Edit Bilun
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đang yên lặng chờ đợi trùng động xuất hiện.
Nhưng từ lúc trang web chính thức của khu B phát thông báo tới giờ, thời gian đã trôi qua gần một ngày, bây giờ là 8 giờ tối, bốn phía vẫn im ắng như cũ, vô số người cũng không về phòng nghỉ ngơi, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lại cúi đầu thở ngắn than dài.
Cuộc sống này.
Đến khi nào mới có thể bắt đầu đây.
Cứ tiếp tục như vậy.
Chỉ sợ khiến mọi người đều phát điên.
Ý nghĩ như vậy, đại đa số mọi người đều có.
Nhưng dù thế nào.
Con người luôn muốn sống sót.
Mặc kệ tương lai sẽ có nguy hiểm và chông gai thế nào.
Nhân loại đều sẽ theo bản năng nghĩ cách sống sót.
Đây cũng là lý do vì sao nhân loại có thể sống sót khi địa cầu rơi vào khủng hoảng, thậm chí còn phát triển mạnh mẽ.
Chỉ đáng tiếc.
Khủng hoảng sâu biến dị, thời khắc đều uy hiếp sự an toàn của nhân loại, cũng hạn chế sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại.
Nhưng cũng may, nhân loại vẫn chống trọi được.
Giờ phút này.
Quý Vô Tu không ngủ được.
Bốn tiếng nữa.
Thực sự sẽ qua ba ngày tròn.
Mà hệ thống vẫn yên lặng không một tiếng động.
Rất giống như không có động tĩnh gì vậy.
Điều này khiến y càng nghĩ càng lo lắng.
Giờ phút này Otis cũng không ngủ, bởi vì lo lắng cục cưng nhỏ trầm cảm, hắn kiên nhẫn bồi đối phương, thường thuồng nhỏ giọng dỗ dành.
Đối với điều này.
Quý Vô Tu rất áy náy: "Ngươi cứ ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, chẳng may ngày mai sâu biến dị chui ra thì phải làm sao?"
Otis cười cười, nói: "Được, ngươi chắc chắn không định nói phiền não của ngươi cho ta sao?"
Quý Vô Tu lập tức vô ngữ không nói được lời nào.
Lâu như thế rồi.
Mà đối phương vẫn còn nhớ thương chuyện này.
Nhưng y thật sự không thể nói cho Otis.
Liền im lặng chống đỡ.
Nụ cười của Otis chợt tắt, thở dài, xoa xoa cục cưng nhỏ trước mặt, nói: "Ta không biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ngươi phải biết rằng, mặc kệ ngươi gặp phải khó khăn gì, ta sẽ kiên định làm bạn bên cạnh ngươi, cùng với ngươi cùng nhau vượt qua nguy cơ và khó khăn.
Lời này.
Quý Vô Tu tin tưởng là thật.
Otis tuyệt đối có thể vì mình mà trả giá nhiều như vậy.
Nhưng chuyện này.
Thật sự y không thể nói.
Quý Vô Tu lấy một lý do khác: "Ta chỉ đang lo lắng về ngày mai mà thôi."
Otis nhíu mày, dường như muốn nói điều gì.
Quý Vô Tu lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thay đổi: "Trùng động xuất hiện."
Vẻ mặt Oits lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn ngẩng đầu.
Cẩn thận quan sát bầu trời.
Một phút sau.
Otis mặt vô biểu tình cúi đầu, nhìn chằm chằm cục cưng nhỏ mặt vẫn đầy khẩn trương, cực kỳ đau đớn nói: "Ở đâu."
Màn đem đen nhánh.
Giống như được phủ mực đen không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ngay cả mặt trăng đỏ, cũng đều nấp trong đám mây.
Nếu không phải trang viên có đèn.
Chỉ sợ ở trong màn đêm này vươn tay cũng không thấy năm ngón.
Quý Vô Tu rất nghiêm túc chỉ vào nơi nào đó: "Ở chỗ đó, ta cảm giác có thứ gì đó bất thường tồn tại."
Có lẽ là sát khí trong truyền thuyết.
Cũng có thể là uy áp tới từ sâu biến dị cấp 7.
Nói tóm lại.
Trong màn đêm đen kịt này.
Quý Vô Tu kỳ thực không nhìn thấy gì cả.
Hoàn toàn dựa vào cảm giác để phán đoán.
Otis không chút nghi ngờ, nghiêm túc nhớ kỹ, nói: "Được rồi, đi cùng ta tới khu B."
Quý Vô Tu gật đầu.
Biết việc này cực kỳ quan trọng.
Cũng may trang viên đã mở ra lồng phòng hộ cao cấp nhất.
Sâu biến dị bình thường căn bản không vào được.
Càng đừng nói hiện tại trang viên có không ít thú biến dị.
Khi chúng nó đoàn kết lại.
Căn bản không cần quá lo lắng an nguy của nơi này.
Đương nhiên đây cũng chỉ là tính toán xấu nhất.
Dù sao chiến trường của sâu biến dị.
Là ở khu B.
Ngay sau đó.
Otis và Quý Vô Tu nhanh chóng lợi dụng bóng đêm, điều khiển máy bay chiến đấu rời đi.
Đối với điều này, Triệu Lợi Binh chỉ có thể lo lắng giấu ở trong lòng.
Âm thầm cầu nguyện một người một thú có thể bình an trở về.
Tuy có đôi khi Triệu Lợi Binh cảm thấy thực bất công.
Dựa vào cái gì nguy cơ vừa xuất hiện.
Mọi người đều đặt hết hi vọng lên người nguyên soái Otis và thú biến dị.
Nhưng mà.
Ngoài máy bay chiến đấu ra.
Thật đúng là không có ai có thể đánh thắng được con sâu biến dị cấp 7 kia.
Đây đều là việc bất đắc dĩ.
Chỉ dùng 10 phút.
Máy bay chiến đấu liền đến khu B.
Khi máy bay chiến đấu hạ cánh, một đám người nhất trí tiến tới, hiển nhiên là đang đón máy bay.
Người dẫn đầu là người phụ trách khu B, hắn mặt đầy nôn nóng nói: "Nguyên soái, xảy ra chuyện gì?"
Nếu không hơn nửa đêm như này.
Sao nguyên soái Otis lại vô cớ chạy tới?
Tất nhiên là có chuyện lớn xảy ra!
Mấy vị thượng úy cũng ở phía sau, mặt đầy bất an.
Hiển nhiên là suy nghĩ cũng giống như của người phụ trách khu B.
Otis nhìn quanh bốn phía, nhìn sắc mặt khác nhau nhưng đều cất giấu bất an của mọi người, trầm giọng nói: "Trùng động đã xuất hiện."
Người phụ trách khu B lập tức sửng sốt, thân thể cũng không nhịn được run rẩy.
Đám trùng động đó cũng không biết tại sao.
Chúng nó có thể bỏ qua bất cứ phương pháp thăm dò nào của nhân loại, lặng lẽ biến lớn.
Tận đến khi hoàn toàn hiện ra.
Mọi người mới có thể nhận ra sâu biến dị xuất hiện.
Nhưng đến lúc đó.
Mọi việc cũng không còn kịp rồi.
Người phụ trách khu B nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Dù sao không có ai nhìn thấy trùng động ở nơi nào.
Cho dù có chuẩn bị chiến đấu trước cũng không có tác dụng gì.
Nhưng lời nói của Otis khiến người chấn kinh không thôi, nói: "Nó biết trùng động ở nơi nào."
Mọi người hít hà một hơi.
Có người không nhịn được nói: "Các ngươi đều biết nó là ai?"
Mọi người: "......"
Người nọ lắp bắp nói: "Vậy các ngươi giật mình như vậy làm gì?"
Mọi người: "......"
Chỉ là phối hợp với lời nguyên soái Otis nói mà thôi.
Hiểu không?
Như vậy không phải thú vị hơn sao?
Dường như người nọ đã nhận ra được bất an, lập tức lúng ta lúng túng nói: "Các ngươi.....tiếp tục, tiếp tục nói."
Mọi người lúc này mới đặt tầm mắt lên người Otis.
Trông mong nhìn hắn.
Dường như đang chờ Otis bật mí người kia là ai.
Thật không dám tin hiện tại cư nhiên có người có thể tìm được vị trí cụ thể của trùng động.
Trăm nghìn năm qua, loài người chưa từng dò xét ra được vị trí.
Mà người này.
Là ai vậy?
Ánh mắt Otis vừa chuyển, rơi xuống người cục cưng nhỏ đang ngồi ngoãn ngoãn bên kia, nói: "Chính là nó."
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhất trí dời qua.
Bộ lông màu đen trắng.
Thân hình tròn vo cực kỳ giống quả cầu lông.
Giống như gió thổi một cái.
Sẽ lập tức lăn lông lốc.
Càng đừng nói tới vẻ mặt tràn ngập vô tội của nó.
Vô hại lại đáng thương vô cùng.
Hơn nữa nhìn còn rất tham ăn.
Nếu không sao có thể béo như vậy.
Con thú biến dị kia hơi hơi ưỡn ngực, khiến bản thân bành trướng thành quả bóng, giọng sữa vang lên: "Hi?"
Nói rồi.
Còn vẫy vẫy móng vuốt.
Ừm.
Là màu đen.
Mọi người: "!!!!"
Cảm giác một đòn trúng tim.
Giống như có một loại cảm giác bị manh vẻ mặt sung huyết.
Quý Vô Tu nhìn một màn này.
Vốn dĩ còn rất vui vẻ.
Nhưng lúc này lại lập tức sa sút.
Không vì gì khác.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới hệ thống.
Nếu giờ phút này nó còn ở đây.
Nhất định lại thông báo cho mình, báo hiện tại kiếm được bao nhiêu điểm bán manh.
Nhưng hiện tại.
Im ắng.
Không hề có chút động tĩnh nào.
Không ai nhìn ra con thú biến dị này đang có một tâm trạng tồi tệ.
Ai bảo nó lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đầy ủy khuất chứ.
Người phụ trách khu B ôm ngực, nhìn Otis nói: "Nguyên...... Nguyên soái, nếu nó có thể cảm giác đúng vị trí ở nơi nào, vậy chúng ta hiện tại phải làm thế nào?"
Đáy mắt Otis hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: "Thử tấn công trùng động."
Trước kia.
Lý do nhân loại không chủ động tấn công trùng động.
Chỉ vì không thể tìm thấy vị trí cụ thể.
Chờ tới khi trùng động xuất hiện.
Sâu biến dị cao cấp cũng liền xuất hiện.
Bọn họ càng bó tay không có cách nào.
Chỉ có thể bị đánh một cách thụ động.
Cực khổ đối kháng với đại quân trùng triều.
Nhưng hiện tại thì khác.
Đêm tối là thời cơ đánh lén tốt nhất.
Nhân loại chiếm trước tiên cơ.
Hoàn toàn có thể tiên hạ thủ vi cường.
Mọi người đều hiểu rõ đạo lý này.
Lập tức xoa tay hầm hè nói: "Lần này nhất định phải khiến đám sâu biến dị đó bị lỗ nặng."
Otis chau mày, không tự chủ nhìn lên bầu trời.
Hắn đang nghĩ.
Trùng động từ trước tới này đều xuất hiện vào ban ngày.
Vì sao hiện tại.
Lại xuất hiện vào buổi tối.
Có thể là vì....
Đám sâu đó cũng ôm ý niệm muốn đánh lén hay không?
Không ai biết chúng nó rốt cục suy nghĩ như thế nào.
Nhưng kế hoạch tác chiến đánh lén rất nhanh được vạch ra, hơn nữa thông báo cho mỗi máy bay chiến đấu, cần chuẩn bị sẵn tùy thời tấn công.
Mọi người vô cùng khẩn trương.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Thời khắc này.
Sự tình liên quan tới sự tồn vong của loài người.
Đối với điều này.
Người trong khu an toàn hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ vẫn ngây ngốc ngồi.
Có khẩn trương.
Có sợ hãi lo lắng.
Cũng có chết lặng bất an.
Nhìn nhìn thú biến dị dính sát bên người mình.
Trái tim kia.
Không biết tại sao.
Lặng lẽ bình tĩnh trở lại.
Lúc này, nhất định sẽ không có việc gì.
Lần trước xuất hiện nhiều trùng động như vậy, không phải vẫn có rất nhiều người sống sót vượt qua sao.
Lần này.
Nhất định cũng có thể.
Người ở các khu vực khác, cũng đều đang cầu nguyện cho khu B có thể bình an sống sót.
Cầu nguyện loài người có thể đánh bại con sâu biến dị cấp 7 kia.
Cầu nguyện lần này.
Có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Có lẽ đây là khảo nghiệm mà ông trời ban cho nhân loại.
Đối với điều này.
Có người không vui nói: [Đừng gây rắc rối nữa, khoa học nói cho chúng ta biết, ông trời căn bản không tồn tại, mục đích của đám sâu biến dị đó, chính là vì cướp đoạt tài nguyên."
Rất nhanh.
Người này lập tức bị vô số người chửi cho sấp mặt.
Cũng không dám hiện ra nói chuyện nữa.
Giờ phút này.
Otis đang điều khiển một chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh.
Có tốc độ nhanh nhất trong tất cả đám máy bay chiến đấu, thích hợp nhất để chạy trốn và đánh lén.
Giờ phút này.
Quý Vô Tu ngồi ở ghế điều khiển phụ.
Y nhìn quanh bốn phía, chỉ có thể nhìn thấy màn đêm đen nhanh vô biên vô hạn, dường như không có điểm cuối.
Có một loại cảm giác hoảng hốt như bị cắn nuốt.
Y lắc lắc đầu, bình ổn lại cảm xúc.
Dường như Otis nhận ra nó không ổn, trầm giọng nói: "Sao thế?"
Giọng nói của Quý Vô Tu nghe có chút khác lạ.
Vì giọng nói của y vốn non nớt, nãi thanh nãi khí.
"Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng."
Otis nhìn phía trước, một bên điều khiển máy bay, nói: "Đừng áp lực quá, lần đánh lén này mặc kệ có thành công hay không, đều không quan trọng."
Quý Vô Tu lập tức mặt vô biểu tình.
Otis vì không để mình bị áp lực tâm lý.
Ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra.
Có thể nghĩ, ở trong lòng hắn, mình rốt cục có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng càng là như thế.
Quý Vô Tu lại càng không hi vọng hành động đánh lén lần này thất bại.
Khi được ai đó tin tưởng.
Ngược lại càng muốn làm tốt hết thảy mọi việc.
Đại khái là không muốn cô phụ lòng tốt của đối phương.
Nếu mình có thể lớn lên cao hơn một chút thì tốt rồi.
Ít nhất có thể chạm vào trùng động.
Nhưng muốn lớn tới độ cao như vậy.
Điểm bán manh cần dùng cơ hồ là con số thiên văn.
Hiện giờ tuy y có rất nhiều điểm bán manh, nhưng căn bản vẫn không đủ dùng.
Quý Vô Tu có chút uể oải.
Trước kia đã từng cảm thấy nếu mình có mấy chục triệu điểm bán manh.
Là có thể muốn mua gì thì mua.
Nhưng khi y có thể tùy ý kiếm được nhiều điểm bán manh như vậy thì....
Mới nhận ra căn bản không đủ dùng.
Chỉ biết điểm bán manh mà y cần, lại càng ngày càng nhiều.
Tuy y đã dùng hết khả năng khiến càng nhiều người biết đến sự tồn tại của mình.
Nhưng vẫn không đủ.
"Tới rồi." Đột nhiên Otis lên tiếng.
Quý Vô Tu lập tức hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền tỏa định mục tiêu lên chỗ nào đó: "Tiến lên trước một chút nữa."
Otis nghe vậy, lập tức làm theo.
Quý Vô Tu lại nói: "Bên trái một chút."
Otis lập tức tinh chuẩn di động sang bên trái một chút.
Quý Vô Tu vội vàng nói: "Dừng dừng dừng, chính là nơi này, vị trí của trùng động kia chính là ở phía trước cái máy bay chiến đấu này, nhìn thấy ngôi sao kia không?"
Còn thỉnh thoảng nhấp nháy.
"Trùng động ở nơi đó!" Quý Vô Tu bổ sung nói.
Otis đột nhiên nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm ngôi sao kia, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Là màu đỏ."
Quý Vô Tu không rõ nguyên do: "A? Màu đỏ thì sao?"
Mặt trăng nơi này vẫn đều là màu đỏ.
Liền không cho phép ngôi sao cũng là màu đỏ sao?
Đạo lý gì vậy?
Otis đen mặt, chỉ xung quanh, giọng nói mang theo một tia ý vị không rõ: "Nhìn những ngôi sao khác xem."
Quý Vô Tu nghe vậy, lập tức nghiêm túc quan sát.
Rất nhanh.
Y đã nhận ra điểm không thích hợp.
Cảm giác sởn tóc gáy đó đột nhiên làn tràn khắp cơ thể.
Cảm giác kinh hoàng khó tả lập tức khiến y lắp bắp: "Ngôi sao xung quanh....là màu đỏ rực rỡ."
Tuy luôn nhấp nháy.
Nhưng cũng không có bất cứ quy luật nào cả.
Nhưng còn ngôi sao kia.
Là màu đỏ sẫm.
Tần suất nhấp nháy vô cùng có quy luật.
Nếu là ngày thường.
Căn bản sẽ không có ai vì vậy mà nghĩ sâu làm gì.
Dù sao một ngôi sao màu đỏ hơn những ngôi sao khác một chút.
Thật sự là việc quá chi là bình thường.
Nhưng nếu đặt ở hiện tại.
Vậy khá bất thường.
Quý Vô Tu nuốt nước miếng, giọng nói cũng thay đổi:"Vậy......vị trí trùng động, là ở chỗ ngôi sao kia sao?"
Otis chắc chắn nói: "Đó không phải ngôi sao.'
Quý Vô Tu lập tức nổi hết cả da gà.
Nếu kia không phải là ngôi sao.
Cũng chỉ có thể là......đôi mắt sâu biến dị.
Giữa bầu trời đêm đen nhánh.
Bốn phía tối om đến mức duỗi tay không thấy năm ngón.
Mặt trăng màu đỏ ẩn nấp bên trong đám mây.
Khiến đại địa bao trùm trong bóng tối.
Mà bên trong những ngôi sao thưa thớt, có một ngôi ẩn nấp trong đó, thường thường nhấp nháy.
Đó chính là sâu biến dị ấp nấp trong trùng động.
Nó âm u rình coi.
Có lẽ ngay cả việc mình lái máy bay chiến đấu, cũng nhìn không sót thứ gì.
Nó đang tự hỏi làm cách nào để xé nát cái máy bay chiến đấu này.
Quý Vô Tu lập tức bị suy nghĩ não bổ của mình dọa tới mềm chân.
Tuy y không sợ sâu biến dị.
Nhưng y lại sợ cái loại không khí sởn tóc gáy này.
Rất giống như xem phim thần quái kinh dị trong rạp.
Tuy trên mặt cục cưng nhỏ bao phủ lớp lông rất dày.
Không nhìn rõ thần sắc.
Nhưng Otis lại có thể cảm giác được nội tâm sợ hãi của cục cưng nhỏ, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Đừng sợ."
Quý Vô Tu lập tức khóc không ra nước mắt: "Ta.....ta không sợ hãi chút nào."
Otis tự nhiên sẽ không chọc thủng lời nói dối của cục cưng nhỏ, trấn định nói: "Ta biết."
Quý Vô Tu miễn cưỡng cười vui, nói: "Vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ: "Kế tiếp liền không phải chuyện của ngươi."
Nói rồi, hắn lập tức ấn xuống một cái cái nút, nói: "Toàn thể lập tức xuất phát, đến vị trí ta đánh dấu."
Toàn bộ hành trình Quý Vô Tu đều sững sờ, căn bản không biết Otis khi nào đã đánh dấu xong vị trí.
Nhưng rất nhanh.
Dày đặc máy bay chiến đấu lập tức xuất hiện.
Chúng nó sắp thành đội hình cực kỳ có quy luật, bay thẳng tới mục tiêu.
Chưa tới hai phút.
Tất cả máy bay chiến đấu đã tới mục đích, toàn bộ chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Giờ phút này.
Hơi thở túc sát lan ra khắp nơi.
Dường như khiến không khí xung quanh đều ngưng đọng lại, mang theo một tia hàn ý.
Cũng không biết đôi mắt kia có nhìn thấy một màn này không.
Một tiếng gào rống phẫn nộ truyền tới.
Như đến từ một tinh hệ khác xa xôi.
Hoặc là đến từ một thế giới khác.
Giống như cảnh cáo.
Hoặc là giống như thẹn quá thành giận.
Cũng không biết có phải do sâu biến dị nhận ra kế hoạch đánh lén của mình thất bại hay không.
Lập tức ở đầu kia tức giận đến giương nanh múa vuốt.
Hận không thể lập tức bò ra xé nát tất cả mọi người.
Trái tim của tất cả phi công đều không khỏi khẩn trương.
Lòng bàn tay mỗi người thậm chí còn toát ra mồ hôi mỏng.
Nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích.
Đặt hờ ngón tay lên trên nút [Phóng ra]
Chỉ cần nghe được mệnh lệnh phát ra.
Sẽ lập tức ấn nút.
Đây là sứ mệnh của bọn họ.
Cho dù vì vậy mà hi sinh, cũng không hối tiếc.
Khi lựa chọn trở thành một phi công.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời sẽ hi sinh.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Hơi thở túc sát trong không khí càng lúc càng đậm.
Đột nhiên.
Ngôi sao kia chợt lóe lên.
Otis nhanh chóng ra lệnh: "Tấn công!"
Tất cả phi công còn chưa kịp tự hỏi, lập tức ấn nút [Phóng ra]/
Trong màn đêm đen nhánh.
Lập tức xuất hiện vô số tia laser màu trắng.
Chúng nó đến từ những vị trí khác nhau.
Có dài có ngắn.
Nhưng vị trí chúng nó nhắm vào, lại giống nhau.
Đó chính là ngôi sao kia.
Ngay vào lúc này.
Ở tinh cầu xa xôi dường như truyền tới tiếng gào rống.
Đồng thời cùng với tiếng giãy dụa kịch liệt vang lên.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được con sâu biến dị kia rốt cục đau đớn cỡ nào, nó nhất định đang lăn lộn trong đường hầm trùng động.
Có lẽ còn áp chết một mảng lớn trùng triều.
Sống lưng mọi người lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Miệng lưỡi khô khốc.
Đây là phản ứng trong tình huống cực độ khẩn trương mới có thể sinh ra.
Otis vẫn vững vàng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vị trí kia.
Ngôi sao kia biến mất.
Quý Vô Tu cũng sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.
Sau một hồi.
Tiếng gào rống dần dần biến mất.
Mọi thứ lại trở lại bình tĩnh.
Quý Vô Tu lẩm bẩm: "Trùng động hình như biến mất?"
Kỳ thực y không chắc chắn lắm.
Bởi vì đến giờ Quý Vô Tu cũng không xác định được hơi thở kia.
Rốt cuộc là đến từ trùng động hay từ sâu biến dị cao cấp.
Nhưng mặc kệ như nào.
Nguy cơ tạm thời đã được giải trừ.
Y quay đầu, nói với Otis: "Kế tiếp phải làm sao?"
Quý Vô Tu tuy thực lực mạnh mẽ.
Nhưng nói về việc đánh giặc.
Còn phải để người chuyên nghiệp tới làm.
Miệng Otis mím thành một đường, thoạt nhìn đầy lạnh lùng.
Ánh mắt hắn.
Giờ phút này hiện lên lạnh lẽo vô tận.
Quý Vô Tu bị dọa tới ngậm miệng không nói, lập tức nhát gan.
Otis như vậy.
Thoạt nhìn thật sự quá đáng sợ.
Vài giây sau.
Otis quay đầu, nói với Quý Vô Tu: "Tiếp tục chờ."
Quý Vô Tu lập tức phụ họa nói: "Được."
Ngươi nói gì thì là đó đi.
Ngươi lợi hại đều nghe ngươi.
Otis nhướng mày, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì.
Có đôi khi hắn thật đúng là không hiểu được cục cưng nhỏ đang nghĩ điều gì.
Luôn thường thường lộ ra vẻ mặt nhát gan như này.
Trời biết khi nó đối mặt với sâu biến dị cấp 6, ngay cả đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Vô cùng anh dũng.
Hắn đã sắp không quen biết cục cưng nhỏ như vậy.
Nếu Quý Vô Tu biết Otis nghĩ gì, nhất định sẽ cứng họng không nói được lời nào.
Y đúng là rất anh dũng.
Đây là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng cũng không chịu được vị nguyên soái này luôn lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy.
Y một con gấu trúc ngay cả sâu biến dị cấp 6 cũng dám chính diện đối đầu, đều bị dọa sợ tới mức mềm cả chân.
Bởi vậy có thể thấy được.
Otis đáng sợ tới mức nào.
Giờ phút này.
Vô số máy bay chiến đấu đều bay lơ lửng trên không trung, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Otis.
Trong quá trình chờ đợi.
Tất cả phi công đều không hề dám lơ là mất cảnh giác.
Hết sức chăm chú đến mức giọt mồ hôi nhỏ xuống mắt cũng không dám lấy tay lau đi.
Cho dù vì vậy mà khiến đôi mắt bị khó chịu.
Bởi vì không ai dám đảm bảo.
Trong nháy mắt đó, Otis có thể đột nhiên ra lệnh hay không.
Thời gian từng chút trôi qua.
Trên bầu trời vẫn im lặng như cũ.
Otis vẫn nhìn chằm chằm vào nơi ngôi sao biến mất.
Cau mày.
Như rơi vào trầm tư.
Quý Vô Tu ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích.
Si ngốc nhìn nơi ngôi sao biến mất.
Nhưng càng nhìn.
Lại càng buồn ngủ.
Y lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Trong thời điểm mấu chốt nghiêm túc như vậy.
Y cư nhiên còn ngáp ngủ.
Phải là con gấu trúc vô ý, vô tâm, vô phế tới mức nào mới có thể làm ra được?
Quý Vô Tu lập tức chịu đựng cơn buồn ngủ.
Thậm chí khiến đôi mắt chảy ra nước mắt sinh lý.
Buồn ngủ quá.
Muốn ngáp một cái!
Nhưng phải nhịn xuống!
Dựa vào nghị lực kiên cường.
Quý Vô Tu cứng rắn chịu đựng.
Nhưng phía trước vẫn im ắng.
Không có thứ gì xuất hiện.
Đối mặt với cảnh vật không đổi buồn tẻ như vậy.
Nếu không phải là người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đều sẽ không tự chủ sinh ra buồn ngủ.
Giống như Quý Vô Tu vậy.
Cuối cùng không chịu được lặng lẽ ngáp một cái.
Nước mắt lập tức lại xông ra.
Khiến vành mắt ướt nhẹp.
Càng phụ trợ thêm vẻ đáng thương bất lực.
Otis lại đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Phóng ra."
Một tiếng ra lệnh.
Khi toàn bộ ánh sáng màu trắng được phóng ra, cơ hồ khiến nửa bầu trời được chiếu sáng.
Chói mắt như ban ngày.
Khiến Quý Vô Tu không nhịn được nheo mắt lại, theo bản năng ngăn lại ánh sáng chói mắt này.
Rất nhanh.
Ánh sáng biến mất.
Bốn phía lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Quý Vô Tu cảm thấy mình lại càng mù mờ hơn lúc trước.
Nhưng tiếng gào rống quen thuộc lại lần nữa truyền tới, mang theo vô hạn phẫn nộ và thù hận.
Quý Vô Tu lập tức sửng sốt, không thể tin nổi quay đầu: "Sao người biết nó lại nhìn trộm chúng ta?"
Điều này không thể nào.
Lần này Otis sao lại còn lợi hại hơn cả mình??
Otis im lặng ba giây, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đúng lúc ngươi ngáp, nơi đó xuất hiện đôi mắt màu đỏ."
Quý Vô Tu: "......"
À.
Được rồi.
Y cố gắng kiềm chế dục vọng muốn ngáp đợi lâu như vậy.
Con sâu biến dị kia vẫn không xuất hiện.
Kết quả khi mình vừa ngáp một cái.
Nó liền lặng lẽ nhìn trộm.
Đây cũng quá trùng hợp đi?
Nhưng mặc kệ nói thế nào.
Có thể tấn công con sâu biến dị kia lần nữa chính là chuyện tốt.
Otis hỏi Quý Vô Tu: "Còn có thể cảm nhận được trùng động không?"
Quý Vô Tu nghe vậy, nghe lời cẩn thận cảm thụ một phen, lắc đầu nói: "Trùng động giống như biến mất."
Cũng không biết có phải con sâu biến dị kia đóng cửa trùng động lại hay không.
Dù sao nếu y là con sâu biến dị kia.
Giờ phút này nhất định sẽ tức phát điên.
Dù sao nó ôm ý định đánh lén mà tới đây.
Kết quả vừa mới thông qua trùng động khẽ nhìn một cái.
Đã bị laser bắn cho nổ mắt.
Sau đó nó lại suy nghĩ lần này những nhân loại này chắc là đi rồi.
Vì thế lại lần nữa rình mò.
Mới vừa mở mắt ra nhìn một cái, lại bị bắn cho nổ mắt.
Quả thực không coi nó ra gì.
"Chúng ta còn phải tiếp tục chờ nữa sao?" Quý Vô Tu hỏi.
Otis nói: "Đi, quay về."
Quý Vô Tu chớp mắt: "Hả? Vì sao không tiếp tục chờ nữa?"