Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Mặt đất trống rộng như vậy có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Thiếu úy chỉ một thi thể trong đó, giọng nói không tốt hỏi: "Đây là ai làm?"

Hắn chỉ quét mắt qua vết thương của một người chết liền có thể phán đoán ra là dị năng giả làm.

Loại hành vi cố ý giết người thường này, có tính chất không giống với người bị dẫm đạp mà chết.

Rõ ràng sẽ càng ác liệt hơn.

Người thường trầm mặc không nói, ánh mắt né tránh.

Hiển nhiên cho dù có quân đội ở chỗ này, cũng sẽ không có người nguyện ý đứng ra chỉ ra và xác nhận dị năng giả.

Ai cũng không muốn làm con chim trước đầu ngọn súng.

Thiếu úy đã sớm đoán được sẽ như vậy, lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, ở nơi này cấm xuất hiện tình trạng cố ý tổn thương người khác, nếu bị chúng ta phát hiện, sẽ đuổi người đó khỏi danh sách bảo vệ."

Lời này giống như đã chọc trúng điểm sợ hãi nhất của mọi người.

Người thường càng trở nên thành thật, dị năng giả cũng thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, giả vờ phối hợp.

Đối với điều này, thiếu úy chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý tới đám người.

Chút tâm tư này, sao hắn có thể không nhìn ra.

Hắn thân là quân nhân, chức trách phải bảo vệ người dân.

Nhưng trên thực tế, hắn không thích những người ích kỷ này.

Đặc biệt là khi nhớ tới đám người này vì sống sót, khiến cho một trăm binh lính kia đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Hắn liền hận không thể hung hăng đánh cho đám người này một trận.

Nhưng hắn không thể làm như vậy.

Sau đó, quân đội đóng quân tại chỗ.

Người thường nhút nhát tụm lại một chỗ, không nói một lời.

Nhưng theo thời gian dần dần trôi đi.

Bọn họ bắt đầu trở nên hoảng loạn, nghi hoặc càng thêm mãnh liệt.

Vì sao quân đội còn không mau chạy đi.

Nếu bị đại quân trùng triều phát hiện nơi này......

Đám dị năng giả đó tự nhiên có thể chạy.

Nhưng đám người thường bọn họ phải làm sao bây giờ?

Cảm xúc bất an dần dần mở rộng.

Người thường như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mặt đầy nôn nóng, đầy cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có sâu biến dị đột nhiên nhảy ra từ đâu đó, sẽ xé nát ăn luôn bọn họ.

Ngoài người thường ra, hiển nhiên dị năng giả cũng có điểm oán giận về việc quân đội lại lần nữa dừng lại.

Bọn họ hi vọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này, đến khu an toàn.

Chỉ có như vậy, sự an toàn của bọn họ mới có thể hoàn toàn được bảo đảm.

Nhưng không ai dám tiến lên nói chuyện với những binh lính không quá thân thiện này, càng đừng nói tới việc đưa ra yêu cầu rời đi.

Chờ đợi thêm nửa tiếng đồng hồ.

Quân đội giống như có chút xôn xao.

Thiếu úy đột nhiên hạ lệnh, tỏ vẻ lập tức rút lui.

Mọi người gấp không chờ nổi mau chóng bò dậy, bản năng xông về phía quân đội, trong đó cũng bao gồm những dị năng giả.

Có binh lính bị chen không khỏi lui về sau vài bước, đám người thường không như không nhìn thấy, vẫn còn đang liều mạng chen vào bên trong, giống như chỉ cần muộn một giây thì sẽ thiệt thòi rất lớn vậy.

Hành vi cử chỉ của những người này, lập tức khiến đám binh lính cảm thấy rất khó chịu.

Không ai là kẻ ngu.


Sao có thể không nhìn ra đám người này coi các binh lính như ô dù.

Thậm chí còn là vật hi sinh dùng để ngăn cản sâu biến dị.

Đám người này giờ phút này, có vẻ ích kỷ lạnh lùng.

Cũng không cảm thấy các binh lính cứu bọn họ là tình cảm, ngược lại coi như lẽ thường phải làm.

Thiếu úy thu hết một màn này vào trong mắt, lại nhìn phụ nữ và trẻ em sớm bị xa lánh bên ngoài, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng và mờ mịt của bọn họ, cuối cùng lạnh lùng cười vài tiếng, lớn tiếng nói: "Toàn đội chú ý, lập tức tập hợp tới chỗ ta."

Các binh lính bị chen lẫn không chịu nổi nghe tiếng, lập tức đẩy đẩy đám người ồn ào chui ra, tập hợp bên nhau.

Để lại đám người không biết phải làm sao ở tại chỗ.

Xung quanh trống vắng nguy cơ tứ phía, bọn họ theo bản năng đi về phía quân đội.

Thiếu úy hừ lạnh một tiếng, nói với những người đó: "Còn dám gây trở ngại quân đội cứu viện, thì đừng trách thiếu úy ta trở mặt."

Lời này khiến đám người sợ ngây ra như phỗng, không dám tới gần thêm chút nào.

Địa phương trống trải, không có quân nhân ở bên bảo vệ, có vẻ những người nay càng thêm tứ cố vô thân, bắt đầu sợ hãi.

Có người run rẩy môi, chất vấn nói: "Chẳng lẽ ngài không muốn hộ tống chúng tôi tới khu an toàn sao?"

Ánh mắt lạnh như băng của thiếu úy lập tức phóng ra, khiến người nọ sợ tới mức co rúm lại, ánh mắt né tránh.

Điều này lại khiến thiếu úy thêm khinh thường cười vài tiếng, nói: "Đúng vậy, nhưng điều này không đại biểu các ngươi có thể gây trở ngại hành động cứu viện của quân đội, chúng ta chỉ phụ trách sâu biến dị từ cấp 2 trở lên, nếu có sâu biến dị cấp 1 tấn công các ngươi, hi vọng các ngươi có thể cầm lấy vũ khí tự bảo vệ mình, cố hết sức đừng kéo chân sau quân đội, hiểu chưa?"

Có người tức giận sinh ra bất mãn: "Chúng ta chỉ là người thường, sao có thể giết được đam sâu biến dị đó, các ngươi rõ ràng muốn chúng ta đi tìm chết!"

Thiếu úy híp híp mắt: "Vậy ngươi tới phụ trách sâu biến dị cấp hai? Quân đội phụ trách cấp một?"

Người nọ lập tức bị nghẹn lại, lắp bắp nói: "Ta......chúng ta sao có thể giết được cấp 2."

Thiếu úy nói: "Nhân số quân đội chỉ có mấy người như vậy, nhớ kỹ, nếu các ngươi không gánh một phần sâu biến dị, chúng ta căn bản không tới được khu an toàn."

Người thường hơi động não, liền hiểu ra lời vị thiếu úy này nói đúng là sự thật.

Giống như quân đội lúc trước, còn không phải bởi vì quá mức bảo vệ những nhân loại này, do đó toàn bộ bị tiêu diệt sao.

Nếu những người thường hoặc là dị năng giả có thể liều mạng giúp quân đội một phen, khi đó mọi người hoàn toàn có thể tới khu an toàn.

Mà sẽ không giống như bây giờ, chỉ còn lại 100 binh lính xuất đầu.

Quân đội có thể bảo vệ nhân loại.

Nhưng nhân loại tuyệt đối không thể vì như thế mà kê cao gối ngủ, đem tất cả nguy hiểm đẩy cho quân đội.

Cho dù có phần lớn người vẫn bất mãn trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt vị thiếu úy này, ai cũng không dám đứng ra kháng nghị, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lựa chọn khuất phục.

Sau đó, thiếu úy lại chỉ những người phụ nữ và trẻ em, lạnh lùng nói: "Còn không mau chạy tới giữa đi?"

Những phụ nữ và trẻ em vốn tưởng lần này chết chắc rồi, ngẩn người.

Quân đội đây là.....muốn bảo vệ bọn họ sao?

Đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của mấy người phụ nữ, thiếu úy lạnh mặt giải thích: "Phụ nữ và trẻ em, là đối tượng mà quân đội chúng ta cần phải không màng hết thảy trả giá ưu tiên bảo vệ."

Mấy người phụ nữ lập tức đỏ vành mắt.

Thân ảnh gầy yếu thoạt nhìn càng thêm đơn bạc đáng thương.

So với đàn ông bình thường, sức lực của các cô càng thêm bạc nhược, ngay cả sâu biến dị cấp 1 cũng không giết được.

Cho nên, các cô cho rằng mình sẽ chết ở đây.

Nhưng không nghĩ tới......

Thiếu úy thúc giục nói: "Còn không mau đi vào."

Mấy người phụ nữ lấy lại tinh thần, liều mạng nói lời cảm ơn với quân đội, khóc khóc không thành tiếng.

Các binh lính yên lặng tránh ra một lối đi, ý bảo phụ nữ và trẻ em mau chóng đi vào.

So với những dị năng giả và đàn ông ích kỷ, các binh lính càng muốn bảo vệ những người phụ nữ và trẻ em từ đầu tới đuôi luôn ở trong thế yếu địa vị thấp.

Có binh lính thấp giọng thúc giục: "Mau đi vào."

Người phụ nữ rưng rưng gật đầu, kéo đứa con: "Mau cảm ơn chú."

Tuy bọn nhỏ không hiểu gì tình huống trước mắt, nhưng bọn chúng lại biết những chú lính nhìn qua thực đáng sợ này sẽ bảo vệ mình, giọng nói trong veo của bọn nhỏ vang lên: "Cảm ơn chú."

Người thường sắc mặt khác nhau, tâm sinh bất mãn, nhưng cũng không dám nói dù chỉ một câu.

Rất nhanh, quân đội xuất phát.

Ngoài phụ nữ và trẻ em được cố tình bảo vệ.

Người thường và dị năng giả phân ranh giới rõ ràng đi theo sau quân đội.

Hiển nhiên việc ở trong hầm trú ẩn, khiến hai trận doanh này càng thêm phân hóa rõ ràng.

Người thường lo lắng dị năng giả sẽ giết mình.

Dị năng giả thì khinh thường người thường, coi là trói buộc.

Đi được một lúc, phía trước xuất hiện hai thân ảnh.

Thiếu úy bảo quân đội lập tức tại chỗ đợi lệnh, hắn chạy nhanh tới, hô lên: "Nguyên soái, ngài đã trở lại."

Vừa nói ánh mắt không khỏi nhìn lão hổ trong ngực Triệu Bân, mặt đầy nghi hoặc và tò mò.

Chẳng lẽ nguyên soái nói muốn đi ra ngoài là để đi tìm con thú biến dị này sao?

Không chờ thiếu úy dò hỏi ra tiếng, Otis lập tức ngắt lời hắn, trầm giọng nói: "Đi gọi quân y tới đây."

Thiếu úy không khỏi liếc mắt nhìn con hổ kia, rất nhanh hiểu ra hơn nửa: "Vâng, nguyên soái."

Tại chỗ chờ đợi,Triệu Bẩn hiển nhiên có chút kinh sợ.

Dù sao người đứng trước mặt hắn, chính là nguyên soái Otis trẻ tuổi nhất đế quốc.

Hắn theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng nhìn lão hổ mình đầy thương tích trong ngực mình, lời cự tuyệt trong miệng lập tức không nói ra được.

So với những lý do buồn cười đó, cũng không quan trọng bằng việc cứu lão hổ.

Đến khi quân y vội vàng chạy tới, Triệu Bân vội vàng nói: "Bác sĩ, phiền ngài giúp ta nhìn xem nó thế nào?"

Trên mặt quân y không hề có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên trước khi tới, cũng đã biết đối tượng cần cứu chữa là một con thú biến dị.

Hắn phân phó Triệu Bân mau tìm một nơi sạch sẽ, sau đó mở ra hộp cấp cứu, bắt đầu tiến hành kiểm tra và cấp cứu sơ qua cho lão hổ, cuối cùng lại lấy thuốc bôi vào, sau một hồi bận việc mới lau mồ hôi: "Thân thể nó thật sự quá hư nhược, hơn nữa bởi vì bị tra tấn nhiều năm, rất có thể không cứu trị được, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý.'

Triệu Bân mím mím môi, giọng nói khô khốc gật gật đầu.

Ánh mắt hắn tràn ngập thương tiếc nhìn lão hổ mặc dù bị lăn lộn như vậy còn chưa tỉnh lại, trong lòng càng thêm hối hận không thôi.

Nếu hắn có thể tới sớm một chút để cứu nó thì tốt biết mấy.

Quý Vô Tu đứng ở bên cạnh, tâm trạng cũng rất nặng nề.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng an ủi: [Ký chủ đừng buồn, kỳ thực ngài có thể đổi thuốc tới để trợ giúp con hổ này."

Quý Vô Tu: "......"

Thiếu chút nữa quên mất cái bug to lớn như vậy của hệ thống.

Hệ thống lại hỏi: [Lần này không buồn nữa chứ?]

Quý Vô Tu ngẩn người, sau một hồi mới nói: "Cảm ơn ngươi hệ thống."

Hệ thống không nói chuyện nữa, nhưng Quý Vô Tu lại âm thầm nhớ kỹ chuyện này.

Nguy cơ của lão hổ xem như giải quyết.

Theo tình hình trước mắt, nó tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng.

Cho nên mọi người lại muốn tiếp tục đi tới khu an toàn.

Mà Otis tới, rất nhanh khiến mọi người chú ý.

Bọn họ thì thầm nói nhỏ, trên mặt tràn đầy sợ hãi và khó tin.

Đó chính là nguyên soái thân ở địa vị cao trẻ tuổi nhất đế quốc.

Thế mà sừng sững xuất hiện trước mặt bọn họ, điều này sao có thể khiến bọn họ giữ bình tĩnh cho được.

Otis đi tuốt tận phía trước, vẻ mặt đạm nhiên, giống như không nghe thấy động tĩnh phía sau, trong ngực hắn ôm một con thú biến dị béo đến mức khiến người kinh ngạc cảm thán, nhẹ giọng dỗ dành: "Sao lại tức giận?"

Mặt Quý Vô Tu vẫn đầy phẫn nộ, hận không thể vung ra một cái tát.

Nhưng nghĩ tới tất cả những việc mà người này làm cho mình.

Quý Vô Tu mất tự nhiên hừ hừ lỗ mũi, không để ý tới người này nữa.

Đáy mắt Otis hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Hắn thông qua thời gian tiếp xúc như vậy, đã sớm nhìn thấu tính tình cục cưng nhỏ.

Cho nên sao có thể không đoán ra lý do nó tức giận.

"Được rồi, đừng giận nữa." Otis xoa xoa cục cưng nhỏ, nói: "Để ta ôm ngươi một lát, sau đó tới giao lộ phía trước, ta liền thả ngươi xuống.

Quý Vô Tu bỗng nhiên quay đầu, mặt đầy hoài nghi.

Giống như đang hỏi: Thật hay giả?

Otis nghiêm túc nhìn vẻ mặt đầy nhân tính hóa của cục cưng nhỏ, nhàn nhạt nói: "Đến lúc đó chúng ta lại nói tới chuyện sao ngươi có thể điều khiển được máy bay chiến đấu."

Quý Vô Tu: "!!!"

Thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Y theo bản năng muốn quay đầu, tránh đi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Otis, nhưng lý trí ép buộc y phải ngăn lại ý niệm này, nhìn thẳng Otis, làm ra một vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Ngươi đang nói cái gì?

Thân là một bé thú cưng ta không hiểu một chút nào.

Không hiểu.

Otis cười lạnh ba tiếng.

Quý Vô Tu: "......"

Sơ suất!

Y quả thực sơ suất quá!

Cũng không biết dọc đường đi này y rốt cục đã bại lộ bao nhiêu chỗ khả nghi.

Hi vọng.......

Hi vọng Otis chưa suy đoán ra được gì.

Mặc dù trong lòng hoang mang, nhưng mặt ngoài, Quý Vô Tu vẫn duy trì vẻ mặt ngây thơ vô tội lại tham ăn.

Otis vẫn đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cục cưng nhỏ, lại phát hiện đối phương giống như không nghe hiểu gì hết, trước sau như một ngốc nghếch đáng yêu.

Thâm chí khiến hắn sinh ra nghi ngờ bản thân.

Chẳng lẽ thật sự đã đoán sai?

Nhưng nhớ tới Triệu Lợi Binh thề son thề sắt kể lại việc cục cưng nhỏ lái máy bay chiến đấu.

Ánh mắt hắn trầm trầm.

Không đúng.

Rất có thể cục cưng nhỏ đang giả bộ.

Quý Vô Tu càng ngày càng chột dạ, mắt thấy sắp không chống lại nổi ánh mắt sắc bén của đối phương.

Một tiếng gào rống lập tức vang lên.

Cùng với tiếng động thật lớn vang lên.

Thì ra là động tĩnh của tiểu đội sâu biến dị.

Quý Vô Tu tự nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, mau chóng quay đầu ra vẻ bị hấp dẫn chú ý.

Lúc này Otis mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói với thiếu úy: "Giết bọn chúng."

Thiếu úy gật đầu.

Không qua bao lâu, đội quân hùng hậu lập tức giết chết sáu con sâu biến dị, cũng góp nhặt tinh hạch.

Quân đội tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền tới chỗ đậu máy bay chiến đấu.

Trong giây lát, quảng trường lặng ngắt không một tiếng động.

Mọi người tâm tư khác nhau.

Hiển nhiên tất cả mọi người nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đó chính là cho dù diện tích của máy bay chiến đấu rất lớn, nhưng căn bản không chứa nổi tất cả các binh lính và hơn hai nghìn dân chạy nạn.

Cho nên cần phải có một bộ phận người lưu lại nơi này.

Chờ tới khi máy bay chiến đấu đưa một nửa số người tới khu an toàn, rồi lại quay lại tiếp tục đón những người còn lại.

Nhưng không ai có thể đảm bảo, những binh lính đó có thể thuận lợi quay về hay không.

Mà những người ở lại, lại có thể sống sót trong lúc đó hay không.

Tất cả những điều này quá mức mông lung, khiến tất cả mọi người bắt đầu thấp thỏm bất an.

Trên thực tế, thiếu úy từng nghĩ tới việc để lại một nửa người ở trong hầm trú ẩn, chỉ mang đi một nửa người.

Nhưng tình huống khi đó quá mức phức tạp.

Thật sự khó có thể sắp xếp.

Những người đó đã sớm rơi vào trạng thái cực độ bất an, nếu dùng vũ lực trấn áp bọn họ, vô cùng có thể xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Mỗi người đều muốn mình là người đầu tiên rời đi.

Ai cũng không muốn phải ở lại.

Khi thấy không khí trở nên khẩn trương, Otis nhàn nhạt đảo qua mọi người, hạ lệnh: "Để phụ nữ và trẻ em rời đi trước, dị năng giả đi cuối cùng."

Phụ nữ và trẻ em lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng dị năng giả thì không chịu.

Đối với bọn họ mà nói, những người thường đó quả thực chính là sự vướng bận.

Đã không có sức chiến đấu, càng không thể ra trận giết địch, là một sự trói buộc ở thế giới này, giống như khối u ác tính thật lớn hút mọi người.

Nhưng đối mặt với quyết định không thể cãi lại được của Otis, không có sai đám đưa ra dị nghị.

Phụ nữ và trẻ em thực mau lên máy bay chiến đấu rời đi.

Dư lại dị năng giả và người thường thì tránh trong một tòa nhà, nhìn chằm chằm vào máy bay chiến đấu dần dần đi xa, không biết suy nghĩ điều gì.

Dù sao khiến Quý Vô Tu nhìn mà sởn tóc gáy.

Cứ cảm thấy tâm lý những người đó giờ phút này cực kỳ u ám.

Quân đội ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nắm chặt thời gian bổ sung năng lượng.

Còn người khác tùy ý cầm đồ ăn trong tòa nhà, ăn ngấu nghiến.

Mỗi người đều rất đói bụng.

Hận không thể ăn đến bụng tròn xoe.

Otis đứng cạnh cửa sổ sát đất, thân ảnh cao lớn kéo dài dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn có chút ưu sầu.

Quý Vô Tu ngơ ngác nhìn.

Otis giống như nhận ra điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, mà khi hắn phát hiện tầm mắt này đến từ cục cưng nhỏ, hơi thở lạnh lẽo trên người kia chợt biến mất, hắn nhếch môi cười, gọi cục cưng nhỏ tới: "Lại đây."

Quý Vô Tu mất tự nhiên chạy tới.

Áo Đế Tư ngồi xổm xuống, xoa đầu cục cưng nhỏ một phen, khi đang định nói gì đó, cục cưng nhỏ lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào trùng động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cuối cùng là kinh sợ.

Thậm chí lông trên người nó còn xù hết cả lên, trở nên càng thêm xõa tung.

Người xung quanh vẫn đang nói nói cười cười.

Không ai nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Otis bỗng nhiên trùng xuống.

Từ khi trùng động xuất hiện ở khu C, liền chưa từng biến mất.

Nó giống như cái miệng bị xé rách, hình thành ngoại hình bất quy tắc, bên trong đen nhánh nhìn không thấy bất cứ cái gì.

Từng có nhà khoa học nghiên cứu đưa thiết bị dò xét tiên tiến nhất tiến vào, nhưng chỉ cần vừa đưa vào, thiết bị dò xét sẽ lập tức bị một loại vật chất vô hình hút đi, không còn động tĩnh.

Mặc kệ dùng bất cứ dụng cụ điều khiển thiết bị dò xét nào, đều vĩnh viễn không có bất cứ tin tức nào phản hồi về.

Vì vậy từ lâu, nhân loại đối với thế giới bên trong trùng động tràn ngập sợ hãi.

Chỉ có giết chết sâu biến dị cao giai nhất, và tìm trùng nguyên tinh thạch, trùng động mới có thể biến mất.

Trong lúc đó, trùng động mang tới tất cả tai nạn đã trở thành vô hại.

Sẽ không có sâu biến dị chui ra từ bên trong.

Nhưng hiện tại, Quý Vô Tu lại nhận ra một cảm giác khủng hoảng khó có thể hình dung từ trong trùng động này.

Lần khủng hoảng này còn đáng sợ hơn lần trước.

Thậm chí khiến y không nhịn được run rẩy.

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Quý Vô Tu không thể hiểu hết.

Otis cũng không biết.

Nhưng hắn biết, kế tiếp nhất định sẽ xuất hiện vấn đề càng đáng sợ hơn.

Hắn nhanh chóng liên hệ với người phụ trách ở khu C, yêu cầu bọn họ lập tức tăng mạnh an toàn khu phòng hộ, cần phải mở ra toàn bộ thiết bị phòng hộ.

Mệnh lệnh bất thình lình, khiến người phụ trách khu C cảm giác không ổn.

Hắn không nhịn được muốn dò hỏi thêm, lại bị Otis mạnh mẽ đánh gãy: "Hiện tại lập tức đi làm, không có thời gian."

Người phụ trách khu C cả kinh trong lòng, không nhiều lời nữa: "Ta đã biết."

Rất nhanh, khu C bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giới mạnh nhất.

Người trong khu an toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

**********

Otis kéo lại tầm mắt cục cưng nhỏ, trầm giọng hỏi: "Người nhìn thấy cái gì?"

Quý Vô Tu ngẩn người.

Kinh sợ nơi đáy mắt vẫn không biến mất.

Đúng lúc này, một tầm mắt âm trầm tà ác bao phủ khắp mặt đất.

Trùng động vốn nên an tĩnh, thình lình xuất hiện một đôi mắt khổng lồ, đôi mắt đỏ như máu nhìn qua cực kỳ giống trăng máu, tràn ngập hơi thở khiến người bất an.

Nó vươn chân sâu, nỗ lực chống đỡ cái trùng động có vẻ nhỏ hơn so với nó, không ngừng phát ra tiếng kêu chói tai.

Sau khi Otis nhìn thấy con sâu biến dị này, cuối cùng cũng hiểu vì sao cục cưng nhỏ hoảng sợ.

Bởi vì đây là sâu biến dị cấp 6.

Lịch sử chống đỡ trùng động của đế quốc đã lâu, lại chưa từng xuất hiện qua sâu biến dị cấp 6.

Otis lạnh mặt, lập tức hạ lệnh cho tất cả quân đội các khu vực đều tiến vào trạng thái đề phòng.

Không ai biết con sâu biến dị này rốt cục sẽ mang tới tai nạn đáng sợ như thế nào.

Trong trùng động.

Cặp mặt kia không ngừng chớp.

Giống như đang nhìn mọi người.

Quý Vô Tu lập tức sởn tóc gáy, nhịn không được rúc ở cạnh chân Otis, nhỏ yếu lại bất lực.....còn rất ăn hại.

Cho dù y rất sợ con sâu biến dị thoạt nhìn rất mạnh này.

Nhưng điều khiến Quý Vô Tu càng thêm sợ hãi chính là......

Con sâu biến dị này sao lại còn xấu hơn cả con trước vậy.

Khu C

Khu an toàn vốn nên ầm ĩ giờ phút này một mảnh yên tĩnh.

Mọi người hoảng sợ nhìn không trung, sợ hãi tới mức không hét lên nổi, mỗi người giống như ngu dại nhìn con sâu biến dị đáng sợ kia....

Cuối cùng, một tiếng thét chói tai vang lên.

Phá vỡ không gian yên lặng này.

Mọi người giống như tỉnh mộng, nhanh chóng hét lên, điên cuồng muốn chạy trốn.

Nhưng chạy được vài bước.

Bọn họ lại mờ mịt.

Nơi này đã là nơi an toàn nhất.

Bọn họ lại chạy, còn có thể chạy đi đâu?

Trừ khi.....đi tới khu vực khác.

Nhưng không trung che kín rất nhiều sâu biến dị đáng sợ, muốn chạy đi quả thực khó như lên trời.

Có người mặt lộ ra tuyệt vọng ngồi một chỗ, lẩm bẩm không thôi: "Xong rồi, chúng ta đều sẽ chết, đều sẽ chết ở chỗ này."

Mà đại đa số người vẫn đang chạy trốn.

Quân đội lập tức đi ra tiến hành duy trì trật tự, dùng cả thủ đoạn mềm và cứng ổn định lại mọi người, để tránh vì khủng hoảng mà xảy ra sự cố dẫm đạp.

Người lý trí lập tức yêu cầu người phụ trách quân đội đi ra, để hắn nghĩ cách đưa tất cả mọi người ra khỏi khu C.

Bởi vì không có ai có thể giết chết được sâu biến dị cấp 6.

Cho dù đem tất cả dị năng giả cộng vào cũng không được.

Càng đừng nói là một mình Otis.

Nhân loại có lẽ sẽ thực sự xong đời rồi.

Tình huống dần dần trở nên không hề lạc quan.

Otis nhanh chóng liên hệ Triệu Lợi Binh, trầm giọng hỏi: "Ngươi ở đâu?"

Giọng nói Triệu Lợi Binh có vẻ khàn khàn, hiển nhiên anh cũng nhìn thấy sâu biến dị cấp 6 trên không trung: "Ta ở gần khu C."

Anh vốn định ở chỗ này tiếp con thú biến dị kia trở về.

Nhưng ai mà ngờ rằng sẽ nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy.

Đó chính là sâu biến dị cấp 6!

Nguyên soái Otis sao có thể giết được nó.

Otis liếc mắt nhìn cục cưng nhỏ vô cùng đáng thương, nhanh chóng quyết định: "Lập tức tới nơi này đem nó đi."

Quý Vô Tu nghe sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Otis, đường nét cứng rắn lạnh lùng của Otis có vẻ cực kỳ khó tiếp cận.

Nhưng cố tình việc hắn làm, lại là vì suy nghĩ cho mình.

Triệu Lợi Binh ở kia ngẩn người, hỏi: "Vậy ngài thì sao?"

Otis rũ mắt xuống, nói: "Ta ở lại nơi này chống đỡ sâu biến dị cấp 6, lát nữa ta sẽ viết một phần chuyển nhượng, đem vườn thú cho ngươi, ngươi phụ trách bảo vệ tất cả thú biến dị, chớ để bất cứ kẻ nào bắt nạt thú biến dị."

Nói rồi, Otis nhẹ nhàng xoa đầu cục cưng nhỏ, sắc mặt trở nên nhu hòa: "Đặc biệt là con thú biến dị này, nhất định phải không màng tất cả đại giới bảo vệ tốt nó, ta sẽ đem tất cả tài sản của ta cho ngươi, ngươi phải cho nó mọi thứ tốt nhất, đừng để nó chịu ủy khuất."

Triệu Lợi Binh hoảng sợ khi nghe lời dặn dò như lời cuối cùng của nguyên soái: "Nguyên soái, ta sợ không phụ trách được, hay là.....để nó ở lại, nó thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn có thể giúp ngài."


Giọng nói Otis bỗng trở nên lạnh lùng: "Ta tuyệt đối sẽ không để nó gặp bất cứ nguy hiểm gì, cho dù ta có chết."


Triệu Lợi Binh đột nhiên im bặt.


Quý Vô Tu ngơ ngác nhìn Otis, cơ hồ không thể tin được lời nói của Otis.


Hắn.....thà rằng chết, cũng không muốn để mình gặp phải nguy hiểm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK