Sau khi gặp Quỳnh Lam xong, Gia Hân gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia vừa nhắc máy, Gia Hân liền lên tiếng:
– Alo, Em hiện rảnh không?
Đầu dây bên kia là một giọng dịu dàng của một cô gái nhỏ đáp lại:
– Dạ em rảnh, có gì không chị.
– À vậy em có thể ra quán cà phê gần trường em không? Chị đang ở đó.
Cô gái đầu dây vui vẻ đáp lời:
– Dạ, vậy chị đợi em lát.
Một lát sau
Bóng dáng nhỏ của một cô gái với chiếc váy màu vàng nhạt xuất hiện trước mắt Gia Hân. Gia Hân vui vẻ cười rồi cất giọng, tay thì chỉ về cái ghế ở đối diện.
– Thùy Dương, em ngồi đi.
Thùy Dương cũng cười tươi cúi đầu với cô rồi ngồi xuống. Cô ấy lên tiếng:
– Chị gọi em có việc gì sao?
– Không gấp, em gọi nước uống trước đi.
Gia Hân vừa nói xong thì đã có một người phục vụ xuất hiện trước hai người. Thùy Dương vẫn giữ nụ cười trên môi quay qua nói với người phục vụ:
– Cho tôi một ly sinh tố việt quất.
Người phục vụ cúi đầu rồi cũng rời đi. Gia Hân bắt đầu cất giọng nói:
– Chị nhớ lúc trước em nói mình là phóng viên đúng không?
Thùy Dương nghe cô hỏi vậy thì vui vẻ trả lời:
– Dạ hiện tại em vẫn còn học đại học, năm nay em là năm 3 ngành truyền thông báo chí. Nhưng em đang đi thực tập tại công ty truyền thông Ánh Dương.
Gia Hân nghe Thùy Dương nói thế thì gật gù, có bé này cũng có bản lĩnh lắm, công ty truyền thông Ánh Dương nói lớn không lớn nhưng nhỏ thì cũng không nhỏ. Đặc biệt một điều nó rất có ảnh hưởng trong giới truyền thông báo chí. Lúc trước cô cũng từng hợp tác với công ty này một lần.
Gia Hân đáp lại:
– Thì ra là vậy. Vậy em có thể viết báo không, rồi đăng nó thành mấy tin như mấy chỗ làm báo vậy đó.
Nói đến đây Gia Hân có vẻ hơi ngại, bởi cô không biết gì về ngành này, nhưng hỏi như thế thì có hơi kì. Thế nhưng Thùy Dương vẫn vui vẻ trả lời:
– Nếu em muốn thì vẫn có thể?
Gia Hân khó hiểu hỏi lại Thùy Dương:
– Là sao? Chị không hiểu?
Lúc này Thùy Dương có vẻ hơi ngại ngùng, ấp úng trả lời:
– Thật ra, nơi em thực tập thuộc tập đoàn của ba em. Nên tuy em là thực tập sinh nhưng em có thể nhờ ba em.
Gia Hân bất ngờ với thông tin mình vừa nghe được. Không ngờ cô gái nhỏ này lại có gia thế như thế, đúng là không phải dạng vừa đâu. Thùy Dương thấy cô cứ suy nghĩ đăm chiêu thì đột nhiên nhớ ra không biết Gia Hân hỏi mình về việc này là có ý gì, Thùy Dương vốn dĩ là người thẳng thắn thế nên không hiểu cái gì thì sẽ hỏi thẳng:
– Mà chị hỏi thế là có việc gì hả chị?
Nghe cô ấy hỏi thế, Gia Hân liền trở lại bình thường tươi cười trả lời:
– À chị muốn nhờ em một việc.
– Việc gì chị cứ nói, nếu em giúp được sẽ giúp hết mình.
Nhìn Thùy Dương nhiệt tình như thế, Gia Hân bất giác vui vẻ hơn nữa liền nói ra ý định của mình:
– Chị muốn nhờ em viết một tin tức liên quan đến việc một nhân viên cũ là nhà thiết kế làm việc tại công ty Citrine đang khởi kiện chủ tịch Nguyễn Hoàng Khương với tội danh trộm cáp cùng làm giấy tờ giả, vu khống cướp đoạt một số mẫu thiết kế.
Thùy Dương há hốc miệng vì bất ngờ. Cô ấy liền nhanh nhảu hỏi lại để biết chắc chắn lúc nãy mình không nghe nhầm.
– Thật sao?
Nói xong, cô ấy lại dường như phát hiện ra điều gì dfos lại nói tiếp:
– Vậy nhà thiết kế đó là chị đúng không?
Là một câu hỏi, nhưng dường như cũng là một câu khẳng định. Gia Hân không thể phủ nhận rằng cô gái này khá thông minh, nghe cô nói thế là có thể nhận ra ngay, rất có tố chất. Gia Hân tươi cười đáp lại:
– Đúng vậy, em rất thông minh. Vậy có thể giúp chị chứ.
Thùy Dương được Gia Hân khen thì ngại ngùng nhưng lại cực kì vui, ai được khen mà không vui chứ. Nhưng cô ấy cũng không quên chuyện trước mắt. Khi nghe Gia Hân nói cần mình giúp đỡ, Thùy Dương vui vẻ đáp:
– Tất nhiên là được. Nhưng không chỉ là chị cần giúp đỡ của em, nhờ tin tức này chị mang đến cũng giúp ích công ty em không nhỏ. Tuy nói công ty Citrine không lớn mạnh lắm nhưng mấy năm nay nhờ những thiết kế của chị mà nó trở nên rất có tiếng tăm, chỗ vững trong ngành trang sức. Thế nên tin này chắc sẽ hot lắm, có khi em còn được lợi nhiều hơn chị.
Nghe Thùy Dương nói thế, Gia Hân có chút kinh ngạc. Không ngờ con bé này còn rất hiểu biết, hiểu được cả tính toán của cô. Đúng vậy Gia Hân đã tính toán cả rồi, tuy nói là giúp đỡ nhưng đây lại là cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, như Thùy Dương nói tin tức đó sẽ rất hót, bất cứ công ty truyền thông hay nhà báo nào có được thì sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận. Thế nên việc cô bán tin tức này cho ai cũng giống nhau, cô chẳng ảnh hưởng, nhưng Gia Hân lại chọn Thùy Dương.
Tuyệt nhiên không phải tự nhiên mà Gia Hân làm thế. Thật ra nhờ Thùy Dương cô sẽ an tâm hơn. Bởi cô biết về cô gái này ngây thơ, trong sáng, hơn nữa còn là fan của cô, tiếp xúc vài lần Gia Hân nhìn ra cô gái này không ham tiền cũng như thủ đoạn hay gì khác. Thế nên chẳng có lý do nào lại đi hại cô cả. Còn bán cho người khác cô không yên tâm. Bởi nếu có bên khác bỏ ra nhiều tiền hơn thì bên đó chắc chắn quay lại đâm cô một nhát. Tuy muốn hại cô không phải dễ, nhưng sẽ gây rắc rối, cô thì không thích rắc rối.
Có điều không ngờ đến là cô gái nhỏ này lại là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Anh Dương. Nhưng cũng không có bất lợi gì với Gia Hân. Chỉ là kế hoạch của cô bị cô gái này phát hiện rồi. Tuy nhiên bị phát hiện cũng chẳng sao, nhiều khi lại càng dễ nói chuyện, Gia Hân vui vẻ nói:
– Bingo, bị em nói trúng rồi. Thế nhưng đôi bên cùng có lợi, cũng không tệ có đúng không? Em thấy sao hợp tác chứ.
Nói xong Gia Hân giơ tay ra phía trước muốn bắt tay. Gương mặt Thùy Dương hơi nhăn, không khí có chút căng thẳng, sau đó đột nhiên trở lại trạng thái vui vẻ như ban đầu giơ tay ra bắt lấy tay cô, cất giọng:
– Hợp tác vui vẻ.
Một lát sau buông tay ra cả hai lại trở lại vui vẻ như thường vừa uống nước vừa tán ngẫu.
Mới đó mà đã 5h chiều rồi, tạm biệt Thùy Dương xong chuẩn bị lái xe về nhà. Gia Hân chợt nghĩ, hiện tại nếu về nhà lại phải gặp mặt Gia Huy, cô lại không muốn về chút nào. Thế là Gia Hân lái xe qua nhà ba mẹ cô. Hôm nay lại phải ở ké một ngày đã rồi tính tiếp.
Còn ở chỗ Gia Huy
Cả ngày hôm nay tâm trạng của anh đều rất tệ. Làm việc cũng chẳng đạt hiệu quả, trong đầu toàn nghĩ tới chuyện Gia Hân đòi ly hôn. Anh biết tối hôm qua là mình quá đáng với cô, thế nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ mà đã đòi ly hôn thì thật quá đáng. Hơn nữa nhìn thấy vợ mình bị người khác ôm, rồi cả hai còn thân mật bảo sao anh không ghen cho được. Thế nhưng chuyện này có chút ẩn khuất anh phải điều tra rốt cuộc ai là người gửi mấy tấm hình đó, có lẽ Gia Hân nói đúng đằng sau có người cố tình phá đám hai người.
Gia Huy thì bị vợ đòi ly hôn mà mặt mũi cả ngày đều tỏa ra sát khí, bình thường đã khó gần, nay lại càng khó gần hơn. Chỉ tội cho nhân viên, những người làm công ăn lương bé nhỏ phải nhìn sắc mặt hắc ám của sếp là anh đây làm việc. Ôi thật đáng sợ quá đi. Ngay cả trợ lý Kiệt cunhf thư kí Văn cả ngày hôm nay cũng không giám mở miệng hó hé câu gì. Cứ có văn kiện cần kí tên thì lại đem đến bàn làm việc của Gia Huy rồi tẩu thoát mau chóng.
Tan làm Gia Huy cũng không trở về nhà mà lại đến một quán rượu quen, uống rượu.