• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian cứ thế trôi qua mà Gia Hân chẳng hề có tin tức gì, cứ như cô bốc hơi khỏi mặt đất này vậy. Không tìm thấy cô gặp nạn ở máy bay, mọi có thể hy vọng rằng cô không lên chuyến bay đó.

Tổng bộ chính thức thông báo “Cuộc tìm kiếm người gặp nạn trong chuyến bay mang số hiệu XN247609 chính thức khép lại, 125 vị khách và 12 thành viên phi hành đoàn đều thiệt mạng, duy nhất có một hành khách hiện vẫn đang mất tích, trên cơ sở khám nghiệm hiện trường cũng có thể hành khách này đã không lên máy bay. Vì họ đã mở cuộc tìm kiếm rộng đến 20km, nếu có thì họ đã tìm thấy. Nên chỉ có thể kết luận hành khách đó có thể đã không lên máy bay”.

Gia Huy và tất cả mọi người vừa mừng nhưng cũng vừa lo lắng. Nếu thực sự Gia Hân không lên chuyến bay đó thì cô đã đi đâu, đến giờ sao vẫn không liên lạc được. Mọi người vẫn trong tình trạng hết sức lo lắng cho cô.

Gia Huy, Thành Luân và Hoàng Nam trở về từ nơi máy bay gặp nạn. Cả ba đều dùng mọi mối quan hệ của mình tìm kiếm tin tức của Gia Hân. Bắt đầu tìm kiếm ở Hong Kong, nơi cuối cùng trước khi mất liên lạc với cô.

Ở nước ngoài cụ thể là Hong Kong thì chỉ có Louis là có thế lực nhất. Thế lên Gia Huy liền nhờ Louis giúp mình tìm kiếm Gia Hân.

Lại một tuần trôi qua nhưng vẫn chẳng có tin tức gì từ cô. Gia Huy đã mất hết cả bình tĩnh, anh như phát điên lên tìm kiếm cô, nhưng kết quả vẫn là con số không. Tuy nói Louis rất có thế lực ở đất Hong Kong, nhưng đất nước này cũng không phải nhỏ, tìm một người chẳng biết còn sống hay đã chết thì cứ như mò kim đáy bể.

Louis cũng chỉ là một thương nhân, anh ta có quen biết một số bang xã hội lớn nhưng quen biết cũng chỉ là quen biết, những người trong bang phái đó đâu phải của anh ta, thế nên đâu thể bắt họ kiếm người giùm. Chỉ có thể nhờ vả họ lấy một chút tin tức liên quan thôi.

Gia Huy phát điên lên, anh tìm kiếm cô suốt ngày đêm. Chỉ mới có hơn hai tuần từ khi Gia Hân mất tích mà anh trong xanh xao, gầy gò hẳn đi. Công việc ở công ty anh cũng không quan tâm, bỏ hết mọi việc chỉ chú tâm vào việc tìm kiếm Gia Hân.

Hoàng Nam cũng không kém cạnh Gia Huy, tìm mọi cách tìm kiếm Gia Hân. Nhưng anh ta không đến nỗi như anh. Bởi tuy lo lắng cho Gia Hân nhưng cũng chỉ ở mức bạn bè, anh trai lo cho em gái. Còn khi nhìn qua Gia Huy liền có thể cảm nhận được sự thống khổ cùng bất lực, sự tự trách. Đó là tình yêu thật sự. Hoàng Nam cũng không ngờ một người như Gia Huy lúc đầu còn nói không yêu Gia Hân, nhưng bây giờ vì cô mất tích mà lại điên cuồng, suy sụp như thế.

Đây có lẽ là sự khác biệt của tình yêu. Vậy ra tình cảm lúc trước của Hoàng Nam giành cho Gia Hân cũng chưa phải lớn gì lắm, có lẽ là tình cảm nhất thời, giờ đây có lẽ anh cũng buông được rồi.

