Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Trong hầm trú ẩn, hàng ngàn người dân chạy nạn tụ tập ở nơi này, đông đúc chật kín.

Nhưng từ đầu tới đuôi, không có bất cứ người nào nói chuyện.

Không gian lớn như vậy lại yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Tuyệt đại đa số đều là vẻ mặt tuyệt vọng chết lặng, ngồi một chỗ không nhúc nhích.

Nhưng còn có người đang điên cuồng dùng quang não phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ cần người khu C biết nhất định sẽ tới cứu bọn họ.

Nhưng đợi hồi lâu.

Bọn họ vẫn không chờ được quân đội tới.

Cho dù xem xét trên trang web của chính phủ, cũng chỉ có thể nhìn thấy thông báo mới nhất của bên chính phủ.

[Khu C xuất hiện trùng động, hiện được xác định là nguy cơ cấp 3, hi vọng quảng đại quần chúng ẩn nấp kỹ chờ quân đội tới cứu viện, đừng lớn tiếng ồn ào, càng không được tùy ý tùy tiện rời đi, an tâm chờ quân đội, mọi nguy hiểm đều sẽ trôi qua.]

Bên dưới thông báo của chính phủ này, mỗi phút mỗi giây đều có bình luận mới.

Đại đa số đều đang dò hỏi hiện tại khu C thế nào.

Vì sao từ lúc trùng triều bùng nổ tới giờ, lại không có người khu C xuất hiện phát sóng trực tiếp tình trạng hiện tại chứ?

Điều này khiến cho người trong hầm trú ẩn bắt đầu sinh ra bất an.

Đúng vậy, ngoài bọn họ ra.

Những người khác ở khu C đâu?

Vì sao đến giờ còn chưa có bất cứ động tĩnh gì.

Điều này khiến cho bọn họ không khỏi sinh ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ là......

Người khu C đều đã chết sao?

Chỉ còn lại có mấy nghìn người ở chỗ này giữ hơi tàn.

Càng nghĩ như vậy, lại càng tuyệt vọng.

Nhưng thật ra có một bộ phận người vẫn giữ trạng thái lạc quan, cho rằng quân đội sẽ đến cứu bọn họ.

Dù sao đã phát tín hiệu, báo cho quân đội nơi này có mấy nghìn người chờ đợi cứu viện.

Cho nên, bọn họ chỉ cần giữ bình tĩnh, an tâm chờ đợi cứu viện là được.

Nhưng rất nhanh, mọi người lại nhận ra một việc đáng sợ.

Đó chính là nơi này không có nước, cũng không có đồ ăn.

Bởi vì trùng động bùng nổ quá bất ngờ.

Mọi người chỉ lo chạy trốn tới nơi này, căn bản không kịp lấy bất cứ đồ ăn và nước uống nào.

Điều này lại khiến cho mọi người trở nên hoảng loạn.

Các binh linh lập tức trấn an mọi người, báo cho mọi người nhất định phải giữ bình tĩnh.

Đừng để trùng triều trên mặt đất nhận ra khác thường.

Vì thế mọi người lập tức an tĩnh lại.

Không gian yên lặng bỗng nhiên có vẻ quá mức áp lực.

Hơi thở tuyệt vọng lan tràn.

Có người nghĩ, cùng với ở chỗ này chờ chết, còn không bằng đoàn kết cùng nhau rời khỏi nơi này.

Nếu may mắn, nói không chừng có hi vọng có thể tới khu an toàn.

Loại suy nghĩ này dần dần hiện lên trong đầu đại đa số người.


Vì thế trong đó có một người đàn ông có hai chòm râu dài đứng dậy, nói ra suy nghĩ của mình ra.

Gã bắt đầu kích động mọi người.

Hi vọng có thể có người đi cùng gã, đừng tiếp tục ở lại nơi này chờ đợi nữa.

Không ít người vẻ mặt khác nhau, bắt đầu dao động.

Người đàn ông hai chòm râu thấy thế, lập tức cao giọng hơn: "Đừng trông đợi vào quân đội sẽ cứu chúng ta."

Hắn chỉ vào hơn một trăm bình linh còn sót lại bên kia, giọng nói càng thêm tức giận: "Quân đội cứu chúng ta đã bị sâu biến dị giết, chỉ còn dư lại mấy người như vậy, lại tới thêm bao nhiêu quân đội nữa mới đủ."

Lời này hoàn toàn đâm trúng điểm tắc nghẽn của đại đa số người.

Bọn họ bất an cũng là do lý do như vậy.

Ngay cả quân đội đều có thể dễ dàng bị sâu biến dị hủy diệt.

Như vậy còn có ai có thể chống lại trùng triều chứ?

So với chờ chết, đem vận mệnh giao vào tay người khác, còn không bằng bọn họ chủ động xuất kích.

Mắt thấy có người bị kích động, quân đội không thể không đứng ra, ý đồ khuyên can mọi người đừng dễ dàng vọng động, nhất định phải ở tại chỗ chờ cứu viện.

Người đàn ông hai chòm râu càng nói kịch liệt hơn, gã chỉ vào binh lính nói: "Chờ? Lại bảo chúng ta chờ! Nói không chừng không chờ được quân đội cứu viện, tất cả mọi người chúng ta đã chết đói ở đây!"

Binh lính quân hàm hạ sĩ dẫn đầu đứng ra, nói: "Quân đội tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một đồng bào nào, chỉ cần chúng ta an tâm chờ đợi, sẽ nhất định có thể chờ được cứu viện."

Đại đa số người nghe được lời này lộ ra vẻ mặt dao động giãy giụa.

Người đàn ông hai chòm râu cười lạnh ba tiếng, hỏi: "Như vậy xin hỏi chúng ta phải đợi bao lâu, vấn đề thức ăn phải làm sao?"

Vẻ mặt hạ sĩ vững vàng, bình tĩnh nói: "Ta sẽ phái người ra ngoài tìm kiếm đồ ăn về." Nói rồi nhìn về phía mọi người, dặn dò: "Các ngươi đều phải an tĩnh trốn ở đây, đừng tùy ý ra ngoài."

Người đàn ông hai chòm râu đảo tròng mắt, lạnh lùng nói: "Vậy thật sự quá tốt, mạng của chúng ta đều phải dựa vào các ngươi."

Hạ sĩ gật gật đầu, cũng không biết có phải không nhìn ra âm mưu của người đàn ông hai chòm râu hay không, vẫn không so đo với gã, mà lập tức phân phó tất cả binh lính tại chỗ đợi lệnh, lập tức chuẩn bị đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Đám binh lính lộ vẻ mặt khó chịu, nhịn không được muốn tiến lên chửi người đàn ông hai chòm râu, lại bị ánh mắt mang theo cảnh cáo của hạ sĩ ngăn lại, tâm bất cam tình bất nguyện cúi đầu.

Nếu không phải thân là quân nhân, cần phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh.

Hắn nhất định cho tên hai chòm râu kia đẹp mặt.

Một vài người lộ vẻ mặt không đành lòng.

Ai cũng biết, chỉ bằng một trăm binh lính này xuất đầu, căn bản không thể mang về đủ đồ ăn và nước cho mấy ngàn người.

Bởi vì nhân số thật sự quá nhiều.

Cuối cùng, có người không đành lòng nhìn nhiều người như vậy đi chịu chết, không khỏi khuyên nhủ: "Bên ngoài nguy hiểm như vậy, đừng đi ra ngoài thì hơn?"

Có người thứ nhất mở miệng, liền có người thứ hai, thứ ba.

Đối mặt với mọi người khuyên can, vẻ mặt hạ sĩ dần dần trở nên ôn hòa, hắn nhìn mọi người xung quanh không hề lo lắng, bình tĩnh nói: "Ta biết, nhưng nếu không đi tìm đồ ăn, mọi người vẫn sẽ bị chết ở nơi này, chức trách của quân nhân là phải bảo vệ gia viên bảo vệ tất cả mọi người."

Giọng nói của hắn quá mức bình tĩnh.

Câu nói này có vẻ cực kỳ chấn động lòng người.

Bốn phía an tĩnh không tiếng động.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn này những quân nhân tuy ít, nhưng sống lưng thẳng tắp này, trong lòng không khỏi sinh ra rung chuyển.

Sức mạnh của con người trước mặt nguy cơ trùng triệu có vẻ cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng loại phẩm chất vĩ đại không run sợ, lại vẫn khiến dị năng giả có tâm huyết nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, bọn họ nhìn nhau, đều thấy được liệt hỏa thiêu đốt trong mắt lẫn nhau.

Bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý đứng lên nói với hạ sĩ: "Chúng ta cũng đi."

Hạ sĩ sửng sốt, lặng im hồi lâu mới nói: "Cảm ơn."

Tuy hắn là quân nhân, nhưng cũng không hi vọng dị năng giả cũng trốn tránh ở chỗ này, yên tâm thoải mái tiếp thu quân nhân bán mạng đổi lấy hết thảy bình an.

Ít nhất hành vi của mấy dị năng giả này, khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Sau đó, lại có mấy chục dị năng giả sôi nổi đứng ra, tỏ vẻ muốn gia nhập vào.

Rất nhanh, những người này chuẩn bị xuất phát.

Hai mắt người đàn ông hai chòm râu lập lòe, lộ ra nụ cười trào phúng.

Tựa hồ đang chờ mong những người này sau khi rời đi cũng không trở về được.

Bước chân của hạ sĩ dừng lại, xoay người nhắc tới người đàn ông hai chòm râu, nói: "Ngươi cũng đi theo đi."

Sắc mặt người đàn ông hai chòm râu biến đổi, nhanh chóng phản kháng: "Ngươi dựa vào cái gì bắt ta cùng đi?"

Hành vi của hạ sĩ khiến rất nhiều người sửng sốt, cũng có người âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn họ đã sớm khó chịu với người này.

Người đàn ông hai chòm râu tức giận kêu lên, oán hận nói: "Là ai vỗ tay, mau đi ra cho ta?"

"Có bản lĩnh tới tìm ta?" Trong đám người xuất hiện giọng nói khiêu khích.

Nhưng bởi vì nơi này thật sự quá nhiều người, căn bản không phân rõ rốt cục là ai nói.

Người đàn ông hai chòm râu tức đến đỏ bừng mặt, tốc độ phản đối càng thêm kịch liệt: "Ngươi mau thả ta ra, thân là quân nhân sao có thể ép buộc người thường đi làm việc nguy hiểm?"

Lời này vừa ra, một vài người lộ ra vẻ mặt vô cùng bối rối.

Đúng là bọn họ rất ghét người đàn ông hai chòm râu này.

Nhưng không đại biểu dị năng giả như bọn họ sẽ thờ ơ với hành vi ép buộc người thường đi chịu chết như vậy.

Vẻ mặt hạ sĩ bình tĩnh, tùy tay tạo ra một ngọn lửa ném lên trên đầu người đàn ông hai chòm râu, ngọn lửa lập tức bốc cháy, đốt cháy tóc gã, trong không khí lập tức tỏa ra mùi vị cháy khét khó ngửi.

Mọi người còn chưa kịp tiến lên giải cứu, người đàn ông hai chòm râu theo bản năng dùng dị năng hệ thủy dập tắt lửa, tóc đã sớm bị đốt trọi hơn nửa, thoạt nhìn vừa xấu vừa chật vật.

Gã nhịn không được tấn công lại hạ sĩ, cũng chửi ầm lên lên.

Hạ sĩ thành thạo trốn tránh, làm bộ bừng tỉnh nói: "Thì ra ngươi không phải người thường." Dừng một chút lại nói: "Vậy vừa lúc có thể đi ra ngoài cùng chúng tôi."

Động tác của người đàn ông hai chòm râu sững lại, lộ ra vẻ mặt ảo não.

Gã nhận ra hạ sĩ đang cố ý gài gã, gã lập tức dừng lại công kích, cũng bất chấp ánh mắt khác thường của người khác nhìn tới, hô lớn: "Ta không đi!"

Bên ngoài nguy hiểm như vậy, chỉ bằng vài người như này căn bản không đủ cho sâu biến dị ăn.

Vẻ mặt hạ sĩ không đổi: "Nếu ngươi không muốn, như vậy đồ ăn ngươi được phân cho sẽ giảm đi một phần."

Người đàn ông hai chòm râu vốn định cự tuyệt, nhưng lại sợ những người này thật sự bắt mình đi, lập tức chịu thua: "Được, ta đồng ý, chỉ cần không bắt ta ra ngoài là được."

Hạ sĩ tiếp tục nhìn về phía mọi người, nói: "Các ngươi cũng như vậy, đồ ăn của tất cả dị năng giả chỉ có một phần nhỏ, đặc biệt là người thường, đồ ăn phân tới lại ít thêm một phần nữa."

Hầm trú ẩn vốn đang yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào nhốn nháo.

Đại đa số người thường giống như bị chạm vào vết sẹo, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Có người không cam lòng, nhịn không được cả giận nói: "Dựa vào cái gì giảm bớt đồ ăn của người thường?"

Ở trong xã hội, người thường có thể tìm được công việc ít ỏi không có mấy.

Chỉ có thể lựa chọn đi làm người hầu kiếm tiền sinh sống.

Ngoài điều này ra, còn sẽ bị rất nhiều dị năng giả ức hiếp.

Kết quả ngay cả quân nhân khi đối diện với sống chết, cũng vẫn lựa chọn ưu đãi dị năng giả.

Đối mặt với một vài người thường chỉ trích, hạ sĩ vẫn bình tĩnh trước sau như một, giống như tự thuật sự thật nói: "Dị năng giả thể năng mạnh mẽ, năng lượng yêu cầu vốn nhiều hơn người bình thường, bọn họ cần phải bảo đảm năng lượng cơ bản, nếu không lấy cái gì bảo vệ các ngươi?"

Tất cả người thường dần dần an tĩnh lại.

Cho dù không cam lòng, lại không thể không thừa nhận lời nói của hạ sĩ là đúng.

Dị năng giả chỉ có ăn no, mới có thể dùng dị năng bảo vệ mọi người.

Khi gặp nguy cơ, tự nhiên phải cho kẻ yếu rời đi trước.

Nhưng trong tình huống vật tư khan hiếm, tự nhiên phải ưu tiến cho người có năng lực mạnh mẽ ăn no.

Sau khi thấy mọi người an tĩnh lại.

Hạ sĩ chuẩn bị cùng binh lính rời đi.

Vào lúc này, lại có mấy dị năng giả yên lặng đứng lên: "Chúng ta cũng đi."

Hạ sĩ không nói chuyện, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Rất nhanh, hạ sĩ dẫn đầu một đám người lập tức rời khỏi hầm trú ẩn.

Chặn tảng đá trước cửa hầm, hạ sĩ nhìn mọi người xung quanh, hỏi: "Có ai có hiểu biết về nơi này không?"

Một dị năng giả trong đó dơ tay.

Hạ sĩ lại hỏi: "Biết nơi nào có nhiều vật tư nhất không?"

Người nọ gật đầu, thấp giọng nói: "Đi theo ta."

Một đám người lập tức thật cẩn thận cất nhẹ bước chân rời đi, tận khả năng không để sâu biến dị bay trên trời chú ý.

Đương nhiên còn phải chú ý dưới chân.

Tránh để sâu biến dị xung quanh nghe thấy động tĩnh chen chúc tới.

Đi chưa bao lâu.

Bọn họ liền xui xẻo chạm mặt với một tiểu đội sâu biến dị.

Không thể không triển khai chiến đấu.

Cũng may đám người hạ sĩ số lượng đông đảo, đối mặt với chưa tới 10 con sâu biến dị, tự nhiên có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Hạ sĩ cẩn thận nói: "Đi mau, nơi đây không nên ở lâu."

Mọi người lập tức cất bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bởi vì việc lúc trước, tính cảnh giác của mọi người nâng lên cao, chỉ cần xung quanh có gió thổi cỏ lay gì đó sẽ lập tức nhận ra.

Nhưng may mắn, một đường này của bọn họ, cũng không gặp được bất cứ sâu biến dị nào.

Rất nhanh, bọn họ đã tới mục đích.

Nơi này là một siêu thị loại nhỏ, bên trong bán rất nhiều vật tư và đồ dùng.

Hạ sĩ nhìn mọi người xung quanh, lại lần nữa dặn dò: "Vào bên trong, bốn người tạo thành một đội, tận khả năng thu thập vật phẩm dinh dưỡng cao dễ mang theo, nếu là dịch dinh dưỡng thì càng tốt.

Mọi người nghiêm túc nghe.

Hạ sĩ nói: "Đều nghe rõ chứ?"

Mọi người vội vàng gật đầu.

Hạ sĩ gật gật đầu đang định nói thêm điều gì.

Trong nháy mắt này.

Sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.

Mọi người không rõ nguyên do, lại cũng nhịn không được trở nên khẩn trương.

Bọn họ giống như lâm vào đại địch nhìn xung quanh, chuẩn bị sẵn tùy thời tấn công.

Nhưng xung quanh im ắng.

Ngoài tiếng gió thổi ra, cũng không có gì khác thương.

Mọi người càng thêm không hiểu ra sao.

Có người nhịn không được muốn hỏi hạ sĩ rốt cục đã xảy ra cái gì.

Lại thấy hạ sĩ run rẩy hàm răng, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn trắng bệch lập tức trở nên vặn vẹo, giống như thấy được thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Mọi người lập tức như bị đóng đinh.

Nháy mắt liền nhận ra điều gì.

Bọn họ nuốt nuốt nước miếng, sôi nổi ngẩng đầu.

Cuối cùng thấy trên vách tường của tòa nhà này có một con sâu biến dị cực kỳ đáng sợ đang nằm bò.

Đó là sâu biến dị cấp 4.

Có được năng lực phun tơ cực kỳ đáng sợ.

Nó quay người trên mạng nhện, gần nghìn cái mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào mọi người, chậm rãi lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý.

Mà trên tơ võng của nó cuốn rất nhiều người chết mặt vặn vẹo, tứ chi đứt gãy cong xoắn, giống như lúc còn sống kịch liệt giãy giụa khiến xương bị bẻ gãy.

Sợi tơ mỏng cứng rắn ngay cả dao cũng không cắt được.

Phàm là người bị tơ võng quấn lấy, càng giãy giụa lại càng bị cuốn chặt, tận đến khi xâm nhập vào trong thịt, đau đớn khiến sắc mặt của bọn họ nhăn nhó thống khổ, cuối cùng sống sờ sờ bị đau chết.

Đây cũng là lý do vì sao nhân loại sợ nhất sâu biến dị cấp 4.

Sức chiến đấu của nó không mạnh như sâu biến dị cấp 3.

Nhưng sợi tơ mỏng của nó lại là thứ mà tất cả nhân loại kiêng kị.

Trong không khí sợ hãi đầy áp lực, có người run rẩy môi nói: "Ta......chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Rõ ràng nhìn thấy tận mắt sâu biến dị cấp bốn cách bọn họ có 10 mét, nhưng vẫn không có người nào dám tùy ý lộn xộn, sợ con sâu biến dị kia sẽ đột nhiên phát động công kích.

Hạ sĩ đem hết khả năng bảo trì trấn định: "Tất cả mọi người đừng lộn xộn."

Mọi người ngay cả gật đầu cũng không dám, chỉ có thể chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghe được.

Nhưng theo thời gian trôi đi, mọi người có vẻ càng thêm sợ hãi.

Sau lưng bọn họ đã toát mồ hôi lạnh, trên trán dần dần toát ra mồ hôi mỏng dày đặc, cho dù nhỏ giọt rơi xuống mắt, cũng vẫn không có ai dám lộn xộn.

Sâu biến dị treo trên không trung vẫn không nhúc nhích, nó chỉ chuyển động đầu, hơn một nghìn con mắt bắt đầu từng con một chớp chớp, thoạt nhìn khiến người sởn gai ốc.

Không ai biết vì sao nó không tấn công.

Nhưng tất cả mọi người đều biết.

Con sâu biến dị cấp bốn này nhất định đã sớm phát hiện bọn họ.

Trong lúc đang giằng co.

Nơi xa truyền tới tiếng động rất nhỏ.

Mọi người trừng lớn mắt, nhịn không được cẩn thận nhìn.

Cuối cùng.

Nơi xa dần dần xuất hiện một điểm đen, nó lấy tốc độ cực nhanh chạy vội, thoạt nhìn cũng không giống con người.

Mà giống như.....thú biến dị.

Trong lòng mọi người không khỏi toát ra nghi vấn.

Ở cái nơi gần như trở thành thành phố chết này, sao có thể sẽ xuất hiện thú biến dị?

Đúng lúc này.

Đúng lúc này, thân ảnh chạy vội của con thú biến dị kia hơi dừng lại, nhìn sang bên này vài lần, giống như phát hiện bọn họ.

Rồi sau đó con thú biến dị kia chạy về phía bọn họ.

Thân ảnh dần dần rõ ràng.....

Cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ bộ dáng của con thú biến dị kia.

Thân thể tròn vo thoạt nhìn giống như quả cầu lông, màu lông đen trắng giao nhau có vẻ cực kỳ độc đáo, đặc biệt là cái mặt tròn của nó treo một quầng thâm mắt, khiến nó lại càng thêm vài phần ngốc nghếch đáng yêu vô hại.

Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ.

Sinh vật tưởng như vô hại này, mới mẹ nó là tồn tại đáng sợ nhất.

Con thú biến dị kia chớp mắt.

Không rõ vì sao những người này vẫn không nhúc nhích đứng ngốc ở nơi đó.

Nó cẩn thận nghĩ nghĩ, lấy hòn đá nhỏ ném qua, nện lên trên giày của một người trong đó.

Mọi người: "......"

Vì sao nó thích dùng cục đá đi khiêu khích như vậy?

Nhưng hiện tại điều này không phải trọng điểm.

Có người dùng ánh mắt ý bảo con thú biến dị kia nhìn lên trên xem.

Con thú biến dị kia lập tức hiểu ra, mờ mịt ngẩng đầu.

Một con sâu biến dị khổng lồ lại dữ tợn đang nằm trên mạng tơ, hơn 1000 con mắt nhìn chằm chằm vào nó, lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý.

Con thú biến dị kia nhịn không được kêu lên một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã thành hình chữ X.

Mặt đầy hoảng sợ.

Bề ngoài quá dọa người.

Mọi người nuốt nuốt nước miếng, rất muốn nhắc nhở con thú biến dị này đừng lộn xộn, tránh cho con sâu biến dị cấp 4 kia công kích.

Nhưng chuyện gì càng không nghĩ tới thì sẽ lại càng xảy ra.

Con sâu biến dị cấp 4 kia phun ra một đạo sơi tơ từ trong bụng, nhanh chóng phát động công kích về phía con thú biến dị kia.

Hạ sĩ lập tức quát: "Tất cả mọi người mau ẩn nấp, lập tức phát động tấn công.

Hắn cần phải nắm lấy cơ hội này, giết chết con sâu biến dị cấp 4 kia.

Cho dù khả năng chỉ có 5%.

Nhưng không đợi mọi người trốn tránh đi.

Sợi tơ mỏng kia lập tức phun lên trên đầu con thú biến dị, nó vẻ mặt mờ mịt, thậm chí còn có chút không biết làm sao.

Nhưng sắc mặt mọi người lại càng trở nên trắng bệch.

"Không tốt, nó bị sợi tơ......"

Lời còn chưa nói xong, con thú biến dị kia yên lặng túm sợi tơ xuống, tức khắc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, sau đó vo sợi tơ lại thành một cục ném xuống đất.

Mọi người: "......"

Sợi tơ kiên cố đến mức dao cũng không cắt được, thậm chí không tránh thoát được.

Cứ như vậy tùy tiện bị ném đi?

Quả thực giống như tình tiết trong tiểu thuyết, cực kỳ hoang đường không hợp lý.

Sâu biến dị cấp 4 lập tức trở nên phẫn nộ.

Nó lớn tiếng rít gào vài tiếng, lại lần nữa phun ra dày đặc sợi tơ từ trong bụng.

Quý Vô Tu nhìn mà da đầu tê dại, không ngừng múa may tay gấu và kêu thảm.

Giống như thật sự bị đau đớn.

Mọi người mặt vô biểu tình: "......"

Bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn con thú biến dị kia đem tất cả sợi tơ vo lại với nhau, vẻ mặt hoảng sợ run bần bật, đáng thương bất lực.

Nhưng không ai cảm thấy nó thực đáng thương.

Ngược lại muốn ha hả.

Ngươi mẹ nó đều lợi hại như vậy, còn bày ra vẻ mặt sợ hãi kêu la cái gì?

Nhưng không ai có thể hiểu được sự thống khổ của Quý Vô Tu.

Y là thật sự cảm thấy con sâu biến dị này quá xấu.

Khiến y nhìn một lần liền muốn nôn ra.

Sâu biến dị cấp 4 nhận ra sợi tơ của mình không có bất cứ tác dụng gì, lập tức từ trên mạng tơ nhảy xuống dưới, bắt đầu không ngừng phun ra lưới tơ trên mặt đất, mọi người không còn một nơi nào để đặt chân.

Sắc mặt bọn họ tái mét, liều mạng muốn thoát đi.

Nhưng vẫn có người không cẩn thận chạm vào lưới tơ, lập tức bị cuốn lấy chặt chẽ.

Hắn liều mạng giãy giụa, lại càng giãy càng chặt.

Người xung quanh lập tức tiến lên hỗ trợ, cũng không quên quát: "Đừng giãy giụa, càng giãy giụa càng chặt."

Nhưng người nọ thật sự quá mức hoảng sợ, căn bản không nghe được người khác đang nói gì, hắn chỉ biết mình sẽ bị lưới tơ này cuốn lấy càng ngày càng chặt, cuối cùng chết cực kỳ thống khổ.

Quý Vô Tu: "!!!"

Lưới võng này thì ra lại đáng sợ như vậy sao?

Vẻ mặt khiếp sợ.

Nhưng vì sao lại không có bất cứ tác dụng nào với y?

Hệ thống nhàn nhạt nói: [Bởi vì thân thể ngài là do bổn hệ thống tỉ mỉ chế tạo, theo cấp bậc của ngài càng ngày càng cao, năng lực sẽ càng mạnh, một cái lưới tơ nhỏ bé, sao có thể giam cầm được ngài?]

Quý Vô Tu: "......"

Được, rồi, thì ra là công lao của hệ thống.

Sâu biến dị cấp 4 vẫn đang chấp nhất phun lưới tơ, tựa hồ muốn dùng biện pháp này vây khốn Quý Vô Tu.

Nhưng hiển nhiên nó thật sự quá ngây thơ rồi.

Nó vĩnh viễn sẽ không biết sự trâu bò của hệ thống ở chỗ nào.

Mà lúc này, người nọ vẫn còn đang liều mạng giãy giụa, bên trong sợi tơ màu trắng tràn ra một chút máu, hiển nhiên sợi tơ đã khảm nhập vào trong thịt......

Quý Vô Tu cũng không dám phân thần nữa, không coi sợi tơ ra gì chạy qua, nhẹ nhàng dùng tay xé rách đám tơ dày đặc đó, hoàn chỉnh lấy ra người này từ bên trong.

Mọi người: "......"

Sâu biến dị cấp bốn nỗ lực phun tơ: "......."

Cuối cùng yên lặng đình chỉ phun tơ.

Người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết: "......"

Hắn cho rằng mình sẽ chết.

Kết quả lại được một con thú biến dị cứu.

Mà con thú biến dị kia vỗ vỗ nhân loại bị thương, vẻ mặt quan tâm.

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hung tàn vừa rồi.

Lại còn không phải hung tàn bình thường!

Nó mẹ nó tay không xé sợi tơ!

Chu Húc trợn mắt há hốc mồm, run run rẩy rẩy móc ra quang não, đem màn ảnh phát sóng trực tiếp nhắm ngay vào con thú biến dị kia.


Hắn nhất định phải cho mọi người thấy con thú biến dị này là như thế nào tay không xé đứt sợi tơ.


Quá mẹ nó hung tàn!


Mà tiêu đề, hắn chuẩn bị đặt là: [Thú biến dị đáng yêu nhất lại một lần tay không xé rách sâu biến dị.]


Mà ngày này, server mạng tinh tế lại lại lại sập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK