• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, ngồi đối diện với Gia Hân là Quỳnh Lam với gương mặt buồn rầu. Gia Hân nhìn thấy vậy thì lên tiếng hỏi:

– Chị Lam, chị bị sao thế? Không lẽ vẫn chưa làm lành với chồng à.

Quỳnh Lam thở dài một hơi, cất giọng:

– Thì vậy đó. Anh ấy lần này thật quá đáng, chị đã hạ giọng xin lỗi trước, chỉ muốn anh ấy đuổi việc cô thư kí đó. Thế mà anh ấy lại nổi trận nôi đình với chị.

Nghe Quỳnh Lam vói thế, Gia Hân cũng hiểu ra vấn đề. Có lẽ Quỳnh Lam hơi bướng bỉnh bắt Minh Quân tự nhiên sa thải thư kí khi cô ta chưa phạm lỗi gì, điều đó có lẽ làm anh khó xử. Gia Hân thấy có vẻ lần này người sai lại là Quỳnh Lam rồi. Nhưng theo cô biết, Quỳnh Lam trước giờ không phải là người vô duyên vô cớ, thích làm theo ý mình. Thế nên có lẽ chuyện này có uổn khúc gì đó. Gia Hân lên tiếng hỏi:

– Chị của tôi ơi. Khi không chị bắt anh Quân đuổi việc thư kí, khi cô ta chưa làm gì sai đến mức bị sa thải. Cái này hơi vô lý đấy. Nhưng không phải lần trước cô ta xin lỗi chị rồi sao?

Quỳnh Lam nghe Gia Hân nhắc tới cuộc gặp đó thì tức giận, phẫn nộ lên tiếng:

– Nhắc tới chuyện đó, chị càng tức. Em không biết đâu, cô ta chính là một con cáo già đó, là chị quá ngây thơ mới tin lời cô ta.

Nghe Quỳnh Lam nói thế thì cô chưng ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại:

– Là sao?

– Để chị kể cho nghe. Con nhỏ đó cáo già lắm.

– Minh Quân vừa đi công tác về mấy bữa nay. Vừa gặp chị, chưa để chị nói cái gì thì anh ấy liền trách chị. Nói cái gì mà, chị chị bướng bỉnh, chị vô lý. Nói chị đừng tưởng có nhiều tiền thì muốn làm gì thì làm. Anh ấy rất thất vọng về chị.

– Mà em biết tính chị rồi đấy. Hơn nữa chị vẫn chưa làm gì mà đã bị anh ấy mắng, lúc đó chị tức lắm, vừa tức vừa đau. Chị không thèm để ý nữa chửi lại chồng luôn rồi hỏi sao lại trách chị.

– Em biết anh Quân nói sao không?

Gia Hân vẫn không lên tiếng, vì chưa kiph lên tiếng thì Quỳnh Lam lại hăng say nói tiếp rồi.

– Anh ấy nói chị vứt tiền vào mặt Kim Tuyền tức con nhỏ thư kí đó. Song chị bắt nó cầm tiền rồi nghỉ việc. Chị nghe tới đây là có mùi trà xanh nồng nặc rồi. Chị không ngờ con nhỏ đó gian xảo thế, giám đổi trắng thay đen. Nhưng tức hơn nữa nó nói vậy mà anh Quân cũng tin.

– Chị tức lắm nhưng vẫn cố giải thích. Thế vậy mà Minh Quân, anh ấy chưa nghe chị giải thích xong thì đi luôn. Từ hôm đó tới nay hai vợ chồng vẫn chiến tranh lạnh. Chị quyết định rồi lần này anh ấy không xin lỗi trước, chị sẽ không tha thứ.

Gia Hân nghe Quỳnh Lam kể xong cũng đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra không phải Quỳnh Lam bướng bỉnh, vô lý, mà cô ấy có lý do của mình. Với tính cách như Quỳnh Lam hành xử trước giờ thì cô thư kí kia vẫn còn bình an đã là sự nhẫn nại rất lớn rồi. Nhưng mà khoan đã Gia Hân cũng không biết Quỳnh Lam có làm gì thư kí của Minh Quân chưa, vẫn phải nên hỏi mới biết:

– Vậy chị tính cứ để vậy sao? Chị không làm gì cô gái kia đấy chứ?

Hiện tại Quỳnh Lam đã bớt giận, thay vào đó lại là gương mặt có chút buồn bã, Gia Hân cũng chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy.

– Không có. Cô ta không đáng để chị ra tay. Thế nhưng cô ta sớm muộn cũng phải trả giá thôi. Nhưng em cũng hiểu mà, nếu cô ta đáng ghét 10 phần thì Minh Quân lại đáng trách một trăm lần. Cô ta có thể nói nhăng nói cuội, nhưng tin hay không vẫn là do Minh Quân. Thế nên điều đó mới làm chị lo lắng. Có phải anh ấy thay lòng không chị cũng chẳng đoán được.

Những đạo lý Quỳnh Lam vừa nói Gia Hân đều hiểu hết. Bởi hiện tại cô cũng gặp trường hợp như thế. Trong tình yêu hay bất cứ mối quan hệ nào, niềm tin là một thứ vô cùng quan trọng. Nếu đã không còn tin thì cũng không cần phải duy trì mối quan hệ đó nữa. Gia Hân nhìn Quỳnh Lam buồn bã như thế thì liền lên tiếng an ủi:

– Chị cũng đừng quá buồn, chuyện đâu còn có đó.  Hai người cũng đã quen biết, yêu nhau lâu như vậy, không lẽ chỉ vì một chuyện nhỏ mà anh Quân lại thay lòng.

– Con người mà em, chưa biết trước thứ gì. Lúc đầu thì yêu thương, hứa hẹn. Nhưng nói một cái lại đi yêu người khác. Nhưng chị rất thoáng, không nghĩ nhiều như thế. Nếu Minh Quân dám phản bội chị. Chị sẽ ly hôn.

Gia Hân nghe Quỳnh Lam  nói ly hôn thì bất ngờ, chị ấy vậy mà rất dứt khoát. Cô không ngờ chị ấy rất yêu Minh Quân thế nhưng nếu anh ấy dám phản bội thì chị lại dứt khoát từ bỏ. Quỳnh Lam đúng là kiểu người yêu được hận được, nắm được cũng buông được. Gia Hân có chút ngưỡng mộ tính cách của Quỳnh Lam. Chị không như cô dẫu biết là không thể nhưng lại cứ giay giưa mãi không thôi, cuối cùng người chịu tổn thương vẫn là mình. Nhưng Gia Hân vẫn muốn biết, người chị ấy yêu nhiều năm thế nói bỏ là bỏ thật sao?

– Chị nói thật sao?

– Chẳng có thật giả gì, vốn dĩ nếu sự việc đã xảy ra thì không muốn tin là thật, tự lừa dối mình thì cũng chẳng được ích lợi gì. Phụ nữ chúng ta đấy à, phải tự biết thương bản thân mình trước, chính mình còn không thương mình thì nói xem ai dám thương.

Đúng vậy, Quỳnh Lam nói đúng, chính mình còn không tự thương mình thì dám bắt ai thương. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, hy vọng rằng Minh Quân không phải người như thế. Còn cô trà xanh kia đúng như Quỳnh Lam nói sớm muộn gì thì cũng bị quả báo thôi, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma thôi.

Thấy Gia Hân cứ đăm chiêu suy nghĩ. Quỳnh Lam bỗng nhớ ra cái gì đó liền cất giọng nói:

– À đúng rồi. Em và Gia Huy dạo này thế nào?

Gia Hân đang mải suy nghĩ thì bị giọng nói của Quỳnh Lam làm bừng tỉnh. Cô nghe thấy câu hỏi đó của chị thì cũng vui vẻ trả lời, chẳng có gì giấu diếm cả, trước sau gì mọi người cũng biết:

– Em sẽ ly hôn.

Quỳnh Lam bất ngờ, trợn mắt nhìn Gia Hân, hỏi lại:

– Thật sao?

Gia Hân cũng gật đầu tỏ ý đúng. Quỳnh Lam thấy vậy thì hết sức bất ngờ, nhưng sự tò mò lại xâm chiếm tâm trí, nên miệng nhanh hơn não hỏi:

– Tên đó làm gì có lỗi với em à. Hay lại liên quan tới cái con trà xanh Bảo Vy kia. Cứ nói với chị, chị xử đẹp hai đứa nó luôn.

Gia Hân dở khóc dở cười đáp:

– Không có gì. Chỉ là đến thời hạn thì ly hôn thôi.

Quỳnh Lam chăm chú nghe cô nói, nghi hoặc hỏi:

– Thời hạn gì?

Nghe chị hỏi thế, cô biết mình lỡ miệng. Nhưng Quỳnh Lam là người rất thông minh, cô ấy liền phát giác ra Gia Hân đang giaua mình chuyện gì đó liền hỏi tới tấp:

– Gia Hân, giấu chị chuyện gì, nói mau.

Cô cũng chẳng cần phải giấu nữa liền kể lại mọi chuyện, cái chuyện mà cô đề nghị 100 ngày sau kỉ niệm kết hôn của hai người họ thì sẽ chấp nhận ly hôn. Còn nguyên nhân hiện tại dẫn đến ly hôn thì cô không dám kể. Chỉ sợ kể ra Quỳnh Lam lại băm dằm hai con người kia ra mất. Lúc đó mọi chuyện lại càng rắc rối, khó giải quyết. Còn Gia Hân, cô lại chỉ muốn giải quyết mọi chuyện trong im lặng, như thế cũng không gây ảnh hưởng đến hai bên gia đình, cũng như cô và Gia Huy. Dù sao cũng đã như vậy rồi làm ầm lên, mất mặt đôi bên cũng chẳng có ích lợi gì.

Nghe Gia Hân kể xong, Quỳnh Lam tức giận nói:

– Em đó, chuện như thế mà giấu chị lâu như vậy. Không xem chị là chị em đúng không?

Quỳnh Lam vờ giận dỗi cô. Gia Hân thấy vậy thì mau chong lên tiếng:

– Không phải em muốn giấu chị mà. Thôi đừng có giận em.

– Được thôi lần này tha cho em. Lần sau, có chuyện gì cũng phải tâm sự với chị đó, không được giấu diếm. Hơn nữa ly hôn cũng không phải không tốt. Chuyện gì cũng cần nghĩ kĩ, nhưng yên tâm dù em quyết định thế nào, chị vẫn ủng hộ em.

Gia Hân vui vẻ nói:

– Dạ vâng.

Thế là hai chị em lại cười đùa với nhau. Bỗng Quỳnh Lam lại nói:

– À quên mất. Hôm nay chị hẹn gặp em là để thông báo. Chị sắp mở công ty doanh trang sức đá quý, em có muốn làm nhân viên đầu tiên của công ty chị không?

Gia Hân bất ngờ thốt lên:

– Thật sao?

Quỳnh Lam vui vẻ, tự hào nói:

– Tất nhiên, em xem chị là ai, là Phạm Quỳnh Lam, đại tiểu thư của tập đoàn bất động sản Á Âu.

Đúng vậy, gia thế của Quỳnh Lam không coi thường được đâu. Ba của chị ấy là ông trùm trong giới bất động sản, mẹ lại là cố vấn cấp cao của Thủ tướng. Nói chung chính là tiểu thư danh gia vọng tộc. Bởi thế Minh Quân và Quỳnh Lam chính là một cặp trời sinh. Gia thế ai cũng hiểm hách. Hơn nữa Quỳnh Lam rất có năng lực, nên việc chị ấy lập công ty riêng cũng không có gì khá bất ngờ. Chỉ là bình thường Gia Hân thấy quỳnh Lam không phải nói rất lười làm mấy chuyện kiểu đó sai, chị ấy nói có Minh Quân nuôi là đủ, thế vậy mà bây giờ lại tự mở công ty. Nhưng Gia Hân cũng vui cho chị ấy, có lẽ bận rộn sẽ giúp chị ấy bớt nghĩ lung tung, cô đáp:

– Rất vinh hạnh a. Vậy phải nhờ bà chủ Quỳnh Lam chiếu cố.

Nói xong cả hai cùng cười vui vẻ với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK