Trở lại với thực tại, sau khi nghe chị Lam tâm sự thì cô an ủi chị Lam rồi khuyên nhủ, cô cũng hy vọng mọi chuyện là hiểu lầm. Ngồi nói chuyện thế mà cũng láu thiệt chứ, bây giờ đã là xế chiều rồi. Vì vậy cô cùng chị Lam đi về, chị chở cô đến nhà rồi cũng về nhà mình.
Đi chơi cùng chị cô cũng đã đỡ buồn hơn, sau khi nghe xong cậu chuyện của chị Lam cô thầm nghĩ: Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Bởi thế cuộc sống chẳng bao giờ hoàn toàn đi theo ý con người được, thế nên việc gì cũng có ngoại lệ. Dù có chuyện gì thì vẫn phải hướng về phía trước, không phải chỉ vì thất bại trong tình yêu mà bỏ cả cuộc sống này. Cô nghĩ thông suốt rồi, nếu anh không yêu cô thì cũng không cần miễn cưỡng nữa. Có thể giữa anh và cô có duyên nhưng vẫn không đi được với nhau đến cuối cùng, tình yêu thì không có đúng sai, cô cũng không trách anh và cô ta.
…—————-…
Cuộc sống hôn nhân giữa cô và anh vẫn diễn ra như bình thường, cô và anh tuy sống cùng nhưng cũng rất ít nói chuyện. Hôm đó khi về đến nhà cô đã thấy anh có ở nhà rồi, sau đó anh cũng giải thích với cô về chuyện anh xuất hiện cùng cô ta ở buổi họp báo, cô cũng gật đầu nói không sao, cô hiểu, bởi chuyện đó với cô cũng không còn quan trọng nữa. Anh cũng không giải thích gì thêm. Đúng như cô đoán sáng hôm sau khắp các mặt báo là tiêu đề về anh và cô ta nhưng chỉ nửa tiếng sau đó lại biến mất có lẽ là do anh làm.
Thật ra hôm qua anh đã cho người giải quyết rồi, nhưng không biết tại sao vẫn có báo viết về chuyện này nhưng cũng bị anh mau chóng làm biến mất.
Công việc hiện nay của cô cũng diễn ra suông sẻ, cô đã hoàn thành xong tác phẩm cho buổi đấu giá từ thiện rồi. Cô cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta dù có gặp ở công ty thì cũng lướt qua thôi, nhưng cô ta cùng vài đồng nghiệp đi cùng cô ta cũng hay nói móc rồi khiêu khích cô nhưng cô cũng mặc kệ. Còn anh gần đây cũng vẫn vậy nhưng anh có vẻ rất lạ thường quan tâm cô hơn, tuy trái tim cô có đôi chút rung rinh nhưng cô vẫn dặn lòng không được lún sâu nữa.
Anh gần đây thực ra đang phải suy xét rất nhiều về tình cảm của bản thân, nên anh né tránh cả cô và cô ta để chính bản thân mình đưa ra kết luận. Về công việc dù khó thế nào anh cũng nghĩ ra giải pháp mà không cần tốn quá nhiều công sức. Nhưng về phương diện tình cảm anh lại chẳng thể đưa ra lựa chọn dứt khoát, cứ mãi day dưa giữa cô và cô ta. Lúc đầu khi nghe tin Bảo Vy về nước anh liền quyết định ly hôn với cô ngay, anh nhận định người anh yêu chính là Bảo Vy. Nhưng bây giờ lại khác, anh phân vân rồi, anh không biết là mình có yêu cô chưa, còn đối với cô ta anh lại không cảm thấy như trước nữa không lẽ anh đã hết yêu Bảo Vy rồi.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi hôm nay chính là buổi đấu giá từ thiện diễn ra. Cô đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, cả công ty cô và công ty anh đều hài lòng về mẫu thiết kế của cô. Mẫu thiết kế mang tên ” Mắt phượng” là một sợi dây chuyền được chế tác rất tinh sảo với điểm nhấn là viên kim cương màu đỏ lóng lánh, sáng chói như đôi mắt phượng, có thể nói đây là mẫu thiết kế mà cô tâm đắc nhất từ trước tới giờ.
Nhưng đâu có suông sẻ đến cuối cùng cô bị chơi một vố khá đau.
Chuẩn bị tới giờ diễn ra buổi từ thiện thì lại xảy ra chuyện. Một cô nhân viên nhận nhiệm vụ coi sóc sợi dây chuyền đó chạy đến báo với cô sợi dây chuyền biến mất rồi, nghe vậy cô cũng rất hốt hoảng trực tiếp chạy nhanh đến hiện trường. Lúc này nơi đó cũng đã tụ tập khá đông người rồi, và còn có cả anh. Đúng như cô nhân viên đó nói sợi dây chuyền được đặt trên giá đỡ nay đã biến mất chỉ còn lại mỗi cái giá đỡ.
Nhưng thời gian còn lại không còn nhiều nếu không có sợ dây chuyền đó thì buổi đấu giá từ thiện này phải hủy bỏ. Mà hủy bỏ thì thiệt hại mang lại cho hai bên là rất lớn. Mọi người đang rất căng thẳng để tìm cách giải quyết thì bỗng nhiên có người lên tiếng, là cô ta Bảo Vy:
– Tôi có ý kiến này, tôi hiện có một sợi dây chuyền cũng khá giống với sợi dây chuyền đã mất, nếu không thể tìm thấy sợi dây chuyền kia thì có thể dùng đỡ nó. Mọi người thấy sao?
Mấy người nghe cô ta nói thế thì lập tức vui mừng, chứ họ cũng đâu biết mất ở đâu mà tìm nên nghe có thứ khác có thể thay thế liền mừng rỡ, chủ tịch công ty cô liền đồng ý, ông ta không thể để buổi đấu giá này hủy bỏ được.
– Được được, Bảo Vy cô mau đưa nó tới đây đi.
Cô cũng chẳng còn biết nói gì, Anh Phú giám đốc của cô cũng bất lực, dù không muốn nhưng cũng chỉ còn cách đó. Tuy nhiên khi nhìn thấy sợi dây chuyền của cô ta đem đến cô lại bất ngờ thật sự, nó giống sợi dây chuyền kia của cô đến 90%, nhưng cũng chỉ có cô nhận ra điều đó vì trên bản thiết kế chỉ là phác thảo nên khi đưa cho công ty xem cũng chỉ tương đối còn lúc cô làm ra thì cũng có chút khác biệt. Nếu đem sợi dây kia của cô ta đem so với bản vẽ của cô đúng là có nét giống nhưng vẫn có điểm khác biệt, nhưng nếu đem nó so với sợi dây chuyền bị mất của cô lại chẳng khác là mấy.
Chắc chắn chuyện mất sợi dây chuyền có liên quan tới cô ta, cô ta đã nên kế hoạch từ lâu nên mới hoàn hảo như vậy, cô đúng là coi thường cô ta rồi.
Thế là mọi chuyện đã diễn ra theo kế hoạch của cô ta, buổi đấu giá diễn ra suông sẻ, cô ta được mọi người ca tụng, còn cô lại bị công ty khiển trách. Cô vừa tức giận vừa buồn, về đến nhà cô đi thẳng vào phòng nằm xuống giường nhắm mắt lại. Bỗng từ khóe mắt cô chẳng ra nước mắt, cô khóc. Lúc đó cô đã cố gắng gượng nhưng cô rất uất ức rõ ràng là công sức của cô thế mà lại bị cô ta cướp hết, thật quá đáng.