Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Đối với điều này, hai bên ở thế giằng co.

Còn hoàng thất tùy ý để sự tình âm thầm phát triển, thậm chí còn âm thầm quạt gió thêm củi, khiến sự tình càng ngày càng mâu thuẫn kịch liệt hơn.

Otis tuy ở vị trí cao, nhưng so với nội tình của hoàng thất, dù sao cũng kém ba phần.

Nhưng đồng thời, hoàng thất cũng không dám gây ra việc quá đáng với Otis.

Dù sao vị nguyên soái đế quốc này thực lực mạnh mẽ, nếu xuất hiện trùng động, hắn là người duy nhất có thể bình ổn nguy cơ.

Đương nhiên.

Hoàng thất càng kiêng kị con thú biến dị màu đen trắng kia, thậm chí không chỉ một lần muốn chiếm đoạt nó làm của riêng.

Nếu có nó.

Hoàng thất căn bản không cần sợ hãi nguyên soái Otis nữa.

Nhưng, con thú biến dị kia ngay cả sâu biến dị cấp 6 mà nhân loại không thể giải quyết được đều có thể dễ dàng như trở bàn tay giết chết.

Nếu một khi chọc nó tức giận.

Không ai biết nó sẽ gây ra chuyện gì.

Đây cũng là lý do vì sao tới giờ hoàng thất cũng chưa từng muốn cướp lấy con thú biến dị kia.

Thực lực mạnh mẽ.

Cho dù hoàng quyền cũng phải thoái nhượng ba phần.

Cho nên.

Otis và hoàng thất vẫn duy trì trạng thái cân bằng vi diệu.

Ngươi công kích ta, ta ám toán ngươi.

Ngươi tới ta đi.

Nhưng hai bên cũng không có làm quá phận.

Nhưng hiện giờ.

Việc cần giải quyết đầu tiên, là việc công hội săn thú trộm bắt thú biến dị.

Otis không muốn cục cưng nhỏ biết những việc này.

Thậm chí vì vậy mà thương tâm.

Hắn bắt đầu vận dụng đặc quyền và binh lực, tăng lớn mức độ giám thị, một khi phát hiện có người săn thú biến dị, lập tức sẽ cưỡng chế mang đi nhốt vào tù 5 năm.

Đối mặt với trừng phạt như vậy.

Một bộ phận người oán thanh phàn nàn.

Cho rằng Otis trừng phạt có chút quá mức nghiêm trọng.

Dù sao thú biến dị hiện giờ, sớm đã trở thành miếng bánh thơm.

Mặc dù công hội săn thú đã từng có lịch sử đen tối, cũng sẽ không làm ra việc tự đào mồ chôn mình như này.

Nhưng đối với điều này, Otis phớt lờ, sấm rền gió cuốn cưỡng chế thực hiện mệnh lệnh này.

Mà giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa cũng không nhàn rỗi, bọn họ không ngừng kêu gọi mọi người, hi vọng bọn họ đừng mua bất cứ thú biến dị nào bị bắt tới.

Nhưng dù vậy.



Đây cũng không phải điều chúng nó muốn.

Đối mặt với những con thú biến dị cực kỳ không nghe lời, những người mua lại lập tức tức giận, tốn nhiều tiền như vậy, trả giá nhiều đại giới như vậy, cư nhiên mua về một con thú biến dị có tính công kích mạnh như vậy.

Nhưng tuyệt đại đa số người mua tuy tức giận, nhưng cũng không dám động thủ với thú biến dị.

Sợ con thú biến dị này sẽ vì vậy mà mang thù.

Dù sao đại đa số mọi người mua thú biến dị, mục đích là để cho thú biến dị bảo vệ mình, từ đó tăng lên tỷ lệ sống sót của mình.

Nhưng vẫn có một số ít người, trải qua một thời gian ma hợp với thú biến dị, phát hiện vẫn không thể bồi dưỡng ra tình cảm, liền bắt đầu không đánh thì chửi, sau đó lại mua thú biến dị mới, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với con thú biến dị mới này.

Nhưng việc ngược đãi thú biến dị, tự nhiên không thể để lộ ra ngoài.

Cho nên có vài người lập tức hủy diệt những con thú biến dị đó không còn một mảnh, làm ra vẻ không có gì xảy ra.

Nhưng trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió.

Dù sao, chuyện này vẫn bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Sau khi giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa nghe thấy tin tức này, tức đến đỏ cả mắt.

Những con thú biến dị đó đang yên ổn sinh sống trong rừng rậm, kết quả không hiểu sao bị con người chộp tới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm, một khi thú biến dị tỏ vẻ không phối hợp, liền sẽ rơi vào tàn khốc đánh chửi, cuối cùng lại bị giết chết.

Cũng có người tỏ vẻ: Hết thảy những bi kịch này vốn có thể không xảy ra.

Hiện giờ hoàn cảnh chung đã thay đổi.

Thú biến dị sớm hay muộn cũng phải dung nhập vào xã hội loài người.

Nếu một mặt ngăn lại, như vậy sẽ chỉ khiến càng nhiều thú biến dị vì vậy mà uổng mạng.


Người nghe thấy ý kiến như vậy lập tức tức giận không kìm được.

[Nói tóm lại, ý của các ngươi là muốn hợp pháp hóa mua bán thú biến dị?]

[Thật là vô sỉ, những con thú biến dị đó đã làm sai điều gì, mà phải bị các ngươi nhốt lại từ đây mất đi tự do?]

[Chỉ bởi vì các ngươi cần thú biến dị, cho nên liền muốn thú biến dị hi sinh bản thân sao? Các ngươi đã hỏi qua chúng nó có đồng ý hay không chưa?]

Sự việc càng ngày càng tồi tệ.

Otis sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn đám cấp dưới: "Bắt hết những người ở trên mạng gây chuyện ồn ào đó lại."

Hắn quyết không cho phép để chuyện này tiếp tục ác tính phát triển.

Nếu không cục cưng nhỏ mà biết, sẽ có bao nhiêu thương tâm?

Những con người mà nó thích nhất, thế mà lại làm ra việc thương tổn thú biến dị.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Otis lại càng nặng nề.

Nhưng mà.

Otis lại xem nhẹ một việc vô cùng quan trọng.

Đó chính là cục cưng nhỏ của hắn, bản chất cũng không phải con thú biến dị chỉ biết nói chuyện.

Bên trong nói, chứa đựng linh hồn nhân loại chân chính.

Quý Vô Tu có thể mơ hồ nhận thấy người trong trang viên có gì đó không ổn.

Mỗi người giống như trong lòng nghẹn một đống lửa.

Đặc biệt là đám người Triệu Lợi Binh, mỗi ngày đều ôm quang não, mặt đầy căm phẫn.

Cũng không biết đang bận rộn điều gì.

Nhưng Quý Vô Tu chính là cảm thấy không ổn.

"Gần đây bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Quý Vô Tu tìm Otis, nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Otis vừa xử lý công việc vừa không chút để ý nói: "Không có việc gì."

Bộ dáng chính trực hoàn toàn không nhìn ra đang nói dối.

Quý Vô Tu hừ nhẹ một tiếng.

Y mới không tin lời Oits nói đâu.

Nhưng y quá hiểu biết tính cách và con người của Otis.

Chỉ cần Otis không muốn nói, như vậy không có ai có thể khai quật được bất cứ tin tức nào từ trong miệng hắn.

Rơi vào đường cùng, Quý Vô Tu chỉ có thể đi tìm Triệu Lợi Binh, lại lần nữa nói ra cái nghi vấn kia.

Triệu Lợi Binh buông công việc trong tay, nói: "Nhất định là ngài suy nghĩ nhiều, bên ngoài thật sự không có chuyện gì cả."

Quý Vô Tu cười lạnh ba tiếng.

Y tin mới là lạ.

Hiển nhiên, Otis đã từng hạ lệnh phải ngậm miệng, cấm Triệu Lợi Binh nói sự tình cho mình nghe.

Nhưng không sao.

Y có rất nhiều cách để tìm được chân tướng.

Sau đó.

Quý Vô Tu đi tìm Louis Edgehallu, túm nó tới nơi kín đáo bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Khi biết được mục đích Quý Vô Tu tới, Louis Edgehallu lộ ra mỉm cười thần bí, hai bên râu hơi run lên, phát ra tiếng kiêu đắc ý: "Meo!"

——Chuyện này ngươi đã hỏi đúng mèo rồi đấy, chuyện này thật đúng là ta biết vì sao.

Quý Vô Tu lập tức nâng cao tinh thần, vội vàng truy vấn.

Louis Edgehallu lúc này mới bắt đầu kêu lên meo meo meo đầy nhịp điệu, nói tới chỗ tức giận còn vung móng vuốt, đầu móng vuốt lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Meo meo.

Những nhân loại này thật sự quá đáng giận.

Đương nhiên, ngoài xẻng xúc k.ứ.c ra.

Nó thích xẻng xúc k.ứ.c nhất!

Còn có.

Nó cũng......thích thú biến dị nhất.

Tuy ngớ ngẩn.

Nhưng đó là những con thú biến dị tốt.

Toàn bộ quá trình Quý Vô Tu yên lặng lắng nghe, thậm chí trên mặt đã không có bất cứ biểu tình gì.

Louis Edgehallu có chút khẩn trương, mất tự nhiên hỏi Quý Vô Tu làm sao vậy?

Quý Vô Tu lắc đầu, vẻ mặt đày phức tạp nói: "A ô?"

—— Nhân loại luôn ích kỷ như vậy sao?

Louis Edgehallu nghĩ nghĩ, chần chừ tỏ vẻ: Trên thế giới này đúng là có rất nhiều người ích kỷ, và cũng có rất nhiều người tốt.

Quý Vô Tu bỗng nhiên sửng sốt.

Trong đầu lại không tự chủ hiện lên vài bóng người.

Có Otis điên cuồng cưng chiều mình.

Có Triệu Lợi Binh một lòng bảo hộ sói bạc.

Có quân y tương lai đầy hứa hẹn dứt khoát kiên quyết đi tới nơi này trở thành bác sĩ thú y.

Ngoài những người này.

Còn có rất nhiều rất nhiều người thật lòng yêu thú biến dị.

Bọn họ chẳng những không ích kỷ.

Ngược lại còn cần cù chăm chỉ bảo hộ thú biến dị, thậm chí vì thế mà nỗ lực.

Những người này, ích kỷ sao?

Đáp án tự nhiên là không.

Trên thế giới cũng không phải tất cả đều là người xấu, cũng không phát tất cả đều là người tốt.

Giống như thú biến dị, cũng sẽ xuất hiện thú biến dị giống như linh cẩu.

Chẳng những căm ghét nhân loại, còn hành hạ ấu tể đồng loại đến chết.

Nó là biến dị thú tốt sao?

Chỉ sợ đứng ở góc độ nhân loại, đứng ở góc độ thú biến dị, nó đều là tồn tại không thể được tiếp nhận.

Quý Vô Tu bắt đầu trầm tư.

Y biết rõ.

Cũng rất hiểu.

Trong hoàn cảnh hiện giờ, đúng là đã tới trạng thái vô cùng nguy cấp.

Mà tất cả những điều này, đều là do mình gây ra.

Y giải cứu vô số thú biến dị, để chúng nó không bị tra tấn, không bị thương tổn.

Nhưng đồng thời.

Cũng đẩy thú biến dị vào một hoàn cảnh nguy hiểm khác.

Sự tình luôn mang tính tương đối.

Giải quyết được một nguy cơ, thế nào cũng xuất hiện một mặt tiêu cực khác.

Tâm trạng Quý Vô Tu cực kỳ nặng nề.

Y không ngờ Otis trong thời gian này bận rộn như vậy lại là vì nguyên nhân này.

Thú biến dị hiện giờ đang ở trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Càng có thú biến dị vì không phối hợp mà bị nhân loại giết chết.

Vô số người bởi vậy mà kháng nghị, lại vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của hầu hết mọi người.

Đó chính là.....bọn họ mặc kể phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải có được một con thú biến dị.

Vì ngăn cản tất cả những bi kịch này, Otis đem tất cả những áp lực khiêng trên người, bị vô số người nguyên rủa, chửi bới, căm ghét.

Đây tuyệt đối không phải kết quả y muốn nhìn thấy.

Quý Vô Tu cảm thấy, mình phải đứng ra làm điều gì đó.

Nhưng, mình phải làm thế nào đây?

Louis Edgehallu thấy Quý Vô Tu không để ý tới mình, liền tự mình nói thầm: "Meo meo meo."

—— Thời buổi này ngay cả thú biến dị cũng không có thú quyền.

Quý Vô Tu đột nhiên linh quang chợt lóe, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mèo đen, kích động ôm mèo đen hưng phấn nói: "A ô!"

—— Ta nghĩ ra cách rồi.

Tuy mặt Louis Edgehallu đầy ghét bỏ, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: "Meo ngao?"

Quý Vô Tu nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình.

Louis Edgehallu trầm tư vài giây, đột nhiên vẫy vẫy móng vuốt: "Meo!"

—— Biện pháp này được!

Quý Vô Tu áp chế cảm xúc hưng phấn, vỗ vỗ phía sau lưng mèo đen, tỏ vẻ đợi chút sẽ lấy cá khô nhỏ để cảm ơn!

Louis Edgehallu hơi rụt rè ném cái đuôi, kiềm chế nói: "Meo ~"

Sau đó, Quý Vô Tu tạm biệt mèo đen, vội vàng rời đi.

Y phải lên kế hoạch tốt cho việc này mới được.

Đương nhiên, từ đầu tới đuôi, y cũng không định cho Otis tham gia vào chuyện này.

Bao lâu nay, vẫn luôn là Otis bảo vệ mình, trợ giúp mình.

Hiện tại, cũng nên đổi sang y bảo vệ Otis, bảo vệ thú biến dị ở thế giới này.

Ngay sau đó.

Quý Vô Tu bắt đầu trao đổi với hệ thống.

"Hệ thống, vừa rồi chúng ta nói ngươi nghe được không?"

Hệ thống nói: [Ký chủ, ngài muốn loại hiệu quả nào?]

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, nói: "Dọa người một chút."

Hệ thống tạm dừng vài giây, giống như đang điều tra vật phẩm: [Có một thứ thực ra rất phù hợp yêu cầu của ngài, nhưng giá của vật phẩm này rất cao, tích phân ngài tích cóp được, chỉ sợ cũng không còn gì.]

Nói cách khác.

Hơn mười triệu tích phân y thật vất vả tích cóp được, đều phải.....

Quý Vô Tu trầm mặc một lúc, hỏi: "Là vật phẩm gì đắt như vậy?"

Thế mà cần hơn mười triệu điểm bán manh.

Hệ thống lập tức đưa ra hình ảnh, giới thiệu nói: [Vật phẩm này gọi là loa thế giới, phạm vi thông báo là toàn bộ sinh vật có trí tuệ, là đạo cụ trang người chơi cấp bậc Gold thích nhất.]

Quý Vô Tu: "......"

Hệ thống thật là càng ngày càng hiểu địa cầu cổ.

Ngay cả kịch bản game online cũng biết.

Kỹ năng: [Loa thế giới người chơi cấp bậc Gold chuẩn bị]

Tác dụng: Kỹ năng này giống như loa thế giới game online, là đạo cụ trang bức mà người chơi cấp bậc Gold để khoác lác mắng chửi người cần mua, sử dụng loa, toàn tinh cầu, bất luận là sinh vật trí tuệ nào cũng có thể nghe được ngài nói, không giới hạn chủng tộc, không giới hạn nhân số, chỉ cần là sự sống biết tự hỏi, đều sẽ nghe được ký chủ nói.]

Thuyết minh: Đúng như tên của kỹ năng, kỹ năng này cực kỳ thích hợp lấy để trang bức, nhưng khuyết điểm là đắt, rất đắt, đặc biệt đắt, đắt tới mức có thể táng gia bại sản.

Tích phân cần dùng: 11.111.111

Cấp bậc sử dụng: 0, người chơi không cần cấp bậc để dùng thứ này, chỉ cần có tiền là được.

Quý Vô Tu nghiêm túc xem xét vài lần.

Sợ nhìn nhầm chữ.

Hệ thống không nhịn được phun tào nói: [Ký chủ, ngài đã xem năm lần rồi.]

Mấy cái chữ ngắn ngủi như vậy.

Không đến mức dùng thời gian lâu như vậy chứ.

Quý Vô Tu buồn bã nói: "Ngươi không hiểu nỗi thống khổ của người nghèo đâu, đây chính là đạo cụ khiến ta táng gia bại sản, ta không nghiêm túc nhìn một chút sao mà được?"

Trời biết.

Y chỉ cần nhớ tới mình tổn thất mười triệu điểm bán manh.

Liền không nhịn được đau lòng.

Đó chính là 10 triệu đấy!

Cũng đủ cho y lên cấp 6!

Giống như kiểm tra đo lường được hoạt động tâm lý của Quý Vô Tu, hệ thống dường như hết chỗ nói vài giây, mờ mịt nhắc nhở: [Ký chủ, hiện tại ngài có thể lên cấp 6, dù sao thăng cấp chỉ cần ngài đạt được 10 triệu điểm bán manh, chứ không cần tiêu hao bất cứ điểm bán manh nào.] (Bí: Đoạn này chắc tác giả bị bug vì chương 126 QVT đã lên cấp 6 rồi, nhưng thôi tôn trọng tác giả đi~)

Quý Vô Tu: "......"

Vì sao lúc trước y lại quên mất việc này.

Còn không dám thăng cấp.

Chỉ sợ tiêu hết điểm bán manh.

"Sao lúc ấy ngươi không nhắc nhở ta?" Quý Vô Tu nghẹn hồi lâu, không nhịn được hỏi.

Hệ thống vô ngữ nói: [Ta cũng quên mất.]

Quý Vô Tu: "......"

Thân là hệ thống, cư nhiên cũng có chuyện bị quên?

Hệ thống bình tĩnh nói: [Có lẽ ta là phiên bản quá thấp, ta đi thăng cấp cho mình mới được.]

Quý Vô Tu: "......"

Con hàng hệ thống này cư nhiên còn có thể thăng cấp?

Hệ thống nói: [Ngài vẫn biết quá ít.]

"Trước đừng thăng cấp, trước giúp ta mua cái đạo cụ này đã." Quý Vô Tu nói rồi nhịn không được nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, thứ này có thể dùng mấy lần?"

Hệ thống vô ngữ nói: [Thứ này cho người chơi cấp bậc Gold, ngài đoán xem?]

Quý Vô Tu mặt vô biểu tình nói: "Ta đoán là đạo cụ dùng một lần."

Giọng nói hệ thống đầy vui vẻ nói: [Chúc mừng ký chủ đã trả lời đúng, nhưng ngài phải nhớ rằng, đạo cụ có thời gian hạn chế, tổng thời gian là 3 phút, ngài nhất định phải nắm chắc được vấn đề thời gian.]

Quý Vô Tu hắc tuyến vài giây: "Ta biết rồi, nhưng trước khi ngươi mua, giúp ta tăng lên cấp 6."

Hệ thống nói: [Đã sớm thăng cấp cho ngài, đao cũ cũng mua xong, ngài chỉ cần ở trong lòng đọc thầm ba chữ loa thế giới, là có thể lập tức sử dụng đạo cụ.]

Quý Vô Tu không thể không cảm khái hệ thống này vô cùng tri kỷ.

Có đôi khi không cần mình dặn dò, nó cũng đã làm tốt tất cả mọi việc.

Căn bản không cần mình nhọc lòng.

Quý Vô Tu khởi động thân thể, phát hiện tai mắt mình thông tuệ hơn trước rất nhiều, đặc biệt là phản ứng của cơ thể, càng nhanh nhẹn hơn phía trước.

Tổng thể mà nói, các phương diện đều có biến hóa không nhỏ.

Nhưng đồng thời.

Hiện giờ điểm bán manh của y chỉ còn lại mấy triệu, ngoài một vài đạo cụ bán manh đơn giản ra, những thứ khác đều không làm được.

Nhưng nghĩ tới những con thú biến dị còn đang gặp thống khổ đó.

Quý Vô Tu lại cảm thấy mười triệu này tiêu rất giá trị.

Nếu các phương diện đã chuẩn bị xong.

Như vậy kế tiếp liền có thể bắt đầu thực thi kế hoạch.

Quý Vô Tu tìm Triệu Lợi Binh, hơn nữa kéo anh tới một góc: "Lát nữa có thể giúp ta chút việc được không?"

Nhìn khuôn mặt vô tội của con thú biến dị mềm mại đáng yêu trước mặt.

Không biết vì sao, Triệu Lợi Binh đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh: "Chuyện.....chuyện gì?"

Quý Vô Tu tiếp tục mặt đầy vô tội nói: "Không có việc gì, chỉ là hi vọng ngươi có thể nói vị trí của công hội bắt thú cho ta."

Triệu Lợi Binh: "???"

Loại cảm giác không ổn này, thế nhưng thành hiện thực.

Anh thử hỏi: "Ngài muốn địa chỉ làm gì?"

Chẳng lẽ muốn tới cửa tìm tra......

Quý Vô Tu biết nếu mình không trả lời rõ ràng, như vậy nhất định Triệu Lợi Binh sẽ không nói địa chỉ cho mình, y thở dài một hơi, nói: "Về việc bên ngoài, ta đều đã biết."

Triệu Lợi Binh lắp bắp nói: "Ngài làm sao mà biết được?"

Quý Vô Tu vẻ mặt thần bí nói: "Bí mật."

"Vậy ngài muốn địa chỉ làm gì?" Triệu Lợi Binh lo lắng sốt ruột nói: "Nguyên soái Otis sẽ giải quyết chuyện này, ngài chỉ cần yên ở ở đây là được....."

"Đó không phải điều ta muốn." Quý Vô Tu lên tiếng ngắt lời.

Triệu Lợi Binh bỗng nhiên sửng sốt, có chút không biết làm sao.

"Ta không phải thú biến dị cần người bảo vệ." Quý Vô Tu nói.

Triệu Lợi Binh theo bản năng nhìn con thú biến dị này, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng nó đại sát tứ phương.

Đúng vậy.

Trên thế giới này thứ công cần bảo vệ nhất, chính là con thú biến dị này.

Ngược lại, là nó bảo vệ thế giới này.

Bảo vệ loài người.

Mà loài người lại thương tổn đồng loại của nó.

Quý Vô Tu nghiêm túc nói với Triệu Lợi Binh: "Trên người ta gánh vác tương lai của tất cả thú biến dị, hơn nữa loại việc như này, ngươi không cảm thấy nên để ta làm thì tốt hơn sao?"

Triệu Lợi Binh im lặng không nói.

Con thú biến dị này nói không sai.

Trên thế giới này.

Chỉ có nó mới có tư cách chất vấn toàn thế giới.

Chất vấn những nhân loại mà nó đã từng cứu.

Vì sao muốn thương tổn thú biến dị?

Triệu Lợi Binh hít sâu một hơi, nói: "Ta hiểu rồi, ta sẽ mang ngài đi."

Quý Vô Tu hơi trừng lớn mắt, theo bản năng nói: "Không tốt lắm thì phải, nếu bị Otis biết thì phải làm sao?"

Triệu Lợi Binh lắc đầu, nói: "Ta cũng muốn làm chút gì đó cho thú biến dị."

Quý Vô Tu nghe được lời này, mặt đầy nghiêm túc nhìn Triệu Lợi Binh, nói: "Cảm ơn."

Giờ phút này.

Otis cũng không ở trong trang viên.

Hắn đang vội vàng xử lý việc trộm săn thú biến dị, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Mà Triệu Lợi Binh cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng điều khiển máy bay chiến đấu mang theo con thú biến dị kia ra khỏi trang viên.

Ngồi trên ghế điều khiển, Triệu Lợi Binh vừa điều khiển đài thao tác, vừa mở ra bản đồ cho con thú biến dị bên cạnh xem: "Những chỗ điểm đỏ này là công hội săn thú gần nhất."

Mặt Quý Vô Tu đầy nghiêm túc nhìn bản đồ, vài giây sau, y yên lặng gọi hệ thống: "Giúp ta nhớ kỹ."

Hệ thống hết chỗ nói vài giây: [Đã ghi lại toàn bộ]

Quý Vô Tu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Lợi Binh tự hỏi hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi: "Ngài tới công hội bắt thú để làm gì?"

Nghĩ tới nghĩ lui.

Anh cứ cảm thấy con thú biến dị này qua đó trả thù.

Quý Vô Tu mắt nhìn phía trước.

Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.

Sau một hồi, y mới nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ qua đó xem thử mà thôi."

Triệu Lợi Binh: "......"

Lời này thật sự không có chút tin cậy nào hết.

Nhưng con thú biến dị này thực lực mạnh mẽ, anh căn bản không cần suy xét tới an nguy của nó.

Không lâu sau.

Đã tới nơi.

Triệu Lợi Binh từ trong máy bay chiến đấu nhìn ra, nói với con thú biến dị bên cạnh: "Phía trước chính là công hội bắt thú."

Quý Vô Tu gật đầu, nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai mới nói với Triệu Lợi Binh: "Ngươi trước trốn đi đã, ta qua đó xem một chút."

Triệu Lợi Binh theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng khi nhìn ánh mắt chân thật đáng tin của con thú biến dị này, anh ngồi xổm xuống: "Vậy ngài phải cẩn thận đấy."

Quý Vô Tu nói: "Không ai có thể khiến ta bị thương."

Triệu Lợi Binh đau đớn nói: "Ta biết, ta chỉ lo lắng ngài không cẩn thận khiến bọn họ bị thương."

Trán Quý Vô Tu lập tức treo đầy hắc tuyến, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi."

Sợ bị người đi đường vừa vặn đi qua nghe thấy.

Nhưng vài giây sau, y lại như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên bật cười.

Nhìn xem y hiện tại đang làm cái gì.

Đã đến lúc này, y đã không cần tiếp tục che giấu việc mình có thể nói nữa.

Bởi vì, y sẽ cho toàn thế giới đều nghe thấy giọng nói của mình.

Nghe được lời cảnh cáo của mình.

Quý Vô Tu lại dặn dò Triệu Lợi Binh: "Đợi lát nữa nhớ mở phát sóng trực tiếp, đừng có quên đấy, biết chưa?"

Triệu Lợi Binh vẫn không hiểu ra sao đột nhiên cảm thấy một tia bất an.

Cứ cảm thấy con thú biến dị này kế tiếp muốn làm một chuyện lớn.

Nhưng rất nhanh.

Triệu Lợi Binh liền phát hiện, mình thế mà lại suy đoán chính xác.

Con thú biến dị kia, thật sự muốn làm một chuyện lớn!

Việc lớn đủ để oanh động toàn thế giới.

Quý Vô Tu hít sâu, bật hơi.

Khiến bản thân hết sức bình tĩnh trở lại.

Sau đó.

Y bắt đầu đọc thầm kỹ năng trong đầu, để mình chậm rãi biến lớn, lớn tới mức cao bằng tòa nhà của công hội săn thú trước mắt.

Những người xung quanh đột nhiên cứng đờ, cố gắng ngẩng đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mắt.

Đó là một con quái vật khổng lồ biết động đậy.

Có bộ lông màu đen trắng, xõa tung mềm mại giống như thú bông cỡ lớn.

Không những không khiến con người sinh ra một tia sợ hãi mà còn khiến người ta không kìm chế được sinh ra xúc động muốn nhào lên.

Cảm giác nằm ở trên lông nó nhất định rất êm ái.

Lập tức.

Quý Vô Tu lại một lần đạt được không ít điểm bán manh.

Những người đó sau khi phản ứng lại, lập tức mờ mịt vài giây.

Con thú biến dị này đang êm đẹp sao lại tới đây?

Hơn nữa không nhìn thấy bóng dáng Otis.

Mọi người lập tức cảm thấy tò mò.

Một vài người vốn đang định ngồi lên máy bay chiến đấu rời đi lại lặng lẽ bước xuống, đứng im tại chỗ nhìn xung quanh, mặt đầy kích động.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sao nó lại ở đây thế?"

"Đúng vậy, gần đây cũng không thấy trùng động, cũng không biết nó tới đây làm gì."

"Chẳng lẽ nó tới báo thú cho những con thú biến dị khác?"

Dù sao trong khoảng thời gian này, vấn đề thú biến dị gây ra ồn ào rất lớn.

Nhưng sao nó lại biết nhỉ?

Một con thú biến dị, có thông minh thế nào cũng không nghe hiểu được tiếng người.

Trong thời gian ngắn/

Lý do cho sự xuất hiện của con thú biến dị này càng trở nên khó hiểu.

Đương nhiên.

Ngoài những người đang vây quanh nơi đó nghị luận sôi nổi ra.

Còn có không ít người yên lặng lấy quang não ra.

Bắt đầu tiến hành phát sóng trực tiếp.

Người to gan hơn thì vừa quay vừa kích động nói: "Trời ạ, mọi người xem xem ta quay được cái gì, là thú biến dị đấy!!!"

"Xem bên này!!!!" Có người la to nói.

Quý Vô Tu: "......"

Loại cảm giác này sao giống như minh tinh đi trên thảm đỏ thế nhỉ.

Nơi nơi đều là máy quay chụp.

Nhưng càng nhiều người càng tốt.

Thứ Quý Vô Tu chính là hiệu quả như vậy.

Giờ phút này.

Công hội bắt thú.

Chi hội trưởng sắc mặt âm trầm, nói với cấp dưới: "Nó còn ở bên ngoài sao?"

Người cấp dưới kia trong lòng run sợ gật đầu, lắp bắp nói: "Đúng.....đúng vậy, nó đang đứng ở ngoài cửa."

Chi hội trưởng lập tức tức giận không thôi: "Chết tiệt, nó tới chỗ này nhất định là có mục đích!"

Dù sao thế giới to lớn như vậy.

Sao nó đang êm đẹp lại tới công hội nơi này chứ?

Chi hội trưởng suy nghĩ, lập tức liên hệ hội trưởng của tổng bộ, lập tức báo cáo sự tình bên này lên trên.

Tổng hội trưởng vốn cũng đang đau đầu vì việc buôn bán thú biến dị: "....."

Sao chuyện xấu cứ một chuyện tiếp một chuyện mà tới vậy!

Trùng hợp giống như cố ý gây ra vậy.

Đặc biệt là con thú biến dị kia.

Đúng là vì nó xuất hiện, mới khiến công hội săn thú bị đả kích hủy diệt như vậy.

"Các ngươi tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, Otis tuyệt đối sẽ không cho phép nó thương tổn bất cứ người nào." Hội trưởng công hội săn thú dặn dò nói.

Chi hội trưởng gật đầu, khẩn trương nói: "Ta biết rồi, ta không cho bất cứ người nào hành động thiếu suy nghĩ."

"Yên tâm chờ tin tức của ta, ta sẽ đi lên hệ với người bên trên."

*****

Giờ phút này.

Vô số người còn đang ồn ào túi bụi về việc thú biến dị.

Tới tới lui lui đều là cùng một đề tài.

Qua qua lại lại như bánh xe.

Nhưng mỗi người đều làm không biết mệt, mắng chửi đối phương như máu chó dội vào đầu.

Mỗi người đều cảm thấy quan điểm của mình có lý.

Người ủng hộ thú biến dị thì cảm thấy buôn bán thú biến dị là việc quá vô nhân đạo, dù sao thú biến dị cũng là sinh vật trí tuệ, dù sao cũng phải hỏi ý kiến của chúng nó mới được.

Nhưng người phản đối lại cảm thấy, không mua thú biến dị chính là khiến bọn họ đi tìm chết, không ai có thể may mắn sống sót trong khủng hoảng trùng động.

Hơn nữa.

Tuy thú biến dị bị bắt đi, nhưng toàn bộ quá trình đều không gặp phải bất cứ ngược đãi gì.



Có thể xảy ra việc gì lớn chứ?

Hơn nữa.

Việc có lớn, cũng không lớn bằng việc của thú biến dị.

Nhưng khi mọi người click mở phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện đại đa số phòng phát sóng trực tiếp tựa hồ đều đang phát sóng trực tiếp một hình ảnh.


Mang theo lòng hiếu kỳ click vào.


Mọi người: "!!!!"


Đậu xanh!


Đây.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK