Người đàn ông với khí thế lạnh lùng đang chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên tay. Anh dùng bàn tay còn lại xoa xoa lên chiếc nhẫn.Người đang được nói tới đây chính là Hoàng Minh Quân. Đối diện với anh là một người đàn ông trẻ vừa mới bước vào.
Hắn ta có vẻ tỏ ra rất kính phục anh lên tiếng chào:
– Lão đại.
Anh lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó cất giọng:
– Hôm nay cô ấy thế nào?
Người đàn ông kia liền biết bản thân lên làm gì liền nhanh nhảu báo cáo:
– Hôm nay chị dâu làm việc như mọi ngày, chỉ có điều lúc sáng chị ấy có gặp một cô gái tên Gia Hân, sau đó hai người ở quán cà phê nói chuyện đến trưa.Theo tôi điều tra thì cô gái kia chính là vợ của Nguyễn Gia Huy, cô ta một tháng trước vừa mới từ nước ngoài về.
Minh Quân có hơi bất ngơ khi nghe tên Gia Hân, không phải cô ta mất tích 8 năm nay sao. Lúc trước tên Gia Huy kia cũng có nhờ anh tìm kiếm Gia Hân, nhưng anh cũng chẳng có tin tức gì. Có điều mọi chuyện cũng qua 8 năm rồi, những tưởng cô ta không còn nữa. Thế nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm đối với anh. Nhưng việc Gia Hân trở về có lẽ sẽ khiến cho Quỳnh Lam vui vẻ, nghĩ đến đây anh cũng cảm thấy vui.
Người nãy giờ báo cáo với anh tên là A Hoài, cậu ta là đàn em của anh, chuyên việc theo dõi và bảo vệ Quỳnh Lam suốt 8 năm nay.
Bên ngoài Minh Quân với cái mác là chủ tịch của tập đoàn thương mại hàng đầu Châu Á, được mọi người trong giới ca tụng gọi anh là ông trùm tài chính, bởi còn trẻ nhưng lại có đầu ông kinh doanh hơn người, chiến lược, sách lược đúng đắn khiến cho tập đoàn của anh không ngừng lớn mạnh. Nhưng thực chất bên trong anh lại có một vẻ mặt khác, là lão đại của bang Hắc Long, một trong hai bang phái lớn nhất Hắc đạo.
8 năm trước anh mới bắt đầu có liên quan tới xã hội đen, cũng chỉ vì nhận ân tình của một người mà anh đẩy mình vào con đường không lối thoát này, khiến cả người mình yêu cũng phải chịu tổn thương.
Bang Hắc Long và Hắc Thần vốn là hai bang phái lớn trong hắc đạo, cả hai bang đều có thế lực lớn mạnh nhưng luôn đối đầu nhau. Hai người đứng đầu đều là người mưu mô, xảo huyệt, bởi thế cuộc chiến này cứ mãi không có hồi kết.
Minh Quân là vô tình vướng vào hai bang phái này, chỉ là vô tình vướng vào mà anh cũng vô tình trở thành lão đại đời kế tiếp của bang Hắc Long.
Nhưng hiện tại chỉ có tiến chứ không được lùi, anh đã chịu đựng suốt 8 năm, chỉ còn một chút nữa thôi là được rồi.
Minh Quân lại tiếp tục cất giọng:
– Chuyện kia thế nào rồi.
– Lão đại, mọi chuyện đều sắp sếp ổn cả rồi. Thứ bảy tuần này bọn Hắc Thần sẽ có giao dịch đen, đến lúc đó chúng ta có thể ra tay.
Minh Quân hài lòng với câu trả lời của A Hoài.
– Được kêu mọi người cứ chuẩn bị cho tốt. Còn cậu tiếp tục tăng thêm người bảo vệ Quỳnh Lam. Đừng để bọn chúng phát hiện ra cô ấy.
A Hoài vâng lệnh sau đó cũng rời đi.
Lúc này chỉ còn lại một mình anh, Minh Quân vẫn nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn trên tay. Đây là nhẫn cưới của anh và Quỳnh Lam. Bỗng anh thì thầm trong miệng: ” Lam Lam đợi anh”.
– —————
Tại công ty của Quỳnh Lam
Đang chuẩn bị tan làm thì thư kí dô báo với cô có người muốn gặp. Thế là tiện thể cô cũng tan làm rồi xuống gặp luôn, nhìn từ xa thì người đàn ông ăn mặc có vẻ khá sành điệu. Cô cũng đang suy nghĩ đoán xem là ai.
Vừa gặp mặt thì người kia đã ôm chầm lấy, cô còn chưa nhìn thấy rõ mặt anh ta. Quỳnh Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng bị một người lạ đột ngột như vậy khiến cô rất không thoải mái, thậm chí là có hơi hoảng liền vùng vẫy đẩy ra. Thoát ra được cô liền không vui cất giọng:
– Anh là ai thế? Hành động không lịch sự chút nào?
Lúc này người đàn ông kia mới lên tiếng:
– Là Hoàng Thiên đây, em không nhớ anh à? Thật dau lòng quá đi.
Anh ta vừa nói vừa làm vẻ mặt đau khổ tay ôm lấy ngực trái. Lúc này Quỳnh Lam mới nhận ra qua lời giới thiệu không nghiêm túc. Hoàng Thiên là một người anh lớn lên cùng cô, nhưng năm cô 16 tuổi thù gia đình anh chuyển đi nước ngoài, từ đó họ cũng không gặp lại nhau, anh ấy hơn cô 1 tuổi, vậy tính ra năm năm cũng ba mươi mấy rồi, thế mà nhìn ăn mặc chẳng ra sao hết.
Nhưng nhìn kĩ khuôn mặt thì đúng là rất đẹp trai, có thể nói là yêu nghiệt. Không mang phong cách lạnh lùng cũng chẳng ấm áp mà là kiểu bất cần, có phần hơi phóng túng. Nhưng dù vậy thì cái nhan sắc kia vẫn lấn áp tất cả. Quỳnh Lam có thể nhìn ra anh ta cũng thuộc hạng sát gái lắm đây.
Nhưng Quỳnh Lam vẫn rất vui khi gặp lại Hoàng Thiên. Cô không còn vẻ mặt cau có khó chịu như lúc nãy nữa, thay vào đó là vẻ mặt hòa nhã, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
– Xin lỗi, em không biết là anh.
Anh ta vẫn cười trả lời cô. Nhưng do ở công ty không tiện nói chuyện nên cả hai cùng lên xe rời đi. Do Hoàng Thiên muốn đến thăm ba mẹ Quỳnh Lam, thế là cả hai cùng đến đó, cũng đã lâu cô chưa về thăm ba mẹ, cũng do công việc quá bận mà.
Thế là cùng về nhà ba mẹ cô thăm rồi ăn bữa tối luôn. Xong xuôi thì cả hai chào tạm biệt rồi cô cũng trở về nhà riêng của mình.
Vài ngày sau đó, Hoàng Thiên nói muốn rủ cô đi chơi. Quỳnh Lam cũng hơi lười nên định từ chối, nhưng đâu có dễ, anh ta nằng nặc bắt cô đi. Cuối cùng vẫn là quá mệt mỏi với cái miệng của anh ta mà cô đành miễn cưỡng đồng ý.
Tưởng dẫn cô đi đâu chơi thế mà lại đưa cô đến quán rượu. Trời đất đi chơi của anh ta là vào đây uống rượu á, cũng tao nhã quá rồi đấy. Nhưng đã đồng ý thì phải chịu thôi.
Thế là hiện tại cả hai đã có mặt ở quán rượu lớn nhất thành phố. Bọn cô không vào phòng mà chọn ngồi ở ngoài uống, nhưng chọn bàn hơi khuất, tránh được va chạm, ồn ào.
Rồi cả hai mỗi người một ly cứ vậy vừa uống vừa nói. Hoàng Thiên lại bắt đầu giở giọng ra tán tỉnh cô:
– Lam em thấy anh thế nào?
Quỳnh Lam khó hiểu nhìn Hoàng Thiên, đã thế còn gọi tên cô thân mặt như thế. Tuy là lúc trước anh vẫn gọi cô như vậy, nhưng dù sao họ cũng đã lâu rồi không gặp, ít nhiều cũng có phần xa lạ, cô hỏi lại:
– Anh lại bị chạm dây ở đâu nữa à?
– Thì anh hỏi em cảm thấy anh là người thế nào, tốt không?
– Ừ thì cũng tốt.
Tuy thời gian họ không gặp nhau đã quá lâu, cô cũng không biết hiện tại anh là người thế nào. Cô cũng không dám tin tưởng anh lắm. Nhưng mấy ngày qua tiếp xúc cô thấy anh không phải người xấu, chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Hoàng Thiên nghe cô có vẻ không hẳn là khen mình thì cũng vẫn vui vẻ cười ngả ngớn nói:
– Vậy hay em cân nhắc chuyện làm bạn gái của anh đi.
Quỳnh Lam trong miệng đang ngậm một ngụm rượu nghe thấy thế thì liền phun hết ra. Không may cho Hoàng Thiên lại ngồi đối diện với cô, thế là ngụm rượu đó cứ vậy nằm hết trên người.
Quỳnh Lam biết mình phản ứng không đúng mực, liền lấy khăn giấy lau cho Hoàng Thiên còn miệng thì liên tục xin lỗi.
– A..em xin lỗi..em xin lỗi..cũng tại anh nói câu đó làm gì.
Mặt Hoàng Thiên bị cô phun rượu vào có phần hơi tức giận nhưng nhìn thấy dáng vẻ liên tục xin lỗi của cô lại thấy có phần đáng yêu. Thế là từ khuôn mặt không vui anh ta lại trở lại trạng thái vui vẻ ban đầu, không có ý trách Quỳnh Lam.
Cô thấy anh ta lại trở về gương mặt bất cần ban đầu thì hơi cau mày nói:
– Anh bớt đùa đi.
Hoàng Thiên vẫn bình thản nhìn chằm chằm cô, có phần nghiêm túc hơn lúc nãy nói:
– Anh không đùa, anh thích em, muốn em làm bạn gái của anh.
Quỳnh Lam lúc này có hơi khó xử không biết nên nói thế nào khi nghe Hoàng Thiên có phần nghiêm túc đề nghị cô làm bạn gái. Từ sau khi ly hôn cũng có nhiều người từng theo đuổi cô, nhưng Quỳnh Lam đều từ chối một cách khéo léo. Nhưng sao lần này cô lại có phần lúng túng không biết nên nói thế nào.
Hoàng Thiên thấy cô suy nghĩ lâu vậy liền tinh tế nhận ra cô đang khó xử, anh cất giọng:
– Không cần phải trả lời ngay, cứ suy nghĩ kĩ đi, anh sẽ chờ.
Nhưng lúc này Quỳnh Lam liền vội vàng lên tiếng cắt ngang lời anh ta:
– Không cần, hiện tại em không có ý định yêu đương. Anh nên kiếm người khác.
Hoàng Thiên có phần bất ngờ khi nghe Quỳnh Lam thẳng thắn từ chối, anh cũng hơi xấu hổ. Một thiếu gia đẹp trai, phong độ, nhiều tiền như anh cua gái chưa bao giờ thất nay lại bị cô nàng này trực tiếp từ chối. Nhưng không sao, cô càng như vậy anh càng có hứng thú chinh phục. Đàn ông mà, trong người luôn có suy nghĩ muốn chinh phục, người càng khó chinh phục họ càng hứng thú. Nhưng đến lúc có được rồi thì lại vứt bỏ không một chút suy nghĩ.
Quỳnh Lam đã quá hiểu đàn ông, cô một lần dang dở đã rút kinh nghiệm. Với lại hiện tại cô cảm thấy độc thân rất tốt, dây vào bọn đàn ông sẽ rắc rối, cô thích tự do và yên tĩnh.
Bỗng tự nhiên Hoàng Thiên đổi chủ đề:
– Em vẫn còn yêu chồng cũ à.
Câu hỏi này có hơi không lịch sự, nhưng đây là điều anh tò mò. Anh có biết có đã kết hôn, nhưng cũng đã ly hôn từ 8 năm trước, trong suốt thời gian sau ly hôn cô cũng không có quan hệ tình cảm với bất cứ ai. Vậy mà đứng trước một người như Hoàng Thiên, cô lại không động lòng thì chỉ có một kết luận chính là chưa quên được người cũ.
Nghe câu hỏi này của anh ta, cô cũng không bất ngờ nhiều, bởi chuyện cô ly hôn lúc đó cũng nổi tiếng xa gần đấy, tiểu thư Phạm Quỳnh Lam của tập đoàn bất động sản cùng ông trùm tài chính Hoàng Minh Quân ly hôn, đây không phải là chuyện nhỏ. Thế nên nếu Hoàng Thiên muốn biết về cô cũng khá dễ.
Quỳnh Lam cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Có điều nghe câu hỏi này cô cũng không biết nên trả lời thế nào, hết yêu cũng không phải mà còn yêu lại không đúng, thế nên cô trả lời qua loa:
– Chuyện này không liên quan tới anh.
Quỳnh Lam không thích người khác soi mói về đời sống riêng tư của mình. Hơn nữa hiện tại hai người cũng đâu có thân, thế nên cô chẳng có nghĩa vụ giải đáp mấy câu hỏi vớ vẩn đó của anh ta.
Hoàng Thiên cũng nhận ra cô khó chịu lên không hỏi nữa. Cứ như vậy không khí giữa hai người chỉ còn sự im lặng, cứ vậy yên tĩnh uống rượu.
Một lúc sau, cả hai cũng uống khá nhiều. Hoàng Thiên có phần ngạc nhiên về tửu lượng của cô, nhìn vậy mà uống được nhiều gớm. Cô gái này càng ngày càng thú vị.
Quỳnh Lam cũng ngà ngà say. Hoàng Thiên đòi đưa cô về, Quỳnh Lam cũng không từ chối.