• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau

Gia Huy tỉnh dậy đã không còn thấy Gia Hân nữa. Lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như thế, vậy mà thức dậy thì cô vợ nhỏ không biết đã trốn đi khi nào rồi. Anh không tức giận, miệng còn nhếch lên một nụ cười vui vẻ. Dậy vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đến công ty, có vẻ tâm trạng của anh tốt hơn mấy ngày qua, nhưng anh vẫn đắn đo việc Gia Hân có chịu từ bỏ ý định ly hôn, bởi anh thấy lần này cô hết sức kiên quyết.

Còn về Gia Hân, sáng cô đã dậy rất sớm. Lúc thức dậy đầu cô đau như búa bổ, Gia Hân nhích người ngồi dậy trong khi mắt vẫn chẳng thể mở nổi. Có điều cô vừa cố gắng ngồi dậy thì hình như có thứ gì đó vắt ngang bụng cô khá nặng. Lúc này dường như cô tỉnh táo hơn, gắng gượng mở mắt ra. Vừa mở mắt ra cô đã suýt nữa la lên vì ngạc nhiên. Đây không phải phòng cô, nhưng còn bất ngờ hơn nữa đây chính là phòng ngủ của cô và Gia Huy, vậy hiện tại cô đang ở nhà của hai vợ chồng, cái nhà mà cô vừa dọn đi cách đây hơn một tuần.

Gia Hân quay sang người bên cạnh, đúng là Gia Huy đang hít thở đều đều nhắm mắt ngủ ngon lành, thứ vắt ngang qua bụng cô lúc nãy chính là cánh tay của anh. Hơi thở của anh cứ liên tục phả vào mặt cô, khiến cho cô có chút ngượng ngùng. Nhưng Gia Hân đang thắc mắc sao cô lại ở đây, còn ngủ cùng anh. Cô cố nhớ lại những sự việc ngày hôm qua. Sau khi uống rượu với Quỳnh Lam xong, cô bắt taxi ra về, đúng rồi là khúc này sai sai, Gia Hân vỗ vào trán rồi nhăn mặt tự trách, sao cô lại mắc lỗi này, sao lại nói ra địa chỉ nhà này mà không phải là nhà ba mẹ cô chứ.

Gia Hân bỏ qua không giám nhớ thêm mấy chuyện sao đó, chắc mất mặt lắm, không khéo đội mấy cái quần cũng không hết. Hơn nữa dư âm của rượu khiến cho đầu cô đau như búa bổ. Gia Hân lại quay qua nhìn Gia Huy nằm bên cạnh ngủ say một lần nữa. Anh vẫn đẹp trai, vẫn cuốn hút như vậy, nhưng có lẽ đã định anh và cô không chung đường rồi. Thôi thì coi như đây là lần cuối cô và anh ngủ cùng nhau đi, Gia Hân đưa tay sờ lên mặt anh, rồi cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn tạm biệt.

Sau đó cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh đang vắt ngang hông cô ra, khẽ bước xuống giường không một tiếng động. Nhưng khi cô nhìn xuống người mình không phải bộ đồ hôm qua mà lại là một chiếc áo sơ mi dài của Gia Hân, cô bất giác đỏ mặt quay lại nhìn người trên giường, là anh đã thay cho cô. Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến mấy cái đó, Gia Hân liền tìm lại bộ đồ hôm qua, thay xong cô nhẹ nhàng rời khỏi biệt thự.

Gia Hân không trở về nhà ba mẹ mà cô bắt taxi đến thẳng mái ấm Hạnh phúc, cô muốn chào tất cả mọi người ở đây. Bởi cô đã quyết định sau khi ly hôn sẽ ra nước ngoài tiếp tục học lên, dù sao thời gian cô đi cũng khá dài trong thời gian đó không thể thăm mọi người ở đây, cũng nên đến chào hỏi tạm biệt.

Sau khi đến thăm cùng chia tay với mọi người ở mái ấm thì cũng đã quá trưa. Gia Hân lại bắt taxi trở về nhà ba mẹ cô. Vừa về tới thì cô nhận được điện thoại thông mái trúng tuyển của một trường chuyên đào tạo nhà thiết kế trang sức chuyên nghiệp bên Úc, nơi cô muốn đến. Gia Hân vui mừng, nhưng cũng có chút buồn, cô sẽ bắt đầu được đào tạo vào tháng sau, nay đã giữa tháng tức là chỉ còn hơn hai tuần cô sẽ phải bay sang đó.

Chuyện ly hôn vẫn chưa giải quyết xong. Hơn hết cô lo lắng cho ba mẹ, nhưng ba mẹ nói rằng hãy cứ thực hiện ước mơ của mình, họ sẽ luôn ủng hộ cô, thế là cô sắp phải rời khỏi quê hương của mình, đến một đất nước khác. Có lẽ điều đó sẽ tốt cho cô, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, hy vọng học tập, làm việc sẽ khiến cô quên được anh, người cô yêu sâu đậm, quên đi một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.

– —————

Công ty thời trang H

Gia Huy hiện đang những công việc như hàng ngày, nhưng tâm trạng hôm nay của anh rất vui vẻ, khiến cho trợ lý và thư kí cũng hết sức ngạc nhiên. Tổng giám đốc cả tuần này không biết vì chuyện gì không vui mà hành bọn họ cũng ná thở, làm cái gì cũng không vừa lòng sếp. Hên sao hôm nay ông sếp này tâm trạng đã bình thường trở lại, người làm công như nhân viên đây cũng đỡ khổ.

Đến giờ nghỉ trưa, Gia Huy thu xếp xong công việc đang định đi kiếm Gia Hân để ăn trưa cũng như làm lành. Chưa kịp đi thì anh có cuộc gọi đến, là mẹ anh.

– Alo, mẹ gọi con có chuyện gì đấy?

– Về nhà đi, ba con có chuyên muốn nói.

Gia Huy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì thêm, nhưng nghe giọng bà Mai có vẻ khẩn trương, có lẽ có chuyện gì nghiêm trọng rồi đây. Gia Huy đáp lại:

– Dạ.

Gia Huy lái xe đến nhà ba mẹ, vừa vào nhà thì ông Minh đã ngồi sẵn ở sofa đợi anh, mẹ anh cũng ngồi kế bên. Nhìn mặt ông Minh rất nghiêm nghị, Gia Huy thấy được điều này, ông lên tiếng:

– Ngồi xuống đi.

Gia Huy nghe thế thì cũng nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện với ông Minh (ba anh). Ông Minh tiếp tục nói:

– Nói rõ ta nghe, sao lại ly hôn.

Gia Huy nghe tới ly hôn thì hết sức ngỡ ngàng, ba mẹ anh biết rồi, là Gia Hân nói sao. Anh nghi hoặc hỏi lại:

– Là Gia Hân nói với ba mẹ?

Lần này người trả lời thắc mắc của Gia Huy là bà Mai mẹ anh:

– Đúng vậy, hôm qua con bé đến thông báo là hai đứa con sẽ ly hôn, có phải con lại làm chuyện gì có lỗi, thế nên Gia Hân mới đòi ly hôn.

Gia Huy không ngờ lần này Gia Hân lại quyết tâm muốn ly hôn như thế, cả chuyện nói với ba mẹ anh cũng giải quyết luôn rồi, vậy chắc là bên ba mẹ cô cũng đã biết. Thế nhưng Gia Huy vẫn bình tĩnh trả lời:

– Con không đồng ý ly hôn.

Nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm và nghiêm túc đó của anh. Ông Minh bất giác nhíu mày nhưng vẫn nghiêm nghị nói:

– Chỉ nói như thế thì được gì, con bé đã quyết thì con cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa nếu không đem lại hạnh phúc cho nó thì đừng cố làm cho nó thêm khổ. Con bé xứng đáng được người tốt hơn.

Gia Huy nghe ba mình châm biếm thì càng nghiêm túc khẳng định:

– Không có chuyện đó. Con nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, con sẽ bù đắp lại những lỗi lầm của mình, cũng sẽ thuyết phục cô ấy, ba mẹ cứ yên tâm.

Ông Minh thấy con trai ăn nói hùng hồn quyết tâm thế thì cũng có chút hài lòng, nhưng vẫn là chưa hoàn toàn hài lòng, ông nghiêm nghị nhắc nhở thêm:

– Nói được thì phải làm được, đừng chỉ nói suông. Ta không cần mấy lời hứa hẹn đó của con, Gia Hân nó lại càng không cần, nếu muốn cứu vãn thì hành động đi. Những mối quan hệ cần chấm dứt thì nên chắm dứt đừng day dưa, cũng đừng quá tham lam.

Nói rồi ông Minh cũng đứng dậy rồi đi về phòng ngủ. Lúc này chỉ còn lại bà Mai và Gia Huy. Mẹ anh cũng lên tiếng:

– Lần trước ta đã cảnh cáo con đừng day dưa với Bảo Vy, phải nghĩ cho vợ nhiều hơn. Ta không biết gần đây giữa con và Gia Hân xảy ra chuyện gì. Chuyện kiện tụng ta cũng không nhắc đến nữa. Nhưng lần này con bé có vẻ rất quyết tâm trong việc ly hôn. Ta có thể nhìn ra Gia Hân vẫn còn rất yêu con, nhưng thái độ quyết tâm đó ta cũng nhìn ra.

– Bởi thế con phải hiểu tại sao còn yêu mà con bé lại quyết tâm chia tay như thế. Chắc chắn nguyên nhân không nằm ở nó mà là ở con. Gia Huy à ai cũng có giới hạn, có lẽ con đã làm gì đó vượt có quá giới hạn chịu đựng của con bé, con bé có lòng tự tôn rất cao, là con đã khiến nó trở nên nhỏ bé khi yêu con, nếu đã không đem lại hạnh phúc thì cũng đừng cố níu kéo.

– Con là con của ta nhưng ta cũng xem con bé là con, thế nên ta mong rằng hai đứa đều hạnh phúc, đôi khi yêu không phải bắt buộc có nhau có khi nhìn người mình yêu hạnh phúc là được. Thế nên nếu con bé muốn, con cũng đừng cố chấp níu kéo nữa, thành toàn cho nó đi.

Gia Huy cau mày khi nghe mẹ mình khuyên như thế, anh cất giọng:

– Mẹ nói con nên đồng ý ly hôn. Sao mẹ lại muốn thế?

Bà Mai nghe anh hỏi thế cũng bình thản trả lời:

– Đúng thế, đó có lẽ là điều con bé muốn. Mẹ là người muốn hai đưa ở bên nhau hơn bất cứ ai. Thế nhưng mẹ cũng là người chứng kiến từ lúc lấy nhau con đối xử với con bé thế nào, không tệ nhưng cũng chẳng tốt lành gì. Con đã lấy vợ nhưng vẫn nhớ tới tình cũ, những hành động tưởng như bình thường đó của con đã khiến con bé tổn thương đến chừng nào, nó không chịu đựng nổi mới muốn rời đi. Con cũng đừng quá ích kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân, con bé hy sinh cho con nhiều như thế cuối cùng cũng chẳng nhận được gì, ly hôn là yêu cầu duy nhât của nó. Ta không muốn mất đi cô con dâu này, nhưng lại càng không muốn nhìn nó đau khổ.

– Con hãy suy nghĩ những lời ta vừa nói đi, chọn lựa vẫn là ở con. Ta hy vọng con biết nặng nhẹ. Còn về Bảo Vy, cô ta không tốt lành gì đâu, có lẽ mẹ lên nói cho con biết bộ mặt thật của cô ta ngay từ đầu. Năm đó, cô ta chia tay con là vì bị mẹ bắt gặp cô ta bị đánh ghen, hơn nữa lúc đó mẹ đã điều tra ra cô ta trong lúc quen con còn cặp bồ với nhiều người đàn ông khác, đến nỗi lúc nào cũng có người đến đánh ghen. Ta không muốn con đau lòng nên mới âm thầm cho cô ta tiền để chia tay với con. Có lẽ ta sai khi làm vậy.

Bà Mai nói xong thì thở dài một cái rồi cũng bước đi. Gia Huy nghe mẹ nói mình kể về Bảo Vy như thế anh cũng hơi shock nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, bởi anh đã không còn yêu hay quan tâm về cô ta, chuyện anh quan tâm hiện tại là Gia Hân. Anh hiểu những lời bà Mai vừa nói, anh cũng hơi lung lay, là anh ích kỉ sao, đúng vậy trước giờ anh chưa từng hiểu Gia Hân, còn luôn khiến cô tổn thương. Anh phải làm gì đây? Nên buông tay sao, hay tiếp tục cố chấp níu kéo Gia Hân bằng mọi cách, cô thật sự sẽ rời đi sao? Nhưng tất cả là Gia Huy sai, anh không nên làm tổn thương Gia Hân, là anh bảo thủ, ích kỉ, là anh tham lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK