– Alo, Gia Hân con đến nơi rồi à?
Bà Tuyết gọi điện thoại cho Gia Hân. Cô cũng mau chóng đáp lại lời mẹ mình.
– Dạ chưa nữa, hiện tại con đang quá cảnh ở sân bay Hong Kong, máy bay gặp chút rắc rối nên chắc khoảng nửa tiếng nữa con mới lên máy bay, bay đến Sydney (Úc).
– Vậy được con nghỉ ngơi đi, chừng nào đến gọi cho mẹ.
– Dạ, tạm biệt mẹ.
Bà Tuyết vừa kết thúc cuộc điện thoại với Gia Hân thì tiếng ông Thành ngồi bên cạnh vang lên:
– Con bé chưa đến nữa à?
Bà Tuyết nhẹ giọng giải đáp:
– Con bé kêu nó đang quá cảnh ở Hong Kong lát nữa lại lên máy bay, bay tới Úc.
Ông Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ở một nơi khác
– Chuyến bay của Gia Hân tới thành phố Sydney – Úc, nhưng chuyến bay gặp vấn đề nên hiện tại đang quá cảnh ở Hong Kong.
Thành Luân ngồi đối diện với Gia Huy giải thích những gì bản thân vừa điều tra được. Gia Huy nghe thấy được nơi Gia Hân đến thì vui mừng quay qua cám ơn bạn mình.
– Cảm ơn cậu, Thành Luân.
Nhìn thấy cậu bạn Gia Huy thường ngày mặt lạnh như tiền, ít khi biểu hiện vui buồn ra ngoài, nay nghe tin tức của Gia Hân lại vui như vậy, anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn muốn xem hành động tiếp theo của Gia Huy. Thành Luân đoán Gia Huy sẽ lập tức đi tìm Gia Hân, tuy nhiên anh ta vẫn muốn hỏi:
– Tiếp theo cậu định làm gì?
Gia Huy không ngần ngại thẳng thắn trả lời:
– Tất nhiên là đi tìm cô ấy.
Thành Luân đang định lên tiếng nói gì đó thì lại bị Gia Huy cắt ngang, anh cất giọng:
– Cậu không cần khuyên tôi nữa. Tôi biết là mình sai, khiến cô ấy tổn thương mà rời đi. Nhưng tôi yêu Gia Hân, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở lại bên cạnh mình bằng bất cứ giá nào.
Thành Luân nghe bạn mình khẳng định chắc lịch như thế thì cũng không nói gì thêm. Là bạn thân chơi với nhau anh ta cũng mong Gia Huy sẽ hạnh phúc, anh ta cũng thấy được hai người này yêu nhau nhiều thế nào nhưng một người quá tự cao tự đại, người kia lại có hơi nhu nhược. Thôi thì tình yêu của ai mà không trắc trở, chỉ là những khó khăn của hai vợ chồng này lại chính do họ tạo ra.
Thành Luân nghĩ một hồi tự dưng anh giật mình rồi cười cợt nhả, không ngờ bản thân lại có thể nghĩ ra mấy câu nói sâu sắc thế. Nghĩ đến bản thân mình hiện tại tính ra vẫn tốt hơn người anh em Gia Huy này. Hiện tại vẫn sống vui vẻ, ngày ngày có người đẹp kề bên. Nhưng có điều đặc biệt rằng hiện tại anh ta chỉ qua lại duy nhất với một người. Nghĩ tới đây Thành Luân lại thấy nhớ cô gái nhỏ của mình. Thôi thì mau về nhà với cô vợ nhỏ đáng yêu thôi.
Nhưng anh ta cũng không quên để lại một câu khích lệ với người anh em của mình, rồi mới rời đi:
– Vậy thì chúc cậu may mắn nhé, tôi về trước.
Gia Huy chỉ gật đầu không nói gì. Sau khi Thành Luân rời đi, Gia Huy điện thoại cho trợ lý đặt cho mình một vé máy bay sang Sydney. Hiện tại bay qua Hong Kong sẽ không đuổi kịp cô, chi bằng bay thẳng qua Úc.
Đến giờ anh gần lên máy bay thì Thành Luân lại gọi đến.
– Alo, tôi sắp lên máy bay rồi, cậu gọi tôi có chuyện gì?
Đầu dây bên kia gấp gáp trả lời:
– Cậu đừng lên máy bay nữa. Tôi vừa nhận được thông tin, chuyến bay của Gia Hân từ Hong Kong tiếp tục bay đến Sydney vừa gặp tai nạn.
Gia Huy nghe những lời đó thì như không tin vào tai mình, anh hốt hoảng, gấp gáp hỏi lại:
– Cậu nói sao, sao lại gặp tai nạn.
– Nói qua điện thoại không tiện, cậu trở về nhà trước đi, tôi sẽ đến gặp cậu ngay.
Gia Huy vừa lo lắng nhưng cũng không quá mất bình tĩnh vì tình trạng hiện tại thế nào anh không hề biết. Anh lái xe nhanh trở về nhà.
Về tới nhà thì Thành Luân đã có sẵn ở nhà anh, bất ngờ thay có cả ba mẹ anh, em gái. Gia đình anh biết là vì trên báo cũng đã loan tin vụ máy bay số hiệu XXN247609 của hãng hàng không HK airline bay từ Hong Kong đến Sydney ( Australia-Úc), gặp sự cố và mất liên lạc với tổng bộ. Họ cũng biết tin Gia Huy chuẩn bị lên máy bay đi tìm Gia Hân, nhưng giờ chuyến bay của cô đang ngồi lại xảy ra sự cố hiện vẫn chưa có tin tức gì.
Vừa về thì anh liền hỏi ngay Thành Luân:
– Chuyện thế nào, cậu nói rõ đi.
Thành Luân nhanh nhẹn nói lại những gì mình biết.
– Chuyến bay vừa cất cánh khoảng nửa tiếng thì gặp sự cố, sau đó là mất liên lạc với trụ sở, hiện bên tổng bộ hàng không vẫn đang cố liên lạc. Chuyến bay đó là chuyến bay của Gia Hân.
Mọi người nghe thì hết sức lo lắng, Gia Huy cũng thẫn thờ bởi những câu nói của Thành Luân, sao lại như vậy, Gia Hân không thể xảy ra chuyện, anh không tin. Thấy mọi người suy sụp như vậy, Thành Luân lại nói thêm để an ủi:
– Mọi người đừng quá lo lắng, hiện tại chưa thể kết luận điều gì.
Nói thì nói vậy nhưng sao có thể không lo lắng, một máy bay bị mất liên lạc với tổng bộ có nghĩa là gì, tuy không hiểu rõ chuyên môn, nhưng mọi người cũng có thể cảm thấy nó nguy hiểm thế nào. Mất liên lạc tức là máy bay đó đang gặp sự cố, có vấn đề, nguy cơ xảy ra tai nạn là rất cao.
Lúc này bên ba mẹ Gia Hân cũng biết tin chuyến bay con gái mình đi gặp sự cố thì hết sức lo lắng, ông bà liền nghĩ tới gia đình Gia Huy bởi gia đình họ có mối quan hệ rộng hơn có thể biết tin tức này dễ hơn. Ông Thành liền gọi điện thoại cho ông Minh nhờ vả, thì ông liền kể lại việc Thành Luân có biết, thế là hai ông bà liền đến thẳng nhà Gia Huy.
Bà Tuyết cũng nói những gì mình biết:
– Trước khi lên máy bay tôi có gọi cho con bé, nó kêu sắp lên máy bay, thế nên chuyến bay đó……con bé có đi.
Bà vừa nói vừa khóc nức lên. Mọi người còn đang hy vọng, Gia Hân có thể không lên chuyến bay đó thì sao, nhưng nghe lời khẳng định của mẹ cô thì lại thất vọng. Ai cũng rơi vào trạng thái trầm lặng, mọi người đều lo lắng cho Gia Hân. Nhưng hiện tại chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi.
Hơn một tiếng trôi qua, Thành Luân bỗng có điện thoại, anh mở lớn loa cho mọi người cùng nghe.
– Chuyện thế nào rồi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông có chút gấp gáp nói:
– Đã tìm thấy máy bay gặp nạn ở chân một ngọn núi gần sân bay, hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Gia Huy gấp gáp hỏi:
– Vậy người thì sao?
Bên kia nghe câu hỏi xong cũng nhanh chóng đáp lời:
– Tai nạn khá nghiêm trọng. Hiện tại đội cứu hộ đang làm nhiệm vụ cứu người nhưng vẫn chưa cứu được ai còn sống.
Nghe tới đây mẹ của cô, bà Tuyết không thể bình tĩnh nữa, quá đau thương và shock nên ngất đi. Gia Huy cũng mất bình tĩnh lo lắng không thôi anh không đợi được nữa, đứng dậy rời đi.
Thành Luân thấy vậy thì vội vàng kết thúc cuộc gọi.
– Có thêm tin tức gì thì gọi cho tôi.
Thành Luân lại quay qua ngăn Gia Huy lại hỏi:
– Cậu định đi đâu?
– Tôi sẽ đi đến đó.
Biết không thể ngăn được Gia Huy, Thành Luân không nói gì thêm. Ông Thành vì lo lắng cho con gái nên cũng muốn đi. Nhưng ông Minh ba anh lại anh cản nói:
– Cứ để Gia Huy đi được rồi, ông ở lại chăm sóc vợ đi. Chúng ta đi cũng không làm được gì.
Ông Thành vẫn còn do dự. Bỗng lại có một giọng nói vang lên:
– Để con đi với Gia Huy cho. Bác ở lại với bác gái đi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại chỗ người phát ra tiếng nói, không ai khác là Hoàng Nam. Hoàng Nam đã nghe hết cuộc điện thoại hồi nãy, anh cũng rất lo lắng cho Gia Hân.
Không khí trở nên trầm lặng. Cuối cùng vẫn là để Gia Huy, Hoàng Nam và Thành Luân đi.
Ba người nhanh chóng lên phi của riêng của Thành Luân chuẩn bị, bay thẳng tới nơi xảy ra tai nạn.
Hơn 4 tiếng trôi qua, cũng đã đến được nơi đó. Nhưng khu vực chiếc máy bay đâu phải ai muốn vào là vào, hơn nữa nơi đó vẫn còn rất nguy hiểm. Nhưng do Thành Luân có quen biết với người trong tổng bộ, anh ta có thể biết thông tin về cuộc tìm kiếm cứu hộ. Nhưng đến giờ đội cứu hộ vẫn chưa cứu được ai mà còn sống sót, vụ tai nạn quá tàn khốc.
Nhưng vẫn cần xác định rốt cuộc Gia Hân có lên chuyến bay này không. Thành Luân có danh sách hành khách và phi hành đoàn của chuyến bay, hy vọng đó nhanh chóng lại vụt mất bởi vì trên danh sách: ” Hành khách số 24 Trần Gia Hân”. Tức là cô có đi chuyến bay này.
Gia Huy bắt đầu hơi sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh. Anh vẫn không tin rằng cô sẽ xảy ra chuyện và cũng mong rằng Gia Hân bình an. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh cũng không tránh một phần trách nhiệm. Một phần cũng vì anh cô mới rời đi, nếu anh không khiến cô tổn thương, ly hôn thì có lẽ hai người hiện giờ đã rất hạnh phúc rồi.
Một tuần sau, công tác cứu hộ gần như đã hoàn tất, trong vụ tai nạn không có ai sống sót, một số hiện còn đang mất tích, trong đó có cả Gia Hân.
Gia Huy từ khi cô mất tích thì anh cũng chẳng thiết ăn uống, cả ngày chỉ ngồi đợi tin tức từ cứu hộ, nhiều thi thể được đưa về giám định nhưng may sao không có thi thể là là của Gia Hân, tức là anh còn hy vọng. Nhưng cũng không hết lo lắng bởi cô nếu đã nên máy bay nhưng cuộc tìm kiếm gần như đã gần kết thúc vẫn không tìm ra cô. Mọi người không hiểu lý do vì sao.
Thành Luân từ phía xa đi tới chỗ Gia Huy, anh ta nhìn anh thất thần suy nghĩ thì lên tiếng:
– Chúng ta đi ăn thôi, mấy ngày này cậu đã không ăn tử tế rồi, đợi tới lúc tìm thấy vợ lại tong teo tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Gia Huy không đáp lại lời trêu trọc của Thành Luân mà lại hỏi vấn đề khác.
– Đã có tin tức gì chưa?
Thành Luân lắc đầu. Gia Huy lại cúi gằm mặt, tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng đâu đó lại phảng phát lỗi lo âu, bất lực của anh. Thành Luân chưa bao giờ thấy Gia Huy trong hoàn cảnh này, có lẽ chính Gia Hân khiến cho Gia Huy thay đổi như thế. Cảm giác bất lực trước tử thần, anh có tài giỏi thế nào cũng không thể cứu lấy cô. Thành Luân lên tiếng an ủi:
– Không tìm thấy cũng không phải không tốt, có thể cô ấy đã thoát nạn, hoặc thật sự không có lên chuyến bay đó.
Gia Huy hiểu những lời đó của Thành Luân, và anh cũng hy vọng như vậy. Nghĩ như thế anh mới có thể cầm cự đến giờ mà không suy sụp.