Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun


Nhưng nhớ tới niên đại ký chủ sinh sống, hệ thống chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: [Ký chủ, đây là thời đại tương lai, không giống như thời kỳ địa cầu cổ mà ngài sinh sống, thế giới này hệ thống điều khiển máy bay cực kỳ đơn giản, huống hồ là chiếc máy bay này, là hệ thống điều khiển thấp kém nhất.]

Quý Vô Tu lập tức che mặt hổ thẹn: "......"

Y quả nhiên quá lạc hậu.

Hệ thống:  [.......]

Thật bất ngờ ký chủ cũng có lúc xấu hổ.

Nếu vấn đề điều khiển máy bay được giải quyết, Quý Vô Tu nhìn hai người Triệu Lợi Binh và quân y, lộ ra vẻ mặt như đang suy tư điều gì.

Nơi y muốn đi sau đây thật sự quá nguy hiểm.

Hai người này đừng đi theo thì tốt hơn.

Giờ phút này, Triệu Lợi Binh đang bàn bạc với quân y.

Đột nhiên, liền cảm giác lạnh sống lưng ập tới.

Triệu Lợi Binh nhịn không được quay đầu.

Quân y không hiểu gì cũng quay đầu theo.

Kết quả nhìn thấy con thú biến dị cực kỳ ngoan ngoãn kia, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

Triệu Lợi Binh nhạy bén đã nhận ra có gì đó không ổn.

Còn chưa kịp làm gì, quả cầu lông kia lại nhanh chóng dùng dị năng hệ mộc trói hai người lại, nhẹ nhàng ném ra khỏi máy bay.

Tuy cũng không đau.

Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con thú biến dị đứng ở cửa khoang, vội vàng nói: "Bóng béo, ngươi muốn làm gì?"

Con thú biến dị kia như bị sững người một giây.

Quân y lại vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cậu còn chưa kịp đưa ra nghi vấn, con thú biến dị kia lại ý vị thâm trường nhìn Triệu Lợi Binh, lui về sau mấy bước, biến mất sau cửa khoang.

Triệu Lợi Binh bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng dây leo này vô cùng rắn chắc, khiến anh có làm thế nào cũng không tránh thoát được, trên trán rất nhanh liền toát ra mồ hôi đầm đìa.

Quân y cũng bắt đầu giãy giụa, nhưng cậu vẫn nhịn không được an ủi Triệu Lợi Binh: "Không có việc gì đâu, có thể là nó nhất thời ham chơi mới trói chúng ta lại."

Sau khi nói xong, quân y liền nhịn không được im lặng vài giây.

Bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không tin nổi những lời này.

Bởi vì con thú biến dị này, thật sự quá ngoan.

Triệu Lợi Binh thở hồng hộc, vẫn liều mạng giãy giụa, thường thường liều mạng rống to về phía cửa khoang: "Ngươi đừng động linh tinh vào bàn điều khiển."

Quân y nghe được điều này, dở khóc dở cười nói: "Nó chỉ là thú biến dị, có thông minh như thế nào cũng không thể lái máy bay được."

Triệu Lợi Binh vốn cũng không tin, có thể nhớ tới hành vi đặc thù mà con thú biến dị này biểu hiện ra, anh liền cảm thấy loại sự tình này vô cùng có khả năng sẽ xảy ra.

Quả nhiên.

Cửa khoang đột nhiênđóng lại, máy bay chiến đấu vốn đang yên lặng đột nhiên phát ra tiếng gầm rất nhỏ, sau đó khung máy móc bắt đầu trồi ra, cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.

Trái tim Triệu Lợi Binh như bị bóp chặt.

Quân y trừng lớn mắt: "!!!"

Rõ ràng bên trong không có người, sao máy bay chiến đấu này lại có thể bay lên.

Tốc độ giãy giụa của Triệu Lợi Binh càng thêm kịch liệt, cuối cùng cởi được dây leo thoát ra, anh bò dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía máy bay chiến đấu, liều mạng quơ tay hô to:"Mau trở lại!"

Nhưng rất nhanh, máy bay chiến đấu xiêu xiêu vẹo vẹo kia lại lần nữa bay nhanh hơn, hoàn toàn biết mất khỏi tầm mắt kinh hoàng của Triệu Lợi Binh.


Lúc này quân y mới thoát ra khỏi sự trói buộc của dây leo, chạy tới vội vàng dò hỏi: "Này.....chuyện này là sao thế?"

Triệu Lợi Binh kịch liệt thở hổn hển, bất đắc dĩ nói: "Còn không rõ sao, con thú biến dị kia lái máy bay chiến đấu đi rồi."

Lái......lái đi rồi?

Chuyện cười hoang đường nhất mà đời này cậu nghe thấy, chính là thú biến dị lái máy bay chiến đấu đi rồi.

Triệu Lợi Binh cũng không muốn tin tưởng, nhưng ngoài điều này ra, anh đã không thể nghĩ ra lý do nào khác.

Triệu Lợi Binh lập tức liên hệ với người trong vườn thú, nói bọn họ hỗ trợ chăm sóc những con thú biến dị đó.

Sau đó anh kéo quân y đang vẻ mặt hoảng hốt lên một cái máy bay chiến đấu khác.

"Ngươi muốn đuổi theo nó?" Quân y khẩn trương hỏi.

Triệu Lợi Binh lập tức đáp: "Hiện tại đuổi theo, có lẽ còn kịp."

Anh lập tức điều khiển máy bay cất cánh, cũng tiến hành cài đặt mục tiêu truy tung cái máy bay vừa mới bay đi kia.

Trên bản đồ lập tức hiện lên điểm đỏ, không ngừng chớp nháy.

Quân y nhìn bản đồ, nhịn không được kinh ngạc nói: "Nó......đây là muốn tới khu C?"

Triệu Lợi Binh sắc mặt khó coi gật đầu: "Đúng vậy, tất cả những việc nó làm từ đầu đến giờ, đều là vì muốn tới khu C."

Sắc mặt quân y lập tức trở nên mờ mịt, lắp bắp nói: "Nhưng......nhưng mà, vì sao?"

Triệu Lợi Binh chậm rãi lắc đầu: "Điều này có lẽ chỉ có nó biết, chúng ta cần phải đuổi được nó, nếu không tất cả những việc nguyên soái làm đều trở nên uổng phí."

Quân y hốt hoảng bàng hoàng ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, hiển nhiên trong lòng cũng rất không bình tĩnh.

Ở trên bầu trời.

Một chiếc máy bay chiến đấu đang bay vùn vụt, vô cùng vững vàng.

Trong cabin, một con gấu trúc màu đen trắng đang dựa theo lời hệ thống nói thực hiện từng bước, ấn vài cái nút, khẩn trương hỏi: "Như này là xong rồi sao?"

Hệ thống khẳng định nói: [Như vậy là được, có phải loại thao tác ngu ngốc này rất đơn giản đúng không?]

Quý Vô Tu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi khó phát hiện.

Thật là quá đơn giản.

Nhưng vì lần đầu tiên thực hiện quá khẩn trương, thiếu chút nữa đã sai lầm.

Máy bay chiến đấu đặt chế độ tự động bay.

Không cần Quý Vô Tu phải làm thêm gì cả.

Y nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn qua cửa sổ nhìn xuống dưới.

Từng tòa cao ốc chọc trời, và cả quỹ đạo lơ lửng trên không trung, cùng với máy bay nườm nượp, đều chứng minh nơi này không phải là địa cầu.

Thời đại tương lai nghìn năm sau, quả nhiên không hề khác mấy với dự đoán của địa cầu lúc ấy.

Nơi chốn đều trần ngập khoa học kỹ thuật hóa.

Rồi lại khiến Quý Vô Tu nhịn không được mà thổn thức không thôi.

Có lẽ đời này, thật sự không về được.

Hệ thống nhận thấy cảm xúc của Quý Vô Tu hơi hạ xuống, lập tức an ủi nói: [Ký chủ, ngài chỉ cần cố gắng thăng cấp, sẽ nhất định có thể trở lại địa cầu.]

Quý Vô Tu lấy lại tinh thần, nói: "Không cần an ủi ta, điều ngươi nói ta đều biết."

Hệ thống im lặng vài giây,không nói chuyện.

Quý Vô Tu thực mau phản ứng lại, rồi lại nói: "Nhưng mà......vẫn cảm ơn ngươi đã an ủi ta."

Giọng nói của hệ thống vẫn bình tĩnh trước sau như một: [Nếu tốt hơn rồi, vậy mau kéo lên tinh thần đi.]

Quý Vô Tu âm thầm gật gật đầu.

Mười lăm phút sau.

Bàn điều khiển truyền tới tiếng tích tích.

Quý Vô Tu vội vàng bò dậy, đứng thẳng thân mình nhìn chằm chằm màn hình ảo, mặt đầy mờ mịt: "Hệ thống, đây là làm sao vậy?"

Giọng nói của hệ thống đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: [Điều này nói lên ở gần đây có máy bay chiến đấu đang tới gần, ký chủ, ngài ấn cái nút màu đỏ kia để che chắn tín hiệu của cái máy bay nay đi.]

Quý Vô Tu vội vàng ấn xuống: "Còn cần ta làm gì nữa?"

Hệ thống: [Không cần, an tĩnh đợi đi.]

Quý Vô Tu yên lặng ừm một tiếng, ủy khuất cuộn thân thể thành quả bóng.

Bên trong một cái máy bay chiến đấu khác.

Sắc mặt Triệu Lợi Binh biến đổi, không ngừng ấn tới ấn lui trên bàn điều khiển, lẩm bẩm lầm bầm: "Sao tín hiệu lại bị mất?"

Quân y vội vàng đứng lên, khẩn trương không biết làm sao: "Làm sao vậy?"

"Đột nhiên không thấy tín hiệu của cái máy bay kia nữa." Giọng nói của Triệu Lợi Binh càng thêm nóng nảy: "Chúng ta không thể truy tung nó."

Quân y nhịn không được suy đoán nói: "Chẳng lẽ là nó che chắn lại tín hiệu?"

Triệu Lợi Binh lắc đầu, chần chừ nói: "Ta cũng không chắc chắn lắm."

Từ khi bọn họ tận mắt nhìn thấy nó lái cái máy bay kia đi, liền không dám coi khinh con thú biến dị này nữa.

"Thật sự không được, thì nói chuyện này cho nguyên soái Otis đi, chuyện này hiển nhiên đã vượt qua phạm trù năng lực của chúng ta rồi." Quân y bất đắc dĩ kiến nghị.

Triệu Lợi Binh bỗng ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề gật gật đầu.

"Chuyện này, nói cho cùng vẫn là trách nhiệm do ta." Anh thấp giọng nói: "Mặc kệ thế nào, ta đều cần phải mau chóng tìm được nó."

Quân y vỗ vỗ bả vai Triệu Lợi Binh, thở dài nói: "Ta tìm cùng ngươi."

Cho dù con thú biến dị kia có thực lực mạnh mẽ, nhưng nó hiện giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ai cũng không thể bảo đảm nó có thể an toàn tới khu C hay không.

Otis đang sứt đầu mẻ trán về việc sâu biến dị.

Còn chuyện trên mạng tinh tế, không hề ảnh hưởng tới hắn.

Mà để đảm bảo người ở khu an toàn không bị mạng tinh tế ảnh hưởng.

Quân đội cố ý che chắn hết toàn bộ tín hiệu internet ở nơi này.

Cho nên tất cả mọi người không biết, trong khu an toàn có một con sâu biến dị trà trộn vào.

Otis cần phải tìm thấy con sâu biến dị đó trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng bận rộn hồi lâu, vẫn không thu hoạch được gì.

Đúng lúc này, quang não truyền tới thanh âm.

Hắn nhận cuộc gọi, giữa không trung hiện lên một khung màn hình nửa trong suốt.

Gương mặt đầy áy náy và hoảng loạn của hai người Triệu Lợi Binh và quân y hiện ra bên trong.

Otis cau mày, trầm giọng nói: "Có chuyện gì?"

Triệu Lợi Binh hít sâu một hơi, lập tức kể lại chuyện con thú biến dị kia từ đầu tới đuôi không bỏ qua một chi tiết nào.

Otis: "......."

Cục cưng nhỏ của hắn chạy.

Cục cưng nhỏ chạy.

Chạy.

Không chỉ như thế.

Dưới lời kể của Triệu Lợi Binh.

Cục cưng nhỏ ngây thơ của hắn biết lái xe huyền phù.

Còn biết cài dây an toàn.

Thậm chí con biết lái một cái máy bay chiến đấu nhẹ nhàng bay đi.

Thâm chí còn biết phản theo dõi, che chắn mất tín hiệu truy tung của Triệu Lợi Binh.

Otis mặt vô biểu tình: "Chuyện cười này rất sáng tạo."

Hắn chưa từng nghe thấy chuyện xưa hoang đường như vậy bao giờ.

Triệu Lợi Binh ngẩn người, vội vàng nói: "Nguyên soái, điều tôi nói đều là sự thật."

Sắc mặt Otis hơi trầm xuống: "Cho nên ngươi muốn nói cho ta, thú cưng của ta tự mình lái máy bay chạy mất?"

Cư nhiên chạy?

Triệu Lợi Binh vội vàng lắc đầu, chắc chắn nói: "Nhất định là nó đi tìm ngài."

Otis vẫn lạnh mặt, tức giận trong lòng bỗng nhiên biến mất.

Hắn nỗ lực ngăn lại khóe miệng muốn nhếch lên.

Không cho đám người Triệu Lợi Binh nhận ra bất cứ điều gì khác thường.

Hắn nói với hai người: "Hai người các ngươi đi về trước đi, chuyện này ta sẽ tự xử lý."

Triệu Lợi Binh lắc đầu, mặt đầy áy náy: "Nguyên soái, ta không thể đi, nếu không phải bởi vì ta sơ sẩy, nó cũng sẽ không chạy đi."

Quân y cũng ở một bên nói: "Nguyên soái, ngài xem chúng ta có thể giúp được gì hay không?."

Vẻ mặt hai người đầy vội vàng lại áy náy.

Otis trầm ngâm hồi lâu, nói: "Chuyện này các ngươi đúng là có sai, vậy tận lực đi tra chỗ máy bay chiến đấu hạ cánh, chớ tiến vào khu C."

Hai người gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau khi ngắt máy, tâm trạng Otis cực kỳ phức tạp.

Có phẫn nộ, có tức giận, cũng có lo lắng.

Nhưng còn có một tia mừng thầm.

Cục cưng nhỏ của hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, mục đích lại chỉ là để tìm mình.

Otis nắm hờ tay đặt bên miệng ho khan vài tiếng, áp xuống vui sướng lại lần nữa tràn ra.

Hắn phải rụt rè.

Nhưng ngay sau đó, Otis lại bắt đầu nhịn không được lo lắng cho an nguy của cục cưng nhỏ.

Hắn lập tức thông tri cho người phụ trách khu B, lập tức điều tra tung tích của tất cả máy bay chiến đấu xuất hiện ở không trung khu B trong nửa giờ qua.

Trong lúc nôn nóng chờ đợi, ngay cả vài phút cũng có vẻ cực kỳ lâu dài.

Otis nhịn không được đi qua đi lại, bước đi khẩn trương.

Hiển nhiên tâm tình của hắn cũng không đơn giản như mặt ngoài.

Cũng may đợi chưa tới năm phút.

Khu B lập tức gửi kết quả cho Otis, tỏ vẻ từng có một chiếc máy bay chiến đấu từ khu B bay qua, cuối cùng tiến vào khu C không thấy bóng dáng.

Sắc mặt Otis trầm xuống, nhanh chóng thông tri cho người phụ trách khu C, để hắn lập tức điều tra máy bay chiến đấu từng tiến vào khu C trong vài phút trước, báo lại địa điểm hạ cánh cho mình.

Người phụ trách khu C vội vàng gật đầu, lập tức phân phó người điều tra chuyện này.

Otis ngồi ở ghế trên, bình tĩnh vững vàng đợi hồi lâu, kết quả chưa tới vài phút lại đứng lên, cài nút thắt quân trang trên người, nhanh chóng rời khỏi khu an toàn.

Hắn muốn đích thân đi tìm cục cưng nhỏ.

Khi máy bay chiến đấu tiến vào khu C, theo nguyên tắc phải vững vàn hạ cánh xuống đất.

Nhưng Quý Vô Tu chưa kịp làm gì, không trung có sâu biến dị nhanh chóng vỗ cánh, lộ răng nanh bay vọt tới.

Cánh của chúng nó cực kỳ sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng xẹt qua, liền có thể cắt mở vật kiến trúc kiên cố kia.

Đây cũng là lý do vì sao trên không trung khu C không có máy bay dân dụng.

Sâu biến dị rậm rạp nhìn thấy máy bay chiến đấu, dùng cái cánh mỏng như xác vẻ xẹt qua khung máy bay, lưu lại dấu vết rất nhỏ bên trên.

Nhưng càng nhiều sâu biến dị đang không ngừng dùng thân thể va vào khung máy bay.

Máy bay chiến đấu vốn ổn định lập tức bắt đầu lắc lư.

Quý Vô Tu nhất thời không kịp đề phòng, ngã thành hình chữ X.

Theo độ nghiêng của máy bay mà lăn sang bên cạnh, phần lưng hung hăng đụng phải, hai mắt thiếu chút nữa toát ra sao Kim.

Quý Vô Tu lập tức toát mồ hôi lạnh, y nhanh chóng quyết định, nắm chặt một đồ vật bên cạnh, ở trong lòng cuồng hô:"Hệ thống, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Hệ thống vội vàng nói:  [Lập tức hạ cánh khẩn cấp.]

Quý Vô Tu cố gắng chịu đựng cảm giác lung lay choáng váng.

Dựa theo lời hệ thống mà làm.

Rất nhanh máy bay chiến đấu bắt đầu khẩn cấp hạ cánh, tốc độ công kích của sâu biến dị càng nhanh hơn.

Mắt thấy máy bay chiến đấu còn cách mặt đất khoảng 5 mét, trang bị huyền phù của máy bay lập tức mất hiệu lực, bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.

Quý Vô Tu lập tức bị văng lên đỉnh máy bay chiến đấu, lại hung hăng rơi xuống dưới.

Cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị hung hăng quăng ra.

"Hệ thống! Tiếp theo phải làm gì?"Quý Vô Tu liều mạng đem cố định thân mình, lại lần nữa xin hệ thống giúp đỡ.

Giọng nói của hệ thống rất bình tĩnh: [Chờ máy bay rơi, yên tâm, rơi không chết.]

Quý Vô Tu: "......"

Vì sao đột nhiên cảm thấy hệ thống không hề đáng tin cậy một chút nào.

Tự nhiên Quý Vô Tu sẽ không nghe theo hệ thống nói, lập tức bắt đầu nghĩ cách tự cứu.

Nhưng tốc độ máy bay rơi thật sự quá nhanh, trong nháy mắt liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng gầm thất lớn, khung máy móc cho dù có kiên cố cũng vẫn vỡ thành hai nửa, dần dần toát ra khói đen.

Vô số sâu biến dị bay trên bầu trời lập tức bắt đầu xoay chuyển, tiếng kêu chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Không bao lâu, đám sâu biến dị từ bốn phương tám hướng xông tới đây, ý đồ tiến vào trong khoang máy tìm kiếm tung tích nhân loại.

Nhưng vào lúc này, khung máy bị bẻ gãy rất nhanh truyền tới động tĩnh.

Đám sâu biến dị lập tức nhìn chằm chằm chỗ đứt gãy, chậm rãi giơ lên kìm sâu, râu hưng phấn run rẩy, giống như đang giao lưu với nhau.

Tiếng động càng ngay càng gần, cuối cùng một con thú biến dị bẩn thỉu từ bên trong bò ra, nó không ngừng ho khan, hai mắt đẫm nước, hiển nhiên là bị sặc khói đen.

Sâu biến dị đang cực kỳ hưng phấn: "......"

Bỗng dưng uể oải.

Thất vọng.

Quý Vô Tu ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới sâu biến dị xung quanh.

Nhưng y còn chưa kịp chuẩn bị tấn công, cặp râu đang dựng thẳng của sâu biến dị lập tức uể oải, cảm xục hạ xuống xoa xoa kìm sâu, quay đầu rời đi.

Không ngừng phát cho đám sâu biến dị đang hưng phấn chạy tới ở xung quanh một cái tin tức.

Không phải nhân loại......

Không phải nhân loại......

Sâu biến dị ở bốn phương tám hướng đang vọt tới lúc này mới dần dần tan đi.

Quý Vô Tu: "......"

Đám sâu biến dị này cư nhiên thật sự không tấn công mình.

Sau một hồi cảm thán kinh ngạc, Quý Vô Tu lập tức bò ra, mặt đầy mờ mịt nhìn bốn phía, tự hỏi tiếp theo mình phải đi đâu.

Vật kiến trúc bốn phía bị sâu biến dị phá hủy thành phế tích.

Vùng đất vốn xinh đẹp sớm đã trở thành một mảnh hoang vu.

Điểm đáng sợ của sâu biến dị chính là chỗ này.

Chúng nó đi tới đâu, liền sẽ mang đi tất cả sức sống ở nơi đó.

Chỉ để lại đất vàng cát bay hàng trăm năm sau.

Sẽ không có hơi thở sự sống.

Quý Vô Tulập tức nhận ra nguy cơ của sâu biến dị không chỉ như vậy.

Đi được một lát, bốn phía vẫn im lặng như cũ, không có bất cứ tung tích của nhân loại nào.

Xe huyền phù rơi tan tác ở xung quanh. 

Còn đang bốc khói đen.

Nơi xa mơ hồ truyền tới tiếng gào rống chói tai của sâu biến dị.

Quý Vô Tu càng đi càng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Có một loại ảo giác nơi này đã biến thành vùng đất chết.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Có của nhân loại, cũng có của sâu biến dị.

Trong đá vụn hỗn độn có thể tùy ý thấy được chân tay đứt đoạn, thoạt nhìn cực kỳ ghê người.

Quý Vô Tu không đành lòng nhìn tiếp, chỉ có thể nhanh chóng đi về phía trước.

Hi vọng có thể gặp được người còn sống.

*************

Triệu Kiều An là phế vật vô dụng nhất của Triệu gia.

Một người thường không thể kích phát dị năng.

Là một gia tộc có nội tình thâm hậu, tự nhiên không cần người thừa kế như vậy.

Để tránh rơi vào sự khinh thường của gia tộc khác.

Vì thế hắn bị gia tộc đuổi đi, cũng cung cấp tinh tế tệ cố định để bồi thường.

Mà mọi thứ vốn thuộc về hắn, lại dành cho đứa em trai ngoài giá thú của hắn.

Vô số lần Triệu Kiều An đã thống hận bản thân vì sao lại là người thường.

Hắn không cảm thấy mình có chỗ nào thua kém hơn bất cứ người nào.

Ít nhất hắn lấy thân phận người thường, thi vào trường y, cũng trở thành người đứng đầu toàn khoa.

Nhưng những vị giáo viên đó lại luôn than ngắn thở dài: "Kiều An, ngươi là sinh viên có thiên phú nhất mà ta từng thấy, chỉ đáng tiếc....."

Triệu Kiều An biết bọn họ muốn nói điều gì.

Đơn giản chính tiếc cho hắn chỉ là một người thường.

Không có cách nào lên chiến trường.

Càng đừng nói là tự bảo vệ bản thân.

Sau khi mất đi mộng tưởng làm bác sĩ quân y, Triệu Kiều An trở nên đắm mình trong trụy lạc, mỗi ngày đều ăn chơi đàng điếm cùng một đám phú nhị đại, dùng rượu tê liệt bản thân.

Nhưng tới một ngày, hắn mới bừng tỉnh phát hiện đám bạn bè tốt có vẻ chơi rất thân với mình đó, kỳ thực đều ngầm cười nhạo hắn.

Hắn phẫn nộ cắt đứt liên hệ với những người này.

Tận đến mấy ngày trước, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy một cái video.

Cũng chính là đoạn video kia, khiến hắn bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn mua một con thú biến dị.

Nếu những người đó khinh thường mình, vậy hắn sẽ mua một con thú biến dị, để những người đó nhìn xem mình lợi hại thế nào.

Nhưng con thú biến dị kia bị thương quá nặng.

Triệu Kiều An rửa sạch sẽ thân thể, nhìn chằm chằm vào băng nhận hùng còn đang hôn mê, lẩm bẩm: "Tiểu gia tự mình phẫu thuật cho ngươi, ngươi phải sống sót đấy."

Tuy băng nhận hùng có dị năng bậc 2, nhưng vì bị tra tấn thời gian dài, sớm đã miệng cọp gan thỏ, thân thể yếu ớt không chịu được.

Tới khi nó tỉnh lại, thời gian đã trôi qua ba ngày.

Băng nhận hùng khó khăn bò dậy, như lâm đại địch nhe răng trợn mắt với Triệu Kiều An.

Triệu Kiều An hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, mặt đầy kinh hoàng.

Nhưng lại nghĩ tới con băng nhận hùng này bị nhốt trong lồng sắt, căn bản không ra được, Triệu Kiều An nỗ lực bảo trì trấn định, gom đủ dũng khí tiến lên phía trước vài bước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi rống cái gì mà rống? Ta mới không sợ ngươi đâu."

Băng nhận hùng điên cuồng đập vào lồng sắt, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm nhân loại kia.

Hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vào bụng.

Nó nhớ nhân loại này đã từng làm mình bị hôn mê, còn dùng dao nhỏ sắc bén rạch bụng mình, nó chắc chắn sắp chết rồi.

Ruột và nội tạng đều chảy ra.

Đặc biệt đáng thương.

Nghĩ tới điều này, băng nhận hùng càng thêm phẫn nộ, nhưng càng kêu nó lại càng thấy có gì đó không đúng.

Nó cảm giác rất rõ thân thể này của mình, so với lúc trước còn tốt hơn nhiều.

Băng nhận hùng mê mang cúi đầu, cũng không nhìn thấy hình ảnh mình bị mổ bụng.

Tất cả vết thương của nó, đều đã được xử lý và bôi thuốc băng bó vào rồi.

Băng nhận hùng nhịn không được xé rách băng vải.

Triệu Kiều An theo bản năng tiến lên đè lại tay gấu của nó, quát lớn: "Có thể đừng lộn xộn được không."

Nhưng sau khi nói xong, thân thể Triệu Kiều An lập tức cứng đờ.

Hắn run run rẩy rẩy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng hung ác của băng nhận hùng.

Hơi thở huyết tinh ập tới, mang theo khí tức bạo ngược.


Triệu Kiều An sợ tới mức hét toáng lên, nghiêng ngả lảo đảo lùi lại sau mấy bước, mặt kinh hồn táng đảm.


Băng nhận hùng vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Kiều An, lại thường thường cúi đầu nhìn vết thương của mình, lỗ mũi lập tức phun ra hơi thở, nhắm mắt lại không để ý tới hắn nữa.


Nó rất mệt.


Cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK