• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Nếu là anh bắt cóc, vậy bắt tôi để làm gì?

Hoàng Thiên nghe cô hỏi vậy liền cười tà tiến đến gần nói nhỏ vào tai cô:

– Không phải em từ chối anh sao? Có thể anh bắt cóc, để có được em thì sao?

Nghe như vậy Quỳnh Lam sợ hãi liền tránh xa người đàn ông nguy hiểm này ra. Nhưng không đúng lắm, anh ta nếu thực sự là bắt cô vì điều đó thì tại sao đến giờ vẫn chưa làm gì cô, hơn nữa thái độ cợt nhả này cũng không nên có.

Nhìn thấy Quỳnh Lam tuy có sợ nhưng hình như vẫn không cho rằng mình người bắt cóc, Hoàng Thiên liền cười nói:

– Em thật thông minh đấy, đúng là việc em bị bắt không phải là chủ đích của anh. Nhưng em sẽ gặp chuyện còn nguy hiểm hơn là bị anh bắt cóc đấy. Hay là…làm bạn gái anh đi, anh sẽ đảm bảo an toàn cho em.

Đúng như cô đoán, người đứng sau chuyện này còn ghê gớm hơn nhiều so với Hoàng Thiên. Nhưng anh ta lấy đâu ra tự tin sẽ bảo đảm an toàn cho cô. Rốt cuộc anh ta và tên chủ mưu kia có quan hệ gì?

Quỳnh Lam vẫn im lặng không trả lời đề nghị kia của Hoàng Thiên. Anh ta vẫn vui vẻ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đầy ý cười. Bỗng có một người vào nói với anh ta gì đó.

– Lam Lam, anh đi trước đây, sẽ quay lại thăm em sau.

Nói xong anh ta cùng với người kia đi ra ngoài, cửa phòng lại bị đóng chặt như lúc đầu, Quỳnh Lam lại bị nhốt.

Cô vẫn không thể đoán ra rốt cuộc mình đang rơi vào cái tình huống quái quỷ gì đây. Vài tiếng sau đó, lại có người mở cửa, lần này là hai tên đàn ông, chúng bắt trói hai tay cô ra đằng sau, rồi dùng một miếng vải đen bịt mắt cô lại. Cô cũng chẳng thèm phản kháng, bởi có phản kháng cũng vô ích, chỉ khiến bản thân tổn thương thôi. Còn chuyện này sớm muộn gì cũng diễn ra, cô không sợ mà lại có chút tò mò ấy chứ.

Trở lại với hiện tai, Quỳnh Lam vừa được đưa đến trước mặt đám người của cả hai bang.

Minh Quân vừa nhìn thấy cô vẫn an toàn liền giảm bớt lo lắng. Mặc Thần cũng tươi cười nói:

– Hoàng lão đại cũng đã thấy người vẫn an toàn rồi. Vậy lô hàng kia trả lại cho tôi được rồi chứ?

Minh Quân vẫn lạnh tanh không nói gì, Mặc Thần có hơi nhíu mày không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh.

Quỳnh Lam nãy giờ bị bịt mắt chẳng thấy gì, cô im lặng nghe Mặc Thần nói, trong đầu cô hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, người đàn ông vừa nói chính là người đã bắt cóc cô để trao đổi cái gì đó. Nhưng Hoàng lão đại gì đó cô nào có quen, cái gì vậy trời. Thật muốn vứt bà cái miếng vải đen trước mắt để cô biết mình rốt cuộc là đang ở đâu, đang gặp chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Mấy tên này cũng quá đáng quá đi, ít nhiều cũng phải cho người có thể sắp chết như cô biết bản thân vì sao lại chết chứ. Cứ bị bịt mắt thế nàu, lỡ chúng cho cô một con dao hay một viên đạn thì chết oan à.

Quỳnh Lam đang rất bực bội thì có một giọng đàn ông vang lên, khác với giọng nói trước.

– Đưa cô ấy qua đây.

Mặc Thần nghe vậy liền nhíu mày nói:

– Một tay giao người, một tay giao hàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Quỳnh Lam vẫn còn đang hoang mang chưa biết chuyện gì thì lại nghe thấy giọng nói kia. Tuy nói đã tám năm rồi, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy giọng của anh trên tivi. Hơn nữa người đàn ông này cô đã quen mười mấy năm, giọng của anh đã khắc sâu vào não cô rồi. Nhưng sao lại có cả Minh Quân ở đây. Hoàng lão đại?

Cô dường như đã dần hiểu ra vấn đề, không tự chủ mà thốt lên một câu:

– Hoàng Minh Quân.

Cô vừa thốt lên liền biết lỡ lời thì cúi gằm mặt xuống tự rủa trong lòng: ” Trời đất ơi, sao mình ngu thế không biết, tự nhiên lại lên tiếng”.

Còn mọi người nghe vậy thì có chút bất ngờ. Không ngờ cô lại lên tiếng, còn gọi thẳng tên anh. Minh Quân dù sao cũng là lão đại của Hắc Long, thế nên bình thường không có ai dám gọi thẳng tên anh. Người có thể gọi cả họ lẫn tên anh chỉ có Mặc Thần, vì ông ta là lão đại của Hắc Thần. Nhưng cũng rất hiêm khi gọi, thường thì sẽ gọi anh là Hoàng lão đại. Còn với bên ngoài thương trường họ sẽ gọi anh là chủ tịch Hoàng.

Thế mà không ngờ cô gái này lại dám gọi cả họ tên anh như thế. Nếu là người khác thì sớm đã được một phát súng đi đời rồi. Không phải là Minh Quân tàn ác, nhưng hắc đạo là gì chứ, quy tắc đã có từ đời trước, họ chỉ cần tuân theo, ngay cả anh cũng thế.

Bỗng bịt mắt của cô được cởi ra. Do chưa thích nghi được với ánh sáng lên cô hơi nheo nheo mắt lại rồi mới mở mắt ra nhìn.

Quỳnh Lam đứng hình mất mấy giây khi thấy được tình huống hiện tại. Trước mặt cô là Minh Quân, xung quanh thì toàn những người mặc áo đen, gương mặt thì lạnh lùng, đã thế còn đang cầm súng chuẩn bị bắn nữa chứ.

Cô có hơi sợ rồi, hơn nữa hôm nay nhìn anh cũng rất khác, lạnh lùng hơn, nhìn có hơi đáng sợ, đã thế xung quanh toàn sát khí đến lạnh cả người. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì bỗng có người chạm vào tay cô, sau đó tay cô được tự do. Lúc này cô mới sực tỉnh lại quay qua nhìn người cởi trói cho mình, là Hoàng Thiên. Anh ta cũng dang nhìn cô chằm chằm. Kế ben anh ta là một người đàn ông trung niên nhìn cũng rất lạnh lùng, cô cứ cảm thấy ông ta ác ác sao ấy, nhìn không có thiện cảm lắm. Mà đúng rồi sao mà có thiện cảm được, ông ta có lẽ là người đã bắt cóc cô chứ ai. Bây giờ còn đang tính trao đổi cô để lấy thứ gì đó.

Hoàng Thiên trên mặt đầy ý cười liền lên tiếng:

– Có lẽ chồng cũ của em xem em còn không có giá trị bằng lô hàng kia nữa. Thứ này hay để tôi vứt đi giùm em luôn nha.

Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nhẫn kia ra. Cô thấy chiếc nhẫn thì bất ngờ, sao nó lại nằm trong tay Hoàng Thiên. Cô nhào người về phía anh ta lấy lại chiếc nhẫn, nhưng anh ta nhanh tay hơn không để cô lấy được.

Đã thế Hoàng Thiên còn thuận tay kéo cô ôm vài lòng, hai tay của cô lại bị anh ta ép ra phía đằng sau khiến cho cô không thể thoát ra.

Minh Quân vừa rồi nghe thấy cô gọi tên mình thì có chút vui trong lòng. Không ngờ cô vẫn nhận ra giọng nói của anh. Nhưng nhìn cô và Hoàng Thiên cứ vờn qua vờn lại, đã thế hiện tại anh ta còn ôm cô khiến cho cơn tức giận của anh vừa giảm xuống một ít, bây giờ lại tăng lên.

Ngay cả Mặc Thần cũng không vui khi chứng kiến cảnh này. Nhưng ông ta rất tin tưởng Hoàng Thiên, anh ta rât thông minh. Hơn nữa câu vừa rồi chính là cố tình khiêu khích Minh Quân.

Quỳnh Lam hiện tại đqx rất tức giận, cô đã biết Hoàng Thiên có lẽ là thuộc hạ của người bắt cóc cô, thế nên anh ta cũng chẳng tốt lành gì, còn nói ra mấy lời khiêu khích đó nữa.

Bỗng trong đầu cô nảy ra một ý định. Nghĩ là làm liền, do tay bị anh ta giữ lên cô không thể làm gì nhưng chân thì không. Cô lấy hết lực đá vào chỗ giữa hai chân của Hoàng Thiên một cái thật mạnh. Anh ta bị bất ngờ không kịp trở tay liền bị đá một cú đau đớn, vô thức buông cô ra.

Quỳnh Lam thoát được liền chạy nhanh về hướng Minh Quân. Tuy cũng không muốn nhưng bây giờ chỉ có anh mới cứu được cô. Sống trước cái đã rồi mọi chuyện tính sau.

Nhưng đâu có dễ như thế, trước mắt cô liền xuất hiện mấy người áo đen chặn lại, lúc Quỳnh Lam sắp bị tóm lại lần nữa liền có tiến súng vang lên.

Người áo đen đang chuẩn bị tóm lấy cô bị một phát súng ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Cô chưa hết bất ngờ thì đã có một bàn tay kéo người cô lại, không ai khác đó là Minh Quân, vậy phát súng đó là của anh.,

Sau phát súng đó cả hai bên đều nổ súng bắn nhau. Minh Quân kéo cô nấp vào một chỗ an toàn, anh dặn dò cô ở yên, còn bản thân liền cầm theo súng và mấy người thuộc hạ đi quyết chiến, để lại vài người bảo vệ cho cô.

Quỳnh Lam đã sợ rồi, cô biết đây không phải là vụ bắt cóc bình thường, mấy người này cũng không phải người bình thường. Hơn nữa nổ súng nhiều như thế chc chắn sẽ rất nguy hiểm, cô sợ anh gặp nguy hiểm liền cầm tay kéo anh lại, lắc lắc đầu, lúc này mắt cô đã rưng rưng.

Anh bị cô kéo lại thì có hơi bất ngờ, quay qua ôn nhu nhìn vào mắt cô anh có thể hiểu cô đang muốn điều gì. Nhưng trận đấu này anh không thể không đi, anh xoa đầu an ủi cô và nở với cô một nụ cười dịu dàng, sau đó liền rời đi.

Trận đấu vẫn tiếp diễn tiếng súng đạn vang lên liên tục, mùi màu cùng mùi thuốc súng hòa lẫn vào nhau thật sự rất khó ngửi. Quỳnh Lam lo lắng cho Minh Quân không thôi, cô thầm cầu nguyện cho anh bình an vô sự, đến lúc này dường như cô càng nhận ra bản thân vốn dĩ vẫn chưa thể quên anh, có khi còn yêu nhiều hơn nữa.

Bên phía Minh Quân có vẻ hơi không ổn. Cả hai bên không ngừng nả đạn vào nhau. Nhưng so ra Hắc Thần lại có phần yếu thế hơn. Tuy đây là đại bàn của chúng nhưng Minh Quân cũng đã có chuẩn bị rất kĩ lưỡng, thế nên lần này nhất định anh sẽ thâu tóm được Hắc Thần. Nhưng một điều còn quan trọng hơn đó chính là phải giết được Mặc Thần.

Hơn 30 phút đồng hồ, cả hai bên đều chết không ít, thiệt hại cũng không nhỏ.

Lúc này Minh Quân cùng Mặc Thần cũng đang đối mặt với nhau, cả hai đều chỉ súng vào nhau rất căng thẳng không ai nhường ai.

Nếu không phải là anh chết thì là ông ta chết. Nhưng chuyện ngoài dự liệu của anh lại xảy ra. Liệu rằng lần này anh có thể giết được Mặc Thần hay người chết sẽ là anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK