.
Không biết vì sao tự dưng cô cảm thấy rất uất ức, nước mắt cứ thế chảy ra. Cô vừa giận vừa thấy tủi thân. Anh có quyền gì mà bắt ép cô là anh sai trước, là anh đã phản bội vô trước, sao bây giờ lại làm vậy. Anh cảm nhận được cô đang khóc, hành động cũng dần dừng lại, đau lòng nhìn cô.
Vì bị hôn sâu nên hiện tại cô vẫn còn thở gấp, nhưng vừa thở ổn định hơn liền không kìm được cơn tức giận, nỗi uất ức trong lòn dưng lên mà mắng chử:
– Đồ khốn nạn nhà anh. Ai có anh có quyền làm thế. Đồ chết tiệt, tôi ghét anh.
Quỳnh Lam vừa mâng vừa đấm vào ngực anh. Minh Quân để yên cho cô mắng, đánh tùy ý. Một lúc sau cô bình tĩnh hơn, thì anh liền nói:
– Đừng ghét bỏ anh có được không? Anh không thể xa em nữa đâu, anh sẽ chết mất, 8 năm là quá đủ rồi.
Anh hơi nhừng lại một lát rồi nói tiếp:
– Thật ra anh chưa từng phản bội em, cái đó chỉ là vở kịch làm ra để tạm rời xa em. Lúc đó thực sự chỉ còn cách này mới có thể bảo vệ an toàn cho em. Anh biết mình khốn nạn, mình đáng chết, khiến em đau nhiều như vậy là tội của anh.
Quỳnh Lam đã bình tĩnh hơn nghe anh nói, thấy cô như vậy anh có chút vui mừng. Cuối cùng cô cũng đã cho anh cơ hội giải thích rồi.Minh Quân cưng chiều lau nước mắt cho cô rồi lại nói tiếp:
– 8 năm trước trong một lần bị hãm hại, anh đã được một người đàn ông cứu. Ông ta là lão đại của bang Hắc Long, bang phái trong hắc đạo. Sau đó ông ta muốn anh gia nhập vào bang ông ta.
– Lúc đầu anh không đồng ý, ông ta liền lấy em và bố mẹ chúng ta ra uy hiếp. Thế lực của họ rất lớn, anh không thể chống lại đành chấp nhận. Nhưng dù là có gia nhập hay không thì anh vẫn phải đẩy em ra xe thì mới bảo vệ được em.
– Lúc đó người cứu anh đột nhiên qua đời, nhưng điều không ngờ hơn là ông ta trao chức lão đại lại cho anh. Chấp nhận hay không chấp nhận, cái nào mới tốt. Nhưng đã dính vào hắc đạo thì sao có thể dễ dàng thoát khỏi. Anh đành chấp nhận.
– Trong khi đó Mặc Thần lão đại của Hắc Thần một trong những đố thủ truyền kì của Hắc Long đã nhắm đến em. Chính vì thế anh phải ly hôn để bảo vệ em.
– Hôm đó anh và cô gái kia thực sự không có gì, tất cả chỉ là kế hoạch thôi. Anh biết cô ta có ý nên mới cố ý lợi dụng cô ta khiến em hiểu làm. Nhưng sau đó anh liền khiến cô ta phải cảm thấy hối hận khi đã làm điều đó.
Ánh mắt anh vẫn nhìn vào cô nãy giờ, thấy cô chẳng có phản ứng gì, sợ cô vẫn không tin mình liền nói:
– Anh thề đấy. Thực sự những gì anh nói là sự thật, anh và cô ta chưa xảy ra bất cứ điều gì.