Phòng VIP trong quán rượu vừa nãy, thực ra quán rượu này là của Thành Luân làm chủ. Vài năm trước anh ta vừa mới mua lại.
Trong phòng hiện tại đang có ba người đàn ông. Thành Luân mặt mày hơi khó chịu lên tiếng:
– Hôm nay cậu có chuyện gì mà gọi tôi đến gấp thế?
Louis nghe bạn mình hỏi thế thì cười ma mị, chắc việc mình gọi Thành Luân đến đây giờ này đã phá hoại chuyện tốt của cậu ta, thế nên mặt cậu ta mới nhăn như khỉ thế. Louis nghĩ không sai đúng vậy, Thành Luân đang chuẩn bị chơi trò chơi cùng cô vợ nhỏ ( trò gì thì chắc mọi người cũng biết rồi he), lại bị cuộc gọi của Louis phá đám, đã thế bây giờ phải có mặt ở đây, bỏ cô vợ nhỏ đang giận dỗi ở nhà.
Thành Luân tính là không để ý tới cuộc gọi đó mà tiếp tục cùng cô vợ nhỏ ở nhà. Nhưng việc Louis gọi anh ta đến gấp có lẽ là chuyện quan trọng, thế nên phải đến thôi, nhưng dục hỏa trong người vừa bị nhóm lên nhưng không được giải tỏa nên trong người có phần khó chịu.
Louis cũng không muốn vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề:
– Tôi muốn cậu tìm giùm tôi một người.
Thành Luân đang khó chịu cầm ly rồi uống vài hớp cho bớt bực, nghe thấy vậy có chút hiểu kì liền hỏi:
– Ai lại khiến cho cậu phải nhờ tôi tìm thế?
– Một cô gái. Cô ấy là diễn viên vừa về nước hơn một tuần trước, tên là Trình Giai Kì.
Thật ra với việc tìm kiếm người không làm khó được Louis nhưng cô gái này trốn khá kĩ, anh đã đuổi theo cô ấy từ Mỹ về tới đây thì mất dấu. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thành Luân, việc tìm người đối với Thành Luân sẽ dễ hơn.
Thành Luân nghe người mặt lạnh như Louis lại muốn tìm một cô gái thì hết sức ngạc nhiên, anh ta lên tiếng trêu trọc:
– Wow, cô gái như thế nào mà lọt vào mắt xanh của cậu thế?
Tuy biết rằng Thành Luân là trêu trọc mình, Louis cũng chẳng thèm quan tâm mặt anh ta vẫn lạnh lùng nói:
– Đừng nói nhiều, cậu có tìm giúp tôi không?
Thành Luân vẫn cười ngả ngớn nhưng không đùa nữa lên tiếng:
– Đây là thái độ nhờ vả của cậu sao?
Louis vẫn không nói gì, Thành Luân thật chướng mắt gương mặt vô cảm của Louis, nói đùa với cậu ta chẳng thú vị chút nào. Thành Luân lườm cậu ta một cái rồi lên tiếng:
– Được thôi.
Thế không khí lại trở về trạng thái ban đầu. Lúc này Thành Luân mới quay qua nhìn người đàn ông nãy giờ cứ ngồi uống rượu chẳng nói gì, anh ta như nhớ ra gì đó liền nói:
– Này Minh Quân, vừa nãy tôi vừa thấy một chuyện khá thú vị đấy, cậu có muốn nghe không.
Minh Quân cũng chẳng thèm chú ý đến lời của Thành Luân mà vẫn tiếp tục uống rượu. Thành Luân bị bơ thì không vui, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói:
– Tôi vừa gặp vợ cũ của cậu ở đây đấy.
Đúng như dự đoán, câu nói vừa rồi đã khiến cho Minh Quân chú ý tới. Không chỉ là chú ý mà anh có dao động không nhỏ.
Thấy thái độ của Minh Quân thay đổi, Thành Luân có phần đắc ý nói tiếp:
– Không muốn nghe thì thôi. Tôi cũng ngại nói nhiều.
Thành Luân đây là cố tình đấy, rõ ràng biết Minh Quân rất quan tâm đến chuyện Quỳnh Lam nhưng lại không chịu nói. Anh ta đây là muốn trả thù chuyện mình vừa bị bơ lúc nãy.
Minh Quân nghe thấy có người nhắc tới Quỳnh Lam là anh liền muốn biết, Thành Luân cố tình không nói đã khiến anh tức giận, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Thành Luân, cứ thể như nếu anh ta không nói rõ ràng thì anh sẽ thực sự bóp chết anh ta.
Thành Luân bị nhìn như thế thì lạnh cả tóc gáy, anh ta đúng là không lên đùa với lửa mà. Minh Quân đâu phải là người anh ta có thể đụng vào. Biết Minh Quân đã tức giận anh ta liền miễn cưỡng nói:
– Lúc vừa tới, tôi thấy cô ta được một người đàn ông dìu ra ngoài, hình như là đang say.
Sắc mặt Minh Quân đằng đàng sát khí, ánh mắt tỏa ra khí thế khiến người đối diện không rét mà run.Thành Luân được anh tặng cho một ánh mắt sắc lạnh, tuy anh ta cũng là một người lớn gan, trước giờ chẳng sợ ai, nhưng đứng trước Minh Quân, anh ta lại yếu thế.
Sau đó Minh Quân vội vàng rời đi, tiếp theo tới lượt Louis cũng rời đi, lúc này chỉ còn lại một mình Thành Luân. Anh ta vô cùng, vô cùng bất mãn. Cớ gì họ là người phá đám gọi anh đến đây, nói được vài câu lại bỏ đi hết, thật là tức chết anh mà.
Còn cái tên Gia Huy kia cả tháng nay cũng không hề đến, nghe nói vợ cậu ta vừa về còn làm lành rồi. Nghĩ lại càng bực, ở đây thế lực Gia Huy cũng đâu nhỏ, sao tên Louis kia không tìm Gia Huy mà lại tìm mình cơ chứ.
Lúc trước vốn Thành Luân chẳng hề quen thân với Minh Quân, cùng lắm cũng chỉ hợp tác vài lần trong công việc. Nhưng vào thời gian khoảng 8 năm trước, anh thường xuyên đến quán rượu này uống rượu, lúc đó Thành Luân cũng vừa mua lại quán rượu này. Tính của Thành Luân vốn là đào hoa, ăn chơi thế nên thường xuyên đến đây ăn chơi cùng vì người bạn.
Thời gian đó Gia Hân cũng vừa mất tích nên Gia Huy cũng hay đến uống rượu, thế là cứ thế hai tên bị vợ bỏ cùng nhau ngày nào cũng đến quán Thành Luân uống rượu, lâu lâu còn có cả Louis nữa. Thế là cả bốn người cứ thế trở thành bạn thân với nhau, à là bạn rượu thì đúng hơn.
Mới đầu Thành Luân còn cảm thấy thích thú, nhưng lâu dần, cụ thể là cả 8 năm liên tiếp cứ diễn ra như thế. Thành Luân không đến quán thì thôi, mà đã đến thì lại gặp hai ông tướng này uống rượu. Biết cả hai tên này đều là vì tình mà rượu anh ta còn cười nhạo, Gia Huy thì đã quen tính của anh ta nên chẳng thèm để ý.
Nhưng Minh Quân thì khác, anh đã tức giận đánh cho Thành Luân một trận tơi tả, từ đó Thành Luân không dám đụng vào người này nữa. Không phải vì trận đánh đó mà Thành Luân sợ, mà anh ta đã biết được rằng Minh Quân không phải chỉ là dạng bình thường, anh còn nguy hiểm hơn những gì anh ta nghĩ.
Nói thì nói vậy, Thành Luân cũng không phải sợ hãi, mà là chỉ biết để tránh không đối đầu trực tiếp với anh thôi. Còn nói chuyện thì vẫn cợt nhả như thường.
Tên Gia Huy thì vợ về rồi còn anh bạn Minh Quân này vẫn chưa ra sao, vẫn còn phải đến quán anh uống là biết rồi. Cho đáng đời, anh đây có lòng tốt nói cho biết không cám ơn thì thôi còn dùng ánh mắt giết người đó cảnh cáo anh. Bị vợ đá cũng đáng.
Thôi thì biết làm sao giờ, bây giờ có tức giận thì cũng đi hết rồi. Đành đi về dỗ cô vợ nhỏ ở nhà của mình thôi. Nhưng có điều thực sự không ngờ rằng suốt 8 năm nay, người đào hoa như Thành Luân lại chỉ qua lại với một người, hơn nữa là cưng hết mức. Năm trước cô ấy vừa đủ tuổi là liền bị anh ta đưa đến cục dân chính đăng kí. Thế là giờ anh ta đã có vợ. Bị mấy người đàn ông này đả kích nhiều quá phải về tìm vợ để vợ an ủi trái tim nhỏ này của mình thôi.
Ở dưới nhà của Quỳnh Lam
Minh Quân kéo hết ga hết số lao tới nhà riêng của Quỳnh Lam. Vừa lúc anh tới cũng là lúc Hoàng Thiên vừa rời khỏi nhà cô. Anh vừa nhìn lướt qua liền có thể nhận ra anh ta. Lúc trước vừa mới quen Quỳnh Lam, anh có gặp tên này một lần, lúc đó anh còn ghen tuông vì cậu ta nhưng theo như cô nói thì tên này đã cùng gia đình ra nước ngoài lâu rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây. Không được anh phải cho người điều tra về anh ta, không thể để thời gian quan trọng này lại bị tên khác cuỗm mất cô đi.
Minh Quân ngồi quan sát người kia, thấy hắn ta đã lên xe một lúc nhưng vẫn chưa rời đi liền, một lúc sau mới rời đi. Anh không lên liền là vì anh biết cô vẫn an toàn bởi lúc nãy anh vừa coi qua camera ở nhà cô. Vì sự an toàn của cô mà anh có lắp một vài cái camera, nhưng cũng là vì để ngắm cô mỗi lúc nhớ.
Hơn nữa thông qua camera anh cũng nhận ra hành động có phần kì lạ của tên kia nên không tiện lên xem lập tức, sợ hắn sẽ bắt gặp, chỉ có thể để hắn rời đi rồi mới lên.
Lúc này anh mới bước xuống xe chạy vội lên nhà của Quỳnh Lam. Tuy biết cô không sao nhưng dù sao anh vẫn lo lắng, cô mỗi lần uống rượu đều rất khổ sở. Cũng lâu lắm rồi anh không thấy cô uống rượu, không biết vì sao nay lại uống say đến thế, còn để một người đàn ông lạ mặt đưa về.
Tới trước cửa nhà cô, anh lấy ra chìa khóa, cái này để có được chìa khóa nhà cô cũng không khó. Anh cũng hay thường đến thăm cô vào buổi tối theo cách này, chỉ là cô không biết thôi.
Đang định dùng chìa khóa mở cửa thì dường như cánh cửa không khóa, anh chỉ cần đẩy nhẹ một cái là vào.
Minh Quân lập tức tiến đến phòng ngủ của Quỳnh Lam. Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại của cô đang nằm trên giường bất giác tim anh hững đi một nhịp. Cô thật đẹp, cứ như tiên nữ hạ phàm. Vì có thêm men rượu khiên cho khuôn mặt trắng nõn lại hơi hồng lên trong càng quyến rũ, mê người.
Anh tiến lại gần chăm chú nhìn gương mặt cô đang ngủ say, thật đáng yêu. Dời tầm mắt xuống đôi môi đỏ mọng của cô, anh không kiềm chế được mà đặt môi mình lên, cảm nhận được môi mềm mại của cô anh lại càng muốn nhiều hơn. Không tự chủ được anh hôn sâu xuống, Quỳnh Lam vẫn trong cơn say mơ màng cảm nhận nụ hôn.
Không biết vì sao cô cũng đáp trả lại, nụ hôn cả hai càng ngày càng sâu. Lúc này Quỳnh Lam vì khó thở mà kêu lên một tiếng. Minh Quân cũng bừng tỉnh vội vàng buông môi cô ra, anh sợ sẽ đánh thức cô. Không còn sự quấy rầy ở môi, hơi thở dần dần ổn định, Quỳnh Lam lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Anh cũng chỉ biết thở dài một hơi có chút buồn rầu. Bỗng ánh mắt của anh rơi vào một nơi vô cùng bắt mắt, khiến cho trạng thái của anh lại bắt đầu có chút rạo rực, thèm muốn.
Hôm nay Quỳnh Lam vẫn là bộ đồ công sở, chiếc áo sơ mi cùng váy đen ngắn ôm sát. Không biết từ lúc nào mà hai chiếc cúc đầu tiên trên áo đã bị bung ra, lộ ra vùng cổ tráng muốt, cùng xương quai xanh đẹp hút hồn. Tiếp theo đó là hai bầu ngực trắng nõn nà bị ép trong chiếc áo ngực màu đen mỏng. Chiếc áo ngực màu đen cùng màu da trắng nõn tạo lên sự tương phản, khiến cho cô càng trở lên quyến rũ.
Vừa rơi vào tình cảnh này, đã thế lúc nãy anh uống cũng không ít rượu, càng khiến cho bản thân chao đảo. Lúc này Minh Quân sắp không chịu được nữa. Làm sao có thể kiềm chế được trước một người quyến rũ thế này, hơn nữa còn là người con gái anh thương nhớ bấy lâu nay. Nếu không làm gì thì chắc anh không phải là đàn ông nữa rồi.
Minh Quân cúi xuống hôn lên cổ cô, tay không thành thật mà bắt đầu sờ mó người cô. Một tay anh vuốt ve đùi, tay còn lại đưa lên xoa lấy ngực cô. Rồi từ từ mở hết các nút áo trên người cô, chiếc váy công sở bó sát cũng bị anh kéo lên cao, lộ ra cặp mông đẫy đà cùng quần lót ren màu đen.
Quỳnh Lam cứ bị sờ mó cảm thấy hơi ngứa ngáy, nhột nhột liền khó chịu rên lên một tiếng. Mà tiếng rên này cô lại càng khiến lửa dục vọng trong anh càng lớn hơn. Cúc áo đã bị cởi hết ra, Minh Quân lại cúi xuống mơn trớn xung quanh phần ngực nõn nà. Bỗng áo ngực bị bung ra bất ngờ, là kiểu áo ngực có nút cài đằng trước, hai bầu ngực đẫy đà của cô bị trưng ra trước ánh mắt đỏ rực của anh.
Minh Quân không kiềm được liền đưa tay lên xoa nắn, miệng thì tìm kiếm đến môi cô mà hôn xuống. Quỳnh Lam vì bị kích thích mà rên lên từng tiếng nho nhỏ. Phía dưới của anh cũng đã trướng lên phát đau.
Không biết có phải vì cô say không nà nụ hôn của anh đều được cô đáp lại, cả hai cứ thế quấn lấy nhau.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của anh. Tiếng điện thoại làm cho anh giật mình lỡ cắn trúng vào môi cô, khiến chó ló rơm rớm máu. Cô cũng vì đau mà kêu lên một tiếng.
Tiếng điện thoại như là lời nhắc nhở anh về hành động mất kiềm chế vừa rồi.
Minh Quân nhắc máy nghe qua loa, sau đó anh lại quay qua cô gái nhỏ. Quỳnh Lam mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tay chân lại không ngừng sờ mó anh.
Minh Quân nhìn cô đúng thật là yêu nghiệt, đáng yêu nhưng hiện tại lại quá nghiệt ngã. Anh vội vàng cài lại áo ngực rồi cúc áo sơ mi, chiếc váy cũng được anh chỉnh lại cho ngay ngắn, cuối cùng là kéo chăn lên đắp lại cho cô.
Gương mặt cô lúc này vẫn còn đang hồng hồng, không biết là vì rượu hay vừa mới động tình.
Nhìn xuống chiếc môi xinh xắn có hơi xưng lên của cô anh lại nhẹ nhàng hôn lên. Quỳnh Lam như cảm nhận được nụ hôn cô liền lè lưỡi liếm lấy vành môi của anh. Nhưng Gia Huy đã nhanh chóng rời đi, không thể làm càn thêm. Anh vội vàng rời đi.
Quỳnh Lam như cảm nhận được người đó rời đi, cố muốn níu kéo lại, cố gắng mở đôi mắt nặng nề lên. Nhìn thấy được bóng lưng của anh trong đêm tối đang khuất dần. Cô lại tiếp tục rơi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau
Quỳnh Lam thức dậy với tinh thần mệt mỏi, uể oải vì rượu ngày hôm qua. Cô cố nhớ lại ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, vội vàng cúi xuống nhìn ngưòi, thấy quần áo vẫn chỉnh tề liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có điều cô có hơi xấu hổ khi nghĩ về giấc mơ kia, ấy vậy mà cô lại mơ đang cùng chồng cũ âu yếm chuẩn bị làm loại chuyện kia, nhưng chưa làm tới bước kia thì anh rời đi, cô có chút hụt hững.
Suy nghĩ đó vừa xẹt qua trong đầu, Quỳnh Lam liền vỗ vào trán một cái bác bỏ miệng lẩm bẩm để không suy nghĩ về nó nữa. Sao cô lại có mấy suy nghĩ không đúng đắn đó chứ, thật là hồ đồ mà, nhưng cũng may chỉ là giấc mơ thôi ( không phải mơ đâu chị, là thiệt đó. Bất ngờ chưa bà già).