Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

À ra vậy, thì ra mình không cần cố tình bán manh, cũng có thể nằm không thu hoạch điểm bán manh.

Khó trách hệ thống nói thời buổi này bán manh mới là biện pháp có bug lớn nhất để thăng cấp.

Tu tiên tầm bảo thăng cấp gì đó, quả nhiên không tốt bằng bán manh đại pháp.

Trong khi Quý Vô Tu cảm khái, một người trong đó đột nhiên đứng ra thử nói: "Đại ca, hay là đều mang cả đi, bằng không dọa đến cục bông đen trắng kia khiến nó có tính cảnh giác với loài người thì phải làm sao."

Người bị gọi là đại ca nghe vậy, nâng lên khuôn mặt hung tợn, ngữ khí mang theo một tia nguy hiểm: "Thế nào? Ý ngươi là thế nào?"

Người nọ căng da đầu tiếp tục nói: "Chúng ta đem nó trở thành thú cưng mà bán,nhất định có thể bán ra không ít tiền, hiện tại kẻ có tiền không phải thích loại thú cưng như này sao?"

Trên mặt tên đại ca có một tia thả lỏng, tròng mắt đảo đảo, liếc mắt nhìn cục bông đen trắng kia, càng thêm đồng ý với lời tên đàn em vừa nói.


Hiện tại kẻ có tiền, chính là thích thú cưng kỳ lạ lại đáng yêu, cho dù tốn rất nhiều tiền cũng sẽ không tiếc.

Người nọ nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Huống chi tuy con báo đen kia không thức tỉnh thành công, nhưng tốt xấu cũng là một con báo, cũng có thể bán ra không ít điểm tín dụng."

Đại ca lập tức càng thêm thả lỏng, ngữ khí trở nên hơi hơi nhẹ nhàng: "Ngươi nói rất có lý, lão nhị, vẫn là đầu óc ngươi nhanh nhạy, nếu ngươi nói như vậy, vậy đều mang đi."

Người nọ lập tức cúi đầu khom lưng, nịnh nọt nói: "Còn không phải đại ca ngài dạy dỗ có cách."

Không khí giữa ba người trở nên thoải mái, chuẩn bị đem báo đen thân bị trọng thương vô lực phản kháng trói vào mang đi, nhưng sao Quý Vô Tu có thể đồng ý, vội vàng ôm báo đen, khuôn mặt vô hồn tràn đầy không tình nguyện.

"Đại ca?" Một người khác có chút khó xử, không biết làm sao liếc mắt nhìn đại ca một cái.

Người được gọi là đại ca có chút không kiên nhẫn, bản thân gã chính là người có tính cách nóng nảy, cực kỳ chán ghét súc sinh, nhìn thấy cục bông đen trắng không phối hợp, lập tức bừng lên lửa giận, khuôn mặt dữ tợn bước nhanh tới......

Quý Vô Tu mặt vô biểu tình ngẩng đầu, khuôn mặt vô hồn trong lòng hò hét: "Chết rồi! Chết rồi!"

Hệ thống vốn đang yên lặng, nhưng vẫn nhanh chóng nhắc nhở nói: [Ký chủ! Mau bán manh!]

Quý Vô Tu nuốt nuốt nước miếng, lông đều xù lên.

Người được gọi là đại ca kia vươn tay, chuẩn bị một tay thô bạo túm lên cục bông đen trắng.....

Một cái tay gấu lông xù xù run rẩy, gom đủ dũng khí mang theo thật cẩn thận vươn tới, đặt ở trong tay đại ca, đôi mắt nhỏ ướt át tràn đầy hoảng loạn.

Gã đàn ông vốn mãn cấp giá trị tức giận: "......"

Cục bông đen trắng mở to mắt, lại lần nữa giật giật móng vuốt, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay gã đại ca.

Người được gọi là đại ca cả người run lên, cuống quýt lui về phía sau vài bước, đầy mặt hoảng sợ, giống như nhìn thấy đồ vật khủng bố gì đó.

Trong nháy mắt,  hơi thở an tĩnh tràn ngập trong không khí.

Quý Vô Tu lập tức trầm mặc.

Động tác vừa rồi của y nhìn thế nào cũng không giống bán manh.

Ngược lại như đang tán tỉnh.

Nhưng lúc ban đầu y chỉ nghĩ đơn thuần bán cái manh mà thôi......

Hơn nữa phản ứng của người này, có vẻ như bị dọa rồi.

Quý Vô Tu gần như hỏng mất hô lên trong lòng: "Hệ thống, chắc chắn lần này ta bán manh thất bại."

Hệ thống ngữ khí hỗn loạn quái dị nói: [Tinh! Hành động chủ động bán manh vừa rồi của ngài, khiến nhân loại hung tàn không có nhân tính này lần đầu tiên nảy mầm mạnh mẽ.]

Quý Vô Tu vẻ mặt mờ mịt: "Hành động gì?"

Hệ thống lại lần nữa giải thích nói: [Chính là bị vẻ đáng yêu của ngài sinh ra dao động mãnh liệt trong lòng.]

Quý Vô Tu: "À."

Hệ thống lại lần nữa cẩn trọng nhắc nhở: [Tâm lý nhân loại giờ phút này: Chẳng lẽ đây là nguyên nhân những kẻ có tiền thích động vật đáng yêu hay sao? Thì ra cảm giác lại tốt đẹp như vậy, móng vuốt nhỏ của nó bụ bẫm như vậy, còn biết cẩn thận chạm vào tay của ta, sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy?]

Quý Vô Tu: "......"

[Tinh! Bán manh thành công! Ngài đạt được 10 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu: "???"

Này mẹ nó cũng được?

Sau khi Quý Vô Tu kiếm được điểm bán manh, ngữ khí của hệ thống càng trở nên hòa ái: [Nếu là gấu trúc bình thường đương nhiên không được, sinh vật có dễ thương cũng không được mọi người đều thích, nhưng ngài thì khác, thân thể của ngài được hệ thống tỉ mỉ tạo nên, bởi vì thân thể dùng để chuyên môn kiếm lấy điểm bán manh, đương nhiên phải hoàn mỹ nhất.]

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng.

Được rồi, ngươi là hệ thống ngươi nói đều đúng.

Người được gọi là đại ca rất nhanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt quái dị nhìn cục bông đen trắng một cái, hơi xấu hổ nói với hai tên đàn em: "Lấy cáng của chúng ta ra, đặt báo đen và nó lên."

Hai người kia hai mặt nhìn nhau, lập tức móc ra càng nhanh và tiện, thứ này khi không dùng cũng chỉ to bằng ô che mưa, có thể đặt trong ba lô của người.

Nhưng một khi có người bị thương, đem cáng nhanh và tiện lấy ra, ấn nút mở ra sẽ tự động biến thành cáng, trọng lượng uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng cực kỳ rắn chắc.

Đây là thứ mà tiểu tổ ba người mỗi lần ra làm nhiệm vụ đều sẽ chuẩn bị.

Chẳng những có thể cho người bị bệnh hoạn nằm lên, còn có thể buộc con mồi ngày thường bắt được bỏ lên, khi đi đường sẽ không lưu lại tiếng động quá lớn, phòng ngừa bị sinh vật nguy hiểm khác phát hiện tiến hành đánh lén.

Khi cáng được mở ra, rất giống xem phim tương lai khoa học viễn tưởng, đôi mắt vô hồn của cục bông đen trắng lập tức sáng ngời: "!!!!"

Sản phẩm công nghệ cao xịn sò!

"Đi, chúng ta đi tìm nơi an toàn hạ trại nghỉ ngơi." Người được gọi là đại ca quyết đoán đưa ra quyết định.

Hai người còn lại lập tức nâng báo đen bị trọng thương không thể phản kháng lên.

Rõ ràng đã sớm từ bỏ chống cự, lựa chọn chờ đợi cái chết, báo đen khi bị nhân loại đụng vào, vẫn theo bản năng nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu tình hung ác, yết hầu thấp thấp phát ra tiếng rống khiến người bất an kinh sợ.

Trảo báo to rộng tràn ngập tính nguy hiểm gian nan mấp máy, lấy tốc độ chậm còn hơn sên, giơ về phía trước, ý đồ cào nhân loại đang nâng cáng, ánh mắt nhìn chằm chằm tay nhân loại đang đặt trên cáng, hết sức chuyên chú và chấp nhất.

Giống như không đạt được mục đích thế không bỏ qua.

Cục bông đen trắng nhìn mà không nhịn được cảm khái con báo này thật đúng là dùng tính mạng để mang thù.

Hai người kế tiếp cẩn thận nhìn báo đen và cục bông đen trắng một cái.

Trên cỏ, cục bông đen trắng vẫn chăm chú nhìn báo đen, tựa hồ hoàn toàn không biết có người đang tới gần, chợt liếc mắt nhìn lại một cái, cực kỳ giống bánh trôi nếp, run lên run lên, tản ra hơi thở sờ rất thích nằm lên rất thích.


Điều này khiến hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời không khỏi mang theo một tia lo lắng.


Sinh vật có diện mạo vô cùng kỳ lạ đáng yêu như này, không phải bị....ngốc chứ, nếu không tại sao không có nửa điểm cảnh giác nào đối với nhân loại, thậm chí thân cận nhân loại quá mức.


Một bên chửi thầm, hai người thực mau đem cục bông đen trắng có mông vừa thấy liền rất tròn, rất lớn ôm lên cáng, quả cầu lông xù xù tròn vo giống như tùy thời sẽ lăn xuống, khiến hai người không tự chủ đề đè mông cục bông, ý đồ ấn xẹp xuống một chút.


Cục bông đen trắng yên lặng nâng lên khuôn mặt vô hồn: "?????"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK