Lý Huyên cưới Tử Hào được ba năm, có một bé gái tên Tử Linh năm nay vừa tròn hai tuổi còn sắp đi nhà trẻ.
Cố Hiên từ trong xe leo xuống trên lưng đeo một cái cặp siêu nhân mà chạy vào nhà, trên tay còn cầm cây súng nước vừa được ba mua cho, vừa chạy vào nhà đã quăng cặp lên ghế sofa chạy đi vào bếp bỏ nước vào cây súng mới đem ra bên ngoài sân.
Những người được thuê tỉa dọn vườn hay quét dọn bên trong nhà đều sợ Cố Hiên hơn sợ ma, là ông giời con, vừa nghịch ngợm lại hay quậy phá người khác, mỗi ngày đều bày trò nghịch ngợm, ông chủ thì không để ý đến chỉ có bà chủ mới trị được nhóc.
Cố Hiên bơm nước mấy cái liền bắn lung tung trên sân, Cố Phong vào nhà liền đi thẳng lên phòng mặc kệ cậu làm loạn phía dưới nhà, người làm đang tỉa dọn cây ở bên ngoài bị nước bắn trúng liền né trái né phải, càng né Cố Hiên chơi càng hăng cười ha hả, lúc hết nước còn muốn chạy vào bên trong lấy tiếp.
Vân Sam vừa từ trên phòng xuống thấy cảnh này liền nắm tay nhóc kéo đi vào sofa.
– Con làm cái gì? Vừa học về liền muốn nghịch đúng không? Được mẹ cho con nghịch.
Vân Sam nắm tay nhóc đi vào phòng tắm còn đem cả súng nước theo vào, xả nước gần nửa bồn liền quăng súng nước vào.
– Con nghịch đi, không nghịch từ trưa đến khuya thì đừng ra bên ngoài.
Nói xong liền đóng cửa mà đi ra bên ngoài, Cố Phong vừa tắm xong mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm bằng lụa, tuy hắn năm nay gần ba mươi nhưng khí chất vẫn ngời ngời. So với năm Vân Sam gặp hắn thì có hơn chứ không kém.
– Tiểu Hiên hôm nay không ngoan, tối nay hai ba con ngủ cùng nhau đi.
Cố Phong nghe lời này liền không muốn nhận đứa con trai tên Cố Hiên nữa.
– Tiểu Hiên năm nay đã năm tuổi đã lớn rồi, nên ngủ một mình.
Vân Sam hơi nhướng mày, bộ dáng hiện tại đã rất ra dáng bà chủ nhà họ Cố.
– Súng đó là anh mua cho Tiểu Hiên thì cũng là đồng phạm, tiếp tay cho nó nghịch.
Cô nói xong liền đi lên lầu, một cái quay lại cũng không quay, Cố Phong mặt đen thui đi vào phòng tắm tìm Cố Hiên.
Nhà bọn họ có ba tầng, mỗi tầng đều có phòng tắm riêng ở dưới bếp cũng có một cái, Cố Hiên ngồi bên trong bồn tắm nhàm chán mà bắn nước lên tường, nghe tiếng mở cửa còn tưởng Vân Sam mà quăng súng xuống đất vang lên một tiếng cạch.
Cố Phong khoanh tay đứng trước cửa.
– Thằng nhóc thối mau đi xin lỗi vợ của ba đi, nếu không tối nay đừng hòng uống nước cam.
Cố Hiên nghe câu này liền suy sụp nhưng vẫn không chịu thua.
– Mẹ không tha cho con đâu, tại ba mua súng nước cho con nên mẹ mới giận.
Cố Phong nghe lời này liền hừ một tiếng, còn dám nói? Là đứa nhóc nào khóc ầm ỉ đòi mua súng nước?
– Ba không muốn ngủ chung với con, ba muốn ngủ cùng vợ yêu của ba, tắm xong mau đi xin lỗi mẹ.
– Con cũng không muốn ngủ cùng ba, ba ngủ đều giành chăn của con.
– Ba mới không thèm ngủ cùng con.
– Con muốn ngủ cùng mẹ, muốn mẹ ôm con ngủ.
Mơ đẹp quá nhỉ? Cố Phong nhìn cây súng nước ở gần chân liền đá nhẹ một cái.
– Muốn ngủ thì con lớn rồi lấy vợ mà ngủ cùng đi, đó là vợ của ba.
Cố Phong nói xong liền đóng cửa lại, mang tập dề hình con vịt màu vàng vào. Mà loay hoay ở bếp cả buổi, Cố Hiên ngồi ở trên ghế phòng bếp trong tay cầm trái cam được ba mình cắt ra mà cắn từng miếng.
– Ba muốn nấu đồ ăn lấy lòng mẹ hả? Hôm trước mẹ ăn canh gà con thấy mẹ rất thích.
Cố Phong nghe lời này liền dừng tay thái cà rốt mà nhìn Cố Hiên.
– Con đừng hòng lừa ba, nếu ba biết thì sẽ đánh mông con.
Cố Hiên cảm thấy mông mình như đang bị đe doạ mà che mông nhỏ lại, ra sức lắc đầu.
– Con nói thật mà, tại vì ba đi công tác mới về nên không biết thôi, ba tối nay có thể cho con uống nước cam không?
– Để ba xem xét đã.
Cố Hiên biết ba mình sợ mẹ, nên cũng hết cách ngoại trừ lấy lòng Vân Sam thì nhóc không còn cách nào hết, nhóc rất thích uống nước cam mỗi hôm đánh răng xong đều lén uống một ly mới lên ngủ, bí mật này không ai biết Cố Hiên còn định giấu đến khi lớn nhưng không ngờ lại bị Cố Phong phát hiện, còn lấy ra doạ nhóc khi không nghe lời.
Nhóc lúc đầu rất hâm mộ ba, đẹp trai như vậy trong lớp Cố Hiên mọi người đều ganh tị vì ba nhóc là Cố Phong, nhưng hiện tại chỉ còn lại chút tí ti mà thôi. Mỗi tuần hắn thức ăn gì nhóc đều học theo, cách cầm dao hay nĩa khi ăn món tây, tuy vị nhóc nếm không ra, thịt lại không hợp khẩu vị nhưng đây là mùi vị của đàn ông nên nhâm nhi qua nha.
Cố Hiên ăn xong liền rửa tay, còn chạy đi lấy trái banh để ở một góc trong nhà đem ra sân đá loạn, nhóc đá hơi mạnh trái banh liền bay vào chậu hoa màu trắng nhỏ, nằm im ở bên trong.
Nhóc cảm thấy có chút chán liền không đá nữa mà đem một cái ghế dành cho con nít ra ngồi ở bên cạnh hồ cá, bộ đang rất giống ông cụ non đang ngồi suy tư, Vân Sam không lâu sau mới đem một dĩa bánh đem ra đình bên cạnh mà ngồi xuống, như không thấy người ngồi gần bể cá, Cố Phong trên tay cầm một bình sữa đưa cho Cố Hiên.
– Con ngại bản thân quá trắng đúng không? Hay ngại bản thân quá khoẻ?
– Không phải, con chính là đang ngồi suy nghĩ về thế gian.
Vân Sam bên trong đình nói vọng ra:” Thế gian? Thế gian con còn chưa trải qua đâu, suy nghĩ cái gì?”
Cố Hiên nghe giọng Vân Sam liền cầm lấy bình sữa mà lật đật chạy vào, còn muốn bế lên trên ghế.
– Mẹ, bế con.
Cô chuẩn bị đưa tay bế thì Cố Phong đã làm trước.
– Người nó dơ sẽ làm bẩn em.
Cố Hiên nghe câu này thì bĩu môi.
– Con mới không dơ, con mới tắm.
– Mới tắm thì sao? Con cũng vừa đá banh ở bên ngoài người vẫn dơ.
Nhóc nghe lời này liền ôm cổ Vân Sam, tay còn lại cầm bình sữa.
– Con đá banh nhưng người không dơ.
– Được được, con không dơ.
Cố Hiên nằm xuống đùi Vân Sam mà bú sữa, mắt lim dim như sắp ngủ.
Dựa vào đâu vợ hắn tối ôm đứa nhóc thối này ngủ, sáng cũng chăm sóc thời gian dành cho hắn căn bản không có, nếu biết trước như vậy đã cho Cố Hiên sang nhà ông bà nội ở còn không thích cứ sang nhà ngoại đi, vợ hắn dựa vào đâu lại cưng chiều người khác hơn hắn.
Vân Sam tất nhiên nhìn ra được, tay dỗ dỗ lưng Cố Hiên nhưng mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt của Cố Phong.
– Ngày mai đi cùng Lý Huyên để Tiểu Hiên bên nhà bà nội đi.
Cố Hiên nằm trên đùi Vân Sam ngủ ngon lành không biết ngày mai hai người âm mưu đi chơi bỏ nhóc ở nhà.