Nhìn Gia Huy trong thời gian ngắn đã tiều tụy đi nhiều mà ai cũng xót. Ba mẹ Gia Hân thấy anh như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, lúc trước gì Gia Huy mà con gái họ tổn thương nên mới rời đi. Nhưng họ không trách anh, bởi đó là quyết định của Gia Hân. Đứa con rể cũ này ông bà không chê cũng không giận chỉ tùy thuộc và Gia Hân lựa chọn thế nào thôi, dù có thế nào thì ông bà cũng mong hai đứa sẽ hàn gắn. Bởi ông bà nhìn ra Gia Huy yêu Gia Hân đến mức nào, có lẽ thằng bé cũng nhận ra những lỗi sai của mình, nhưng liệu có còn kịp. Hiện tại cô đang ở đâu cũng là điều khiến mọi người đều đau đầu, lo lắng.

– —————

Bệnh viện Dưỡng Tâm, Hong Kong

Phòng bệnh số 04

Một bác sĩ nam trung niên cất giọng khàn khàn hỏi:

– Bệnh nhân số 247 vẫn chưa tỉnh sao?

Tiếng cô y tá vang lên trả lời người bác sĩ vừa hỏi:

– Dạ chưa, thưa bác sĩ.

Bác sĩ gặt đầu, dặn dò rồi lại đi qua phòng bệnh khác.

Lúc này lại có thêm một một người phụ nữ trung niên mang dáng vẻ quý phái nhưng hiền hậu bước vào hỏi y tá:

– Cô ấy vẫn chưa tỉnh sao?

Cô y tá lắc đầu sau đó cũng đi ra ngoài. Bây giờ chỉ còn người phụ nữ đó ở lại nhìn qua cô gái đang nằm trên giường bệnh đã hôn mê hơn 2 tuần qua. Cô gái đó không ai khác chính là Trần Gia Hân. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện.

Người phụ nữ đó tên là Mai Dĩnh Hòa, là một người Hoa nhưng gốc Việt, cũng là một quý bà trong giới thượng lưu, nhưng lại nhân hậu hay giúp người, gặp được Gia Hân là do hai người đi cùng một chuyến bay.

Muốn biết thì phải trở về thời gian hai tuần trước, chính là ngày chuyến bay gặp nạn. Hôm đó, khi chuẩn bị lên máy bay mọi thủ tục giấy tờ đã làm xong, Gia Hân cùng mọi người trên chuyến bay bước lên máy bay. Nhưng một tai nạn lại xảy ra với cô, Gia Hân bị xô ngã đầu đập xuống đất bất tỉnh.

Lúc đó chỉ có bên phi hành đoàn cùng mọi người trong chuyến bay đó biết. Gia Hân được đưa tới bệnh viện, Mai Dĩnh Hòa  là người đưa cô đến bệnh viện, bà cũng là hành khách trên chuyến bay đó. Thế là cả hai cùng lỡ chuyến bay. Hành lý của cô được gửi lại bên chỗ sân bay và được bà lấy giùm. Do không có thời gian và lúc đó bà không biết tên cô gái là gì nên chuyến bay đó chỉ gạch đi tên bà còn cô gái kia vẫn có tên trong danh sách chỉ là người lại không có đi. Chuyện này bên phía sân bay không biết gì.

Nhưng không ngờ vài tiếng sau Mai Dĩnh Hòa lại đọc được tin chuyến bay mình định lên vừa mất tích, vài tiếng nữa lại có tin tức là bị tai nạn rất thảm khốc. Bà thầm kinh sợ trong lòng, đồng thời tạ ơn và cảm ơn Gia Hân, cũng vì ở lại với cô mà bà mới thoát nạn. Thế nên trong suốt thời gian cô ở bệnh viện bà luôn túc trực chăm sóc. Vừa để cảm ơn cũng như là thương xót cho cô gái nhỏ.

Nhưng không biết Gia Hân bị sao mà hôn mê đã hai tuần vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ chỉ kêu cô bị chấn động não nhẹ, không có gì đáng ngại. Nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh, đúng là có chút khiến người ta lo lắng.

Cô gái trên giường bỗng hơi nhíu mày, rồi dần dần mở mắt ra. Mai Dĩnh Hòa thấy cô tỉnh thì hết sức vui mừng liền kêu y tá gọi bác sĩ. Bác sĩ đến kiểm  tra lại cho cô, mọi thứ đều bình thường. Kiểm tra xong bác sĩ cùng y tá đều đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.

Gia Hân từ lúc tỉnh lại vẫn chưa hiểu chuyện gì không phải cô đang đi máy bay sao, sao lại ở bệnh viện. Vẫn không thể nhớ được gì, Gia Hân lại  thắc mắc nhìn qua người phụ nữ bên cạnh. Nhìn người này có chút quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.

À đúng rồi bà ấy là người ngồi cùng hàng ghế với cô trong chuyến bay, trước lúc quá cảnh ở Hong Kong. Cô và Mai Dĩnh Hòa nói chuyện khá hợp nhau. Nhưng sao bà ấy lại cũng ở đây.

Nhìn gương mặt ngây ngốc của Gia Hân, Mai Dĩnh Hòa liền hiểu cô đang nghĩ gì, bà liền giải thích rồi kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe.

Sau khi nghe bà kể xong cô hết sức ngạc nhiên, ngã có một cái mà hôn mê tới hai tuần, đã thế chuyến bay đang lẽ cô sẽ đi đó vừa bay đã gặp tai nạn, đã thế còn không có ai sống sót, ôi thật đáng sợ, Gia Hân bất giác run lên một cái. À còn một cái nữa cô nghe không rõ liền hỏi lại:

– Hồi nãy dì nói con bị gì?

Do Mai Dĩnh Hòa cỡ khoảng tuổi mẹ cô nên cô gọi bà ấy là dì cho thân thiết, dù sao cũng là người giúp đỡ cô trong lúc khó khăn.

Mai Dĩnh Hòa cười vỗ vỗ vào tay cô nói:

– Cái con bé này, ta nói con đó sắp làm mẹ rồi mà không cẩn thận gì hết.

Gia Hân như không tin vào những lời vừa rồi, tai cô bỗng chốc lùng bùng, có phải cô nghe lộn không, cái gì mà làm mẹ rồi đứa bé gì. Không lẽ cô mang thai sao? Gia Hân muốn chắc chắn lần nữa nên hỏi lại:

– Con mang thai sao?

Mai Dĩnh Hòa cũng ngạc nhiên khi nghe Gia Hân hỏi câu đó, nhưng bà vẫn trả lời:

– Đúng vậy, con không biết sao?

Gia Hân vẫn ngơ ngẩn với thông tin vừa nghe. Nhưng nếu cô có thai vậy lúc ngã, đứa bé có sao không? Gia Hân hơi hốt hoảng cất giọng:

– Vậy con ngã…..rồi…rồi đứa bé có sao không?

Nhìn biểu hiện đó của cô, Mai Dĩnh Hòa liền hiểu, bà giải thích:

– Con yên tâm, Bác sĩ nói không sao. Nhưng lần sau phải chú ý cẩn thẩn hơn. Đứa bé được gần hai tháng rồi.

Tuy tin tức này có chút bất ngờ nhưng cũng không xấu. Gia Hân nhìn xuống bụng rồi đặt tay lên đó mỉm cười thầm nghĩ: ” Trong bụng cô hiện giờ đang có sinh linh nhỏ bé, là con của cô và Gia Huy. Nhưng hiện tại hai người đã ly hôn”. Ngôn Tình Sủng

Bỗng chốc nghĩ tới đó Gia Hân có hơi đau lòng. Nhưng không sao, cô rất mạnh mẽ, được làm mẹ là một điều thiêng liêng. Bởi thế không có anh cô vẫn sẽ sinh đứa bé, nó là con cô, là món quà mà thượng đế ban cho cô.

Mai Dĩnh Hòa nhìn cô gái cứ cười rồi lại buồn rồi lại cười thì có hơi khó hiểu, nhưng nghĩ lại thì việc có con đối với cô gái trẻ này có vẻ hơi bất ngờ mấy biểu cảm đó có lẽ là vừa hạnh phúc vừa lo lắng y hệt bà lúc mới biết tin mang thai đứa con đầu lòng vậy. Một cảm giác hạnh phúc tràn trề khi biết mình sắp được làm mẹ. Phải nói rằng nghĩa cử làm mẹ rất thiêng liêng, không phải cũng được đặc ân này.

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